Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 191: Lập Trường Thay Đổi (2)

Chương 191: Lập Trường Thay Đổi (2)Chương 191: Lập Trường Thay Đổi (2)
Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Triệu Hoằng Nhuận, ngọn lửa nhanh chóng tắt đi, lộ ra bóng dáng của thiếu niên mặc áo trắng.
Thời khắc này, chiếc áo của hắn đã bị thiêu rụi, nhưng làm cho Triệu Hoằng Nhuận khó tin là, ngoại trừ áo bị thiêu cháy ra, thì thân thể thiếu niên không hề hấn gì.
Kỳ lạ hơn, trên lưng đối phương có thứ gì đó trông như hình xăm hoặc vết sẹo, tóm lại, có hình một con chim đang bốc cháy, tỏa ra ánh sáng.
Bỗng nhiên, một tiếng quạ không biết từ đâu kêu lên.
Ï Quạ đen? ¡ Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc quan sát bốn phía, lại phát hiện bốn phía cũng không có quạ đen.
Lúc này, thiếu niên áo trắng giơ tay vò nắm tóc, tức giận nói: "ngậm miệng, diệc, nàng không có khiêu khích ngươi, ngoan ngoãn về ngủ!"
Chờ hắn nói xong câu đó, hình xăm con chim của hắn dân mờ đi, biến thành một vết sẹo bình thường.
"Chiêu thức thú vị..." thiếu niên áo trắng xoay người lại, nhìn vu nữ lớn, cười nói: "đáng tiếc, chọn nhầm đối thủ... Lại nói, bây giờ tiểu đệ mới chú ý tới, vị tỷ tỷ này thì ra là Ÿ Chúc Dung giáo ¡ vu nữ sao?"
Ï Chúc Dung giáo?
Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, thấp giọng hỏi vu nữ lớn: "cái gì là Chúc Dung giáo?" Vu nữ lớn không có ý định giải thích, nhìn chằm chằm về phía thiếu niên áo trắng, ánh mắt kinh hãi.
"Cảm thấy sao?" thiếu niên kinh ngạc nhìn vu nữ lớn, châm chậm nói: "đã vậy, vị tỷ tỷ này ngươi đã biết được chênh lệch giữa hai ta... Bất kể là kiếm thuật hay những thứ khác, ngươi đều không phải đối thủ của tiểu đệ... Từ bỏ đi, tiểu đệ chỉ muốn giết kẻ xấu bên cạnh ngươi."
Hắn cất bước đi về phía hai người Triệu Hoằng Nhuận.
Đúng lúc này, vu nữ lớn trâm giọng quát lên: "chờ đã!"
Thiếu niên dừng bước.
Lúc này, vu nữ thở ra một hơi, nói tiếp: "ta có lý do. Nhất định không thể để ngươi giết hắn... Ta thừa nhận, túc hạ có thực lực trên ta. Nhưng dù vậy, nếu ngươi giết hắn, ta sẽ dùng mọi cách giết ngươi... Mà ngươi, hình như có nguyên tắc không giết nữ nhân, đúng không?"
".." thiếu niên lân đầu cau mày.
"Chi bằng, ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi một kiếm liền giết hẳn. Ta sẽ từ bỏ, nhưng nếu ngươi xuất một kiếm bị †a ngăn lại, ngươi liên dừng tay, thế nào?" vu nữ lớn trầm giọng nói.
"Một kiếm sao?" thiếu niên nghe vậy khẽ cười: "đủ rồi!"
Nói xong, hắn đạp mạnh, dùng tốc độ hơn xa vừa rồi lao hướng Triệu Hoằng Nhuận, kiếm trong tay đâm thẳng vào ngực Triệu Hoằng Nhuận.
Ï Thật nhanh... j
Thời khắc này, e rằng chỉ có tốc độ tư duy của Triệu Hoằng Nhuận mới theo kịp tốc độ của đối phương.
Hắn trơ mắt nhìn thanh kiếm đâm tới cơ thể hắn, đúng lúc này, vu nữ lớn dùng đoản kiếm đỡ đòn.
Với tốc độ này, hai thanh kiếm chắc chắn va chạm.
Đột nhiên, thiếu niên áo trắng nở nụ cười, tiện tay ném thanh kiếm về phía sau lưng Triệu Hoằng Nhuận, rồi cả người hắn cũng lao về phía sau Triệu Hoằng Nhuận, cầm kiếm đâm ngược.
"Phốc -"
Lưỡi kiếm xuyên qua cơ thể.
Chẳng biết lúc nào, Triệu Hoằng Nhuận đã ngã xuống đất, hắn kinh hãi nhìn bả vai vu nữ lớn bị đâm xuyên, máu bắn tung tóe.
Thiếu niên theo bản năng buông lỏng thanh kiếm.
"Một kiếm... Xong."
Vu nữ lớn cố chịu vết thương trên người, khó khăn nói.
".." thiếu niên há to miệng, cười khổ: "thì ra là thế... Không ngờ lại dùng thủ đoạn này lừa ta?... Lần này rắc rối rồi."
Vu nữ lớn thở hổn hển, lo lắng nhìn thiếu niên, nàng lo thiếu niên không tuân thủ cam kết, vậy tính toán của nàng liền vô dụng.
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng hô.
"Lão đại, lão đại, sai rồi, sai rồi..."
3 người quay đầu lại, nhìn thấy người đến là huynh đệ của thiếu niên áo trắng, người mà đã đi thu tiền hôm qua, đang hổn hển chạy tới.
"Đại Phúc, sao vậy?"thiếu niên áo trắng nghỉ ngờ hỏi.
Thiếu niên tên Đại Phúc thở hồng hộc chạy tới, chỉ vào Cơ Nhuận, cười khổ nói: "lão đại, chúng ta nhâm rồi, không phải hắn ép buộc dân chúng đến nước Nguy, là dân chúng tự nguyện... Ta đã điều tra, bởi vì nước Ngụy chỉ có 2/10 thuế ruộng đất, cho nên dân chúng xung quanh đều nóng lòng chạy tới nước Ngụy."
Thiếu niên áo trằng chớp mắt: "thật sao?"
"Hoàn toàn chuẩn xác!"
Thiếu niên áo trắng hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận đang ngã trên đất, cùng vu nữ lớn đang bị thương, mặt cứng đờ: "lần này... Phiền phức lớn rồi."
Triệu Hoằng Nhuận không hiểu nhìn thiếu niên áo trắng, thời khắc này, thiếu niên áo trắng, làm gì còn khí thế như vừa rồi, nở nụ cười nịnh nọt. "Ngài xem đây, thật là... Hiểu lầm, hiểu lầm" thiếu niên áo trắng đỡ Triệu Hoằng Nhuận lên, phủi tuyết trên người Triệu Hoằng Nhuận: "đang yên lành, sao lại té xuống đất, ta giúp ngài phủi phủi..."
"." Triệu Hoằng Nhuận mặt không đổi nhìn đối phương.
"Ngươi xem, trên mặt đều có vết thương..."
Vào lúc này, Triệu Hoằng Nhuận nghe thấy một tiếng uych, quay đầu phát hiện vu nữ lớn bị thương quá nặng, đã vô lực ngã xuống đất.
Hắn quay đầu, hung hăng trừng mắt thiếu niên.
Thiếu niên áo trắng ngượng ngùng nở nụ cười, từ trong ngực lấy ra một bình kim sang dược, đặt vào trong tay Triệu Hoằng Nhuận, trịnh trọng nói: "tin ta, thuốc này có thể trị khỏi mọi vết thương!"
Triệu Hoằng Nhuận nửa tin nửa ngờ nhìn bình kim sang dược, lạnh lùng nói: "cứ vậy, muốn ta bỏ qua cho ngươi?”
"Vậy ngươi muốn thế nào đi." thiếu niên áo trắng buồn bã gãi đầu, khó hiểu nói: "kì quái, hôm qua hai người còn đối địch, sao hôm nay cứ như người khác vậy..."
Ï Ngươi còn dám nói? .j
Triệu Hoằng Nhuận tức giận trừng mắt với đối phương, buồn bực nói: "bởi vì tình cổ."
"Tình cổ ?" thiếu niên áo trắng sững sờ, kinh ngạc hỏi: "nàng hạ tình cổ lên ngươi?"
Triệu Hoằng Nhuận há miệng: "mặc dù không phải là điều nàn muốn... Nhưng có thể coi như vậy." "Ra là thế" thiếu niên áo trắng sờ lên cằm, giật mình nói: "chẳng trách nàng liều mạng che chở ngươi... Thì ra là ngươi chết, nàng cũng chết."
"Ngươi biết tình cổ ?" Triệu Hoằng Nhuận đoán được gì đó.
"Đương nhiên.'thiếu niên vỗ ngực nói: "huynh đệ ta vào Nam ra Bắc, chuyện gì chưa thấy qua?"
Triệu Hoằng Nhuận vội vàng hỏi: "vậy có phương pháp phá giải không?"
"Có thì có." thiếu niên áo trắng thấp giọng nói với Triệu Hoằng Nhuận: "thừa dịp nàng hôn mê, moi tim của nàng, lấy máu trong tim, uống, thì tình cổ trong cơ thể ngươi sẽ chết."
F....J
Triệu Hoằng Nhuận hoảng sợ mở to
hai mắt, tê cả da đầu. Lúc này, thiếu niên áo trắng nháy mắt với thiếu niên tên Đại Phúc, thừa dịp Triệu Hoằng Nhuận thất thần, xoay người chạy.
Triệu Hoằng Nhuận thấy thế, quát lớn: "này!!"
"Tha, tha cho chúng ta..." thiếu niên áo trắng không quay đầu lại, hét to, chạy càng nhanh.
Trong lúc chạy trốn, thiếu niên áo trắng vẫn không quên nhặt lại túi bạc, nhanh chóng biến mất.
Triệu Hoằng Nhuận sững người, vừa rồi lúc muốn giết ta thì khí thế lắm. Giờ thì...
"Này! Quay lại! Tốt xấu gì cũng đưa hai người bọn ta về Chính Dương huyện đã!" Triệu Hoằng Nhuận tức giận la lớn.
Nhưng lúc này, thiếu niên áo trắng cùng huynh đệ hắn đã sớm trốn biệt tăm biệt tích. Ï Số ta phạm thái tuế sao? Tại sao toàn gặp loại người này? .I¡
Đầu tiên là Mị Nhuế xuẩn ngốc, tiếp đó là kiếm kỹ siêu quần, nhưng não thiếu nếp nhăn Trương thiếu niên, điều này khiến Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy số mình đang không tốt.
Nhưng tên kia nói tới cách giải tình cổ... J
Triệu Hoằng Nhuận nhìn vu nữ lớn đang nằm trên tuyết, máu của nàng đang thấm lên tuyết.
Một lát sau, Triệu Hoằng Nhuận bước tới, bế vu nữ lớn vào xe ngựa.
Vết thương của nàng không hề nhẹ, thanh kiếm đâm xuyên qua vai phải của nàng. Nhìn vết thương của nàng, Triệu Hoằng Nhuận trầm tư một lúc, rồi nhẹ nhàng rút thanh kiếm ra, cởi áo của nàng, thay nàng bôi lên kim sang dược.
Làm xong tất cả, Triệu Hoằng Nhuận mới mặc áo cho nàng, ngôi trong buồng xe suy ngẫm gì đó.
Đúng lúc này, vu nữ lớn chậm rãi mở mắt.
"Vì sao, không moi tim ta?... Người kia nói không sai, làm vậy có thể giải tình cổ."
Câu hỏi đột ngột làm Triệu Hoằng Nhuận giật mình đứng dậy, đụng đầu trần xe.
"Ngươi... Ngươi tỉnh rồi?"
"Ừ." vu nữ lớn nói ra một điều làm Triệu Hoằng Nhuận sợ hãi: "vẫn luôn tỉnh."
Triệu Hoằng Nhuận lúc này mới chú ý tới, nàng nắm chặt thành kiếm không hề buông tay, có ý gì, không nói cũng biết.
Vu nữ lớn cũng nhìn chằm chằm Triệu Hoằng Nhuận, không biết qua bao lâu, nàng mới thở ra một hơi, buông kiếm trong tay sang một bên.
"Khương." Nàng nhẹ nhàng nói.
"Cái gì?" Triệu Hoằng Nhuận ngây người.
"Ngươi không phải muốn biết sao? Tên của ta." Nàng bình tĩnh nói.
Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, hỏi dò: " MỊ... Khương?”
Mị Khương nhằm mắt lại.
"Ừ"
Bạn cần đăng nhập để bình luận