Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 207: Nguyên Dương Vương Thế Tử (2)

Chương 207: Nguyên Dương Vương Thế Tử (2)Chương 207: Nguyên Dương Vương Thế Tử (2)
Đám hộ vệ của Triệu Thành Tú định dùng vỏ đao đánh bại Trâm Úc, Lữ Mục.
Đó là một sai lầm lớn.
Bọn hắn vừa tiến lên, ba, bốn tên đã bị đánh ngã xuống đất, không những ngất đi, mà vũ khí cũng bị Trầm Úc, Lữ Mục cướp mất.
"Các ngươi..."
Tên hộ vệ trưởng ở bên cạnh Triệu Thành Tú tưởng rằng đối phương chẳng qua là vài kẻ tâm thường, không ngờ võ nghệ và sức mạnh của đối phương ở trên xa đám người bọn hắn.
"Bang -"
Một hộ vệ bỗng nhiên rút đao ra.
Sau đó, đám hộ vệ còn lại cũng rút đao, xông lên bao vây Trâm Úc, Lữ Mục.
Trâm Úc lạnh lùng nhìn lướt qua đám hộ vệ, chậm rãi rút kiếm, trầm giọng nói: "nếu đã rút đao, thì các ngươi chắc cũng đã chuẩn bị tinh thân mất mạng."
Trầm Úc, Lữ Mục từng đi lên chiến trường giết địch, nên khi bọn hắn cầm thanh kiếm lên, dường như có một áp lực vô hình lên những người xung quanh.
Ï Hai người này... Chẳng lẽ từng giết người? ,¡
Tên hộ vệ trưởng kia biến sắc.
Nếu ở nước Sở thì hộ vệ của quý tộc giết người là chuyên bình thường, nhưng ở nước Ngụy, giết người chính là tội lớn, ngay cả các quyền quý, nếu không thể xử lý gọn gàng, vẫn sẽ bị Hình Bộ truy cứu trách nhiệm.
Vì vậy ở nước Ngụy, kẻ giết người không nhiều, ngay cả quý tộc nhiều nhất cũng chỉ ẩu đả, tránh việc giết người.
Giống như Triệu Thành Tú chỉ dám nói đánh "đánh gãy chân”.
Dù sao đây là Đại Lương, dưới chân thiên tử, cho dù có là Triệu Hoằng Nhuận, một khi dính vào án mạng thì cũng sẽ gặp rắc rối lớn, chứ đừng nói là những người khác.
"Đừng để bị hù dọa, bọn hắn không dám giết người đâu?"
Một gã hộ vệ hét lớn, giơ kiếm chém về phía Trầm Úc.
Trâm Úc nghiêng người tránh đòn, dùng kiếm đâm vào đùi tên này, lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào đùi, khiến máu không ngừng chảy ra.
Trầm Úc cũng không dám giết người, nếu không, hắn hoàn toàn có thể cắt cổ hoặc đâm vào ngực đối phương. Một đám người đánh nhau kịch liệt trong Thúy Tiểu Hiên, khiến đồ đạc trong phòng bị hủy hoại.
Tiểu nha hoàn Lục nhi thấy vậy hét ầm lên, lo lắng dậm chân nhưng không dám tiến lên, quay đầu lại thấy Triệu Hoằng Nhuận vẫn uống rượu như bình thường, tức giận nói: " Ngươi ngươi ngươi... Ngươi còn uống?"
Triệu Hoằng Nhuận giơ chén rượu quay đầu nhìn, thấy Trâm Úc, Lữ Mục đang chiếm thế thượng phong, thuận miệng nói: "không phải bên ta đang chiếm ưu thế sao?"
"ý ta không phải vậy!" Lục nhi dậm chân: "ngươi xem có bao nhiêu thứ đã bị đập, đó đều là đồ của tiểu thư."
"Lục nhi." Tô cô nương dùng ánh mắt ngăn lại.
Không ngờ lần này Lục nhi không quan tâm tiểu thư của nàng, gấp gáp nói: "tiểu thư, ngài còn chưa qua cửa đâu. Mấy năm nay, ngài không dễ dàng gì mới tích góp được chút tiền riêng, không thể cứ vậy mà bỏ phí."
Tô cô nương mặt đỏ tới mang tai, muốn khiển trách Lục nhi, cũng không biết nên nói cái gì.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận an ủi Lục nhỉ: "Lục nhi, bản công tử gần nhất rất giàu, đồ vật bị hủy, toàn bộ quy về ta, quay đầu ta để người bồi thường."
"Hả?" Lục nhi sững sờ, vẻ mặt tham tiền vội vàng xông tới, chớp chớp mắt, thấp giọng hỏi: "giàu? Giàu cỡ nào?”
Vì Tô cô nương và nha hoàn Lục nhi không phải là người ngoài, nên Triệu Hoằng Nhuận cũng không giấu diếm, dựng lên ba ngón tay.
"3 ngàn lượng?" Lục nhi nháy mắt hỏi. Ï 3 ngàn lượng gọi là giàu sao? ,J
Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt.
Thấy vậy, Lục nhi hai mắt tỏa sáng, thấp giọng nói: "3... 3 vạn lượng?”
"Hừ!" Triệu Hoằng Nhuận hừ một tiếng, uống cạn chén rượu.
"Chẳng lẽ là 30..." Lục nhi kinh hãi mở to mắt, lập tức cầm lấy bình rượu, cười hì hì thêm rượu cho Triệu Hoằng Nhuận: "Khương công tử mời dùng rượu... Nửa năm không thấy, Khương công tử trở nên hào hùng rất nhiều, ừm, chỉ kém Túc vương điện hạ một chút như vậy..."
Đồ nha đầu mê tiền... ¡
Triệu Hoằng Nhuận giận trợn mắt.
Lục nhi nha đầu này mặc dù không xấu, nhưng không biết vì sao lại xu nịnh và tham tài, nhớ khi gặp Tô cô nương lần đầu, nha đầu này thường hay chế nhạo Triệu Hoằng Nhuận vì quần áo hắn mặc lúc đó.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Triệu Hoằng Nhuận cũng không khó đoán ra lý do, Tô cô nương đã từng tiết lộ thân thế của Lục nhi, nha đầu này khi còn nhỏ, đã bị phụ thân nàng vì thiếu nợ mà bán cho nơi hoa bướm này, tuổi còn nhỏ đã cầm ấm trà phục vụ người ta, gặp qua rất nhiều loại người, nói về sự hiểu biết con người, nha đầu này còn giỏi hơn Tô cô nương.
"Trước ngạo mạn sau cung kính... Cho dù ngươi có nịnh nọt thế nào, bản công tử cũng sẽ không ban thưởng cho ngươi."
Triệu Hoằng Nhuận nhẹ nhàng nói.
"Sao có thể chứ" Lục nhi gượng cười, sau đó quay mặt bĩu môi: "hứ!" Quả nhiên... ¡
Triệu Hoằng Nhuận không nói, chỉ ngước nhìn Tô cô nương, thấy Tô cô nương nhìn bọn hắn, nở nụ cười.
Ba người cười nói trong phòng, đã chọc giận Triệu Thành Tú, hắn không ngờ, Triệu Hoằng Nhuận vậy mà phớt lờ hắn, trong cơn nóng giận, hắn chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận nói: "đừng để ý hai tên nô tài, trước tiên bắt tên khốn khiếp kia cho taI"
Lời vừa dứt, đám hộ vệ, chia ra một nửa lao vào gian trong.
Thấy vậy, Trầm Úc, Lữ Mục giật mình, vô thức quay đầu nhìn về phía Triệu Hoằng Nhuận, lại thấy Mị Khương đặt chén trà trong tay xuống, hừ một tiếng đứng lên.
Ï Điện hạ không lo! ,¡ Trâm Úc và Lữ Mục an tâm đánh tiếp.
"Ra tay nhẹ một chút." Chú ý tới Mị Khương, Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng nói.
"." Mị Khương nghe vậy, ánh mắt hiện vẻ không vui, trong lòng tự nhủ, ta cũng không phải hộ vệ, ngươi dựa vào cái gì ra lệnh cho ta?
Nhưng nàng cũng không cãi lại Triệu Hoằng Nhuận, mà lạnh nhạt nói: "được... Đường đệ!”
F....J
Triệu Hoằng Nhuận đang uống rượu thì khựng lại, khóe mắt giật giật.
Thấy Triệu Hoằng Nhuận lúng túng, Mị Khương đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Mặc dù tay nải chứa đồ đạc của nàng đã bị Triệu Hoằng Nhuận tạm cất giữ, nhưng Mị Khương là vu nữ, cho dù tay không tấc sắt, cũng không phải một vài tên hộ vệ có thể ngăn cản, thân ảnh nàng như một con bướm, nhẹ nhàng lướt giữa đám hộ vệ, khiến đám hộ vệ từng người từng người ngã xuống đất, động tác đánh bại đối thủ, lưu loát hơn Trâm Úc, Lữ Mục nhiều.
"Mị đường tỷ thật lợi hại!" Lục nhi trố mắt kinh ngạc, còn Tô cô nương cũng giật mình, đôi chủ tớ hai người thế nào cũng không ngờ "Mị đường tỷ", lại có thân thủ xuất sắc đến vậy.
"Phốc -"
Chờ đến lúc tên hộ vệ cuối cùng ngã xuống đất, Mị Khương cũng không thèm nhìn bộ dáng kinh ngạc của Triệu Thành Tú, trực tiếp quay về vị trí bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận, ngồi xuống uống trà.
Ï Này này, thiết lập nhân vật lặp lại phải không?... Giống như vậy, để bản vương sao chịu nổi? ¡
Nhìn vẻ lạnh nhạt của Mị Khương, sắc mặt Triệu Hoằng Nhuận trở nên kỳ lạ.
May vào lúc này, Trầm Úc và Lữ Mục đã giải quyết xong bọn hộ vệ, lôi Triệu Thành Tú đang bị sốc đến sau lưng Triệu Hoằng Nhuận.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận mới xoay người lại, một tay dựa bàn, một tay đặt lên đùi, cười nhạt nói: "bản công tử đã nói qua, đây là Đại Lương, không phải kẻ vớ vẩn nào cũng có thể diệu võ dương oail"
"Ngươi..." Triệu Thành Tú quay đầu nhìn đám hộ vệ đang bất tỉnh, cắn răng mắng: "đám tiện dân này, dám đả thương hộ vệ của ta, thực sự rất to gan!... Các ngươi biết bản điện hạ là ai không?!" Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười nói: " Nguyên Dương Vương thế tử Triệu Thành Tú... Hộ vệ của ngươi, không phải đã giới thiệu sao? Yên tâm, bản công tử nghe rất rõ."
Triệu Thành Tú nghe vậy sắc mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: " các ngươi nếu dám làm bị thương bản điện hạ, thì chính là địch với Cơ thị!"
"Oa" Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, giả vờ sợ hãi nói: "thật sự... Sợ quá."
Nghe câu này, Trâm Úc và Lữ Mục rất muốn cười.
Triệu Thành Tú, chỉ là một thế tử phân gia, lại dùng Cơ thị để uy hiếp một vị Cơ thị dòng chính, việc này thật sự rất buồn cười.
Nhưng Triệu Thành Tú lại không nghe ra ý châm chọc trong lời nói Triệu Hoằng Nhuận, gương mặt hẳn lập tức lộ vẻ tàn độc, hừ lạnh mắng: "bọn dân đen các ngươi, có biết Túc Vương Hoằng Nhuận ? Bản điện hạ chính là đường huynh của hắn!"
"." Trầm Úc, Lữ Mục nhìn sang Triệu Hoằng Nhuận với ánh mắt kỳ lạ, lần này cả Mị Khương cũng dùng ánh mắt khác thường đánh giá Triệu Hoằng Nhuận.
Thấy đám người Triệu Hoằng Nhuận sắc mặt khác thường, Triệu Thành Tú cười lạnh uy hiếp: "thức thời, liền nhanh chóng cầu xin tha thứ, lại đưa hai nữ nhân kia giao cho bản điện hạ, thì bản điện hạ còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không, sau khi quay về bản điện hạ sẽ nói cho đường đệ, Túc vương Hoằng Nhuận... Bản điện hạ đường đệ Hoằng Nhuận, chính là người mang binh giết vào nước Sở, khiến nước Sở bãi binh cầu hòa, làm Hùng Thác phải quỳ xuống đất xin tha mang..."
"Ba +!"
Một chén trà, không biết từ đâu bay trúng trán Triệu Thành Tú.
Ngay lập tức, trán Triệu Thành Tú đỏ bừng, máu bắt đầu chảy xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận