Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 141: Cuộc Phục Kích Không Tưởng

Chương 141: Cuộc Phục Kích Không TưởngChương 141: Cuộc Phục Kích Không Tưởng
'Tờ mờ sáng hôm sau.
Lúc này, Sở doanh đâu còn điểm nào giống doanh trại, mà càng giống như một phế tích.
Nửa đêm hôm qua, lửa cháy quá lớn, khiến đám người đang đánh nhau không thể không dừng lại để dập lửa.
Nếu không, tất cả sẽ chết trong biển lửa.
Kết quả là, mấy vạn quân Sở tạm buông bỏ thành kiến, hợp sức dập lửa, nhưng có cố đến mấy cũng không thể dập tắt đám cháy, chỉ đành cứu quân nhu lương thảo ra ngoài.
Mà Hùng Thác thì mặc kệ việc doanh trại cháy rụi, dù sao hắn đã có quyết định rút lui, chờ đầu xuân năm sau tái chiến, quân doanh cũng là phải đốt đi.
Cho nên bị lửa thiêu rụi, Hùng Thác cũng không cảm thấy đau lòng, dù sao lương thảo quân nhu đều đã được đưa ra ngoài.
Điều duy nhất hắn không thể chấp nhận, là bận rộn suốt cả một đêm, thậm chí hi sinh nhiều người như vậy, mà quân Ngụy vẫn không tới.
Nói cách khác, chiến thuật dụ địch, triệt để thất bại.
“Thằng nhóc Cơ Nhuận... Hắn bị mù sao?I”
Hùng Thác mắt đỏ hoe, đá vào soái án, mắng to.
Hắn thức trắng đêm, chờ quân Ngụy tập kích, nhưng Hùng Thác vạn lần cũng không ngờ tới, hắn chờ từ hoàng hốn đến bình minh, trông mòn con mắt, vẫn không thấy bóng dáng quân Ngụy đâu.
Điều này khiến kế hoạch của bọn hắn trở thành trò cười: bọn hắn dày công chuẩn bị, thậm chí bỏ ra cái giá nặng nề, còn quân Ngụy thì sao? Bọn hắn ngủ một giấc ngon lành.
Hùng Thác thở hổn hển, đập phá mọi thứ trong lều. Trút hết sự tức giận trong một nén nhang, hắn mới dần tỉnh táo lại.
“Hô hô -”
Hùng Thác một bên thở dốc, ngồi dựa vào giường thở dốc, cảm thấy nản lòng thoái chí.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, đám hộ vệ đều cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn Hùng Thác.
Một lúc lâu sau, Hùng Thác thở dài, chán nản nói: “truyên lệnh toàn quân, chờ thu dọn xác chết xong. Liền... Liền rút quân đi.”
“Rõ...
Mấy tên hộ vệ ra khỏi soái trướng, đi truyền đạt lệnh của Hùng Thác.
Một lúc sau, toàn bộ Sở doanh bắt đầu công việc, tất cả binh sĩ đều đang tìm những thứ còn dùng được sau trận hỏa hoạn, thuận tiện đốt và chôn cất những thi thể binh sĩ đã chết trong cuộc chiến đêm qua.
Không thể không nói, trận binh biến hôm qua gây ảnh hưởng tới tỉnh thân quân Sở, còn nhiều hơn cả trận thua ở Yên Thủy đại doanh cùng với chuyện Tử Xa chết trận.
Hầu hết các binh sĩ đứng ngoài cuộc chiến, đều không hiểu vì sao quân Hùng Hổ và quân Hùng Thác đánh nhau. Hơn nữa còn dùng tới đao kiếm, bọn họ còn không biết vì sao doanh trại bốc cháy.
Dưới tình huống không biết gì, quân Sở, lòng người bàng hoàng.
Trong khi quân Sở đang thu dọn, Khuất Thăng mượn cớ thị sát tình hình binh sĩ, một thân một mình đi dạo quanh doanh trại, im lặng nhìn binh Sở sĩ khí giảm xuống.
Nhớ lại tối hôm qua, Khuất Thăng còn một lòng cầu mong quân Ngụy đừng làm chuyện ngu ngốc.
Nhưng hôm nay, quân Ngụy vẫn không xuất hiện, làm Khuất Thăng khó hiểu.
Hắn nghĩ không ra: tại sao Triệu Hoằng Nhuận muốn bọn hắn lợi dụng hốn loạn, thừa cơ thiêu hủy toàn bộ doanh trại. Chẳng lẽ không phải vì tập kích ban đêm?
Nếu không phải vì tập kích, vậy thì mục đích là gì?
Không thể phủ nhận, Khuất Thăng là một tướng lĩnh có trí tuệ, nhưng giờ phút này hắn cũng cảm thấy bối rối.
Lúc này, từ bên ngoài tràn vào lượng lớn quân Sở, số lượng ít nhất 2, 3 vạn người.
Khuất Thăng ngẩng đầu đánh giá, nhìn thấy Tể Tuyên trong đám binh sĩ.
Thì ra, 2, 3 vạn quân Sở đang đi vào, chính là binh sĩ mai phục trong khu rừng.
Thấy vậy, Khuất Thăng vội vàng bước tới chào hỏi Tể Tuyên.
“Tể tướng quân.”
“Ừm” Tể Tuyên nhìn Khuất Thăng đến gần, thấy hắn chủ động hành lẽ, gật đầu, gượng cười: “quân Ngụy... Không tới.”
Trong lời Tể Tuyên chứa đầy oán hận, Khuất Thăng thầm cười trong lòng, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ áy náy, thấp giọng nói: “là ta sơ suất, vốn tưởng rằng quân Ngụy sẽ trúng kế...”
“Đây không phải lỗi của ngươi” Tể Tuyên thân thiện võ vai Khuất thăng, sau khi nhìn bốn phía, hắn nói: “dù kế này chưa thành, nhưng có thể làm công tử hết hi vọng, cũng không phải là chuyện xấu.”
Khuất Thăng biết đây mới là lý do vì sao hai người Tể Tuyên, Liên Bích ủng hộ hắn.
“Đúng, doanh trại thiệt hại ra sao?” Tể Tuyên hỏi.
Khuất Thăng nhún vai, giả vờ bắt đắc dĩ nói: “trải qua một đêm, thương vong vạn người, doanh trại càng là... Tướng quân cũng nhìn thấy, cháy sạch, nhưng quân nhu lương thảo đều đã được cứu ra ngoài.”
“Chà, vậy tổn thất chỉ có gần 1 vạn quân thôi sao” Tể Tuyên gật đầu.
Hắn cũng có ý nghĩ giống Hùng Thác, doanh trại là đồ bỏ, căn bản không quan trọng, còn về phần 1 vạn người đã chết đêm hôm qua, Tể Tuyên cũng không thèm để ý.
Dù sao bây giờ cách mùa xuân còn 3 tháng, ba tháng đã đủ để lãnh địa của Hùng Thác tập hợp một đội quân mấy vạn người.
Đại Sở thứ gì cũng có thể thiếu không thiếu nhất là con người!
“Đúng rồi, công tử có nói gì không?”
Bước được vài bước, Tể Tuyên đột nhiên hỏi.
Khuất Thăng hiểu ý, chần chờ nói: “Hùng Thác đại nhân đã hạ lệnh rút lui. Nhưng theo hộ vệ nói, Hùng Thác đại nhân nổi trận lôi đình, đập vỡ mọi thứ, tướng quân cần phải chú ý.”
“Ừm” Tể Tuyên gật đầu.
Hắn cũng biết Hùng Thác tính tình không tốt. Nhưng không còn cách nào, hắn dẫn quân trở về, liền phải đi gặp Hùng Thác, mặc kệ Hùng Thác có mắng hắn hay không.
Sau đó, Tể Tuyên đi thẳng về phía soái trướng, còn Khuất Thăng thì đang quan sát 2 vạn quân mai phục đêm qua.
Không thể không nói, trong đêm đông giá rét mà phải ở trong rừng mai phục, là một chuyện vô cùng gian khổ.
Mà mai phục cả đêm cũng không thu hoạch được gì, khiến sĩ khí của đám binh sĩ giảm mạnh, ngồi yên lặng ăn màn thâu, không có người nào nói chuyện.
Nhìn kỹ binh Sở, sắc mặt từng người trắng bệch, còn có người toàn thân run rẩy.
Thấy vậy, Khuất Thăng tưởng tượng: nếu quân Ngụy đột nhiên đánh tới, e rằng quân Sở sẽ không đủ sức phản kháng.
Đáng tiếc là, quân Ngụy không hề có động tĩnh.
Không mất nhiều thời gian, quân Sở liền xuất phát, châm chậm lui về phía tây.
Cân nhắc tới đội hình, Hùng Thác quyết định từ bỏ phía đông Tây Hoa huyện, dự định phân đội quân ra 3 quận Lâm Dĩnh, Triệu Lăng, Tây Bình. Sở dĩ từ bỏ Tây Hoa huyện, là bởi vì Tây Hoa huyện là một thành trì cách rất xa những thành trì quân Sở chiếm đóng, không có lợi cho quân Sở phòng thủ.
Trời còn chưa sáng, Hùng Thác dẫn hơn sáu vạn quân Sở rút về phía tây. Hùng Thác không phải đồ đần, hắn biết, quân Sở bây giờ không phải là đối thủ của quân Ngụy. Vì phòng ngừa quân Ngụy đuổi theo, nên trời chưa sáng hắn đã hạ lệnh lui quân.
Chờ khi vượt qua núi Mục, 6 vạn đại quân liền chia ra làm ba, Liên Bích dân một đội đóng quân ở Lâm Dĩnh, Tể Tuyên dẫn một đội đóng tại Triệu Lăng, mà chính hắn dẫn một đội đóng quân tại Tây Bình, nghỉ ngơi chờ đến mùa xuân.
Hùng Thác cảm thấy mệt mỏi.
Nhớ ngày đó, hắn cùng Hùng Hổ dẫn theo 16 vạn đại quân xâm chiếm Ngụy quốc, công thành chiếm đất, thế như chẻ tre, đó là oai hùng bậc nào, nhưng chỉ trong hai tháng, 16 vạn đại quân chỉ còn lại 6 vạn, Hùng Hổ thì bị bắt làm tù binh, một trong ba đại tướng dưới trướng hẳn: Tử Xa chết trận. Từ lúc Cơ Nhuận tới, quân Sở gặp đủ bất lợi.
Vừa nghĩ tới Cơ Nhuận, Hùng Thác liền khó chịu.
Kẻ này hành động không theo lẽ thường, khiến hắn cảm thấy mệt mỏi, đến giờ, hắn vẫn không biết vì sao Triệu Hoằng Nhuận lại buông tha cơ hội tập kích ban đêm.
Đó là cơ hội trời cho al
Hùng Thác ngồi trên chiến mã, đưa †ay xoa trán, ngẩng đầu nhìn núi Mục.
Chẳng biết tại sao, hắn càng nhìn càng thấy ngọn núi chướng mắt.
Sau khi vượt qua núi, đại quân sẽ chia ra làm ba, đóng quân ở 3 thành trì khác nhau.
Điều này có nghĩa, trận chiến tạm thời dừng lại. Và cũng có nghĩa, Cơ Nhuận đã ngăn cản hắn.
Ï Quên đi, chờ đến đầu xuân năm sau, mới tìm Cơ Nhuận tính sổi ,
Hùng Thác bực tức nghĩ thâm.
Đúng lúc này, biến cố xuất hiện, từ trên núi bắn ra vô số mũi tên, bắn chết vô số quân Sở.
“Giết!”
Quân kỳ Tuấn Thủy doanh phất phới trên đỉnh núi, một đội quân từ trong rừng xông ra, đánh quân Sở trở tay không kịp.
Ï Cái gì? Quân Ngụy bố trí mai phục ở đây?! ¡
Hùng Thác trợn mắt há mồm, hắn vạn lần cũng không ngờ được, Triệu Hoằng Nhuận không đi tập kích đại doanh, vậy mà lựa chọn bố trí mai phục trên con đường rút lui của hẳn. Hơn nữa, gần như là toàn quân ra hết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận