Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 563: An Lăng Bắt Gặp (2)

Chương 563: An Lăng Bắt Gặp (2)Chương 563: An Lăng Bắt Gặp (2)
"Giá gạo An Lăng, lại tăng không chỉ một lần?"
Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc hỏi.
Nghe vậy, Lữ Chí trâm mặc.
Triệu Hoằng Nhuận nghĩ tới điều gì, lo được lo mất hỏi thăm: "chẳng lẽ là vì Túc Vương xuất chinh Tam Xuyên, tiêu hao lượng lớn quân lương?”
Khi hắn xuất chỉnh Tam Xuyên, không những tiêu hao hết Thành Cao Quan kho lương, hơn nữa nước Ngụy còn điều lương từ nhiều nơi.
Vì vậy Triệu Hoằng Nhuận rất lo, giá gạo An Lăng tăng, có phải do hắn hay không.
Nhưng Lữ Chí lắc đầu nói: "Túc Vương xuất chinh Tam Xuyên, đúng là có ảnh hưởng, nhưng không phải nguyên nhân chủ yếu... Nguyên nhân chủ yếu là An Lăng huyện lệnh không muốn chúng †a ở đây, hắn muốn xua đuổi chúng ta về Yên Lăng, Tây Hoa."
Nói đến đây, hắn đổi giọng, oán khí trùng trùng nói: "triều đình đã đưa Yên Lăng cho người Sở, chúng ta đâu còn nơi nào để về?"
Từ giọng người này không khó đoán ra, hắn rất bất mãn với việc triều đình giao Yên Lăng cho người Sở.
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận vuốt mũi xấu hổ.
Việc giao các vùng Yên Lăng cho người Sở, tuy bố trí thỏa đáng cho người Sở, lại làm người Yên Lăng không nhà để về.
Việc này cũng không thể trách Triệu Hoằng Nhuận, hắn cũng không ngờ, An Lăng không tiếp nhận nạn dân.
Vì sao không tiếp nhận?
Triệu Hoằng Nhuận không thể nào hiểu được.
Vừa nói chuyện với Triệu Hoằng Nhuận, Lữ Chí vừa lột da sói, dùng dao chặt thành từng miếng, sau đó hắn dùng một tấm vải bọc rất nhiều thịt sói, dặn dò tiểu nha đầu: "Nha nhi, đi tặng cho Vương đại thúc, Quý tam thúc."
"ồ" Tiểu nha đầu ôm bao vải, chạy đi.
Lúc này, sắc trời đã sáng rõ, khu tị nạn cũng bắt đầu náo nhiệt.
Triệu Hoằng Nhuận từ biệt Lữ Chí, dẫn tông vệ và Yến Mặc đi một vòng trại †j nạn.
Hắn nhíu mày phát hiện, đồ ăn trong trại khá ít, hơn nữa, phần lớn lấy từ rừng núi, không có gạo.
Vì thiếu đồ ăn, nên người trong trại xanh xao vàng vọt.
Nghĩ một lúc, Triệu Hoằng Nhuận quay về chỗ Lữ Chí, đi thẳng vào vấn đề: "Lữ huynh, tại hạ dạo qua một vòng, phát hiện đồ ăn khan hiếm... Chẳng lẽ An Lăng huyện không phát ra lương thực sao?"
Lữ Chí đang hầm thịt sói, nghe vậy chế giễu cợt: "An Lăng huyện lệnh không thích chúng ta ở đây, sao có thể phát ra lương thực?... Năm ngoái, ở Triệu Lăng, nghe nói huyện lệnh mới nhậm chức mở kho phát lương."
Ï Triệu Lăng huyện tân huyện lệnh? À, là nguyên Lâm Dĩnh huyện lệnh Triệu Chuẩn. ¡
Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, hiếu kỳ
hỏi: "những người khác, sao không chuyển đến Triệu Lăng?"
Lữ Chí nghe vậy lắc đầu, nói: "Triệu Lăng huyện cũng hết chỗ... Triệu Lăng huyện hết chỗ là thật, nghe nói huyện lệnh để nạn dân vào huyện nha, bản thân ra ngoài thành sống với dân tj nạn, chúng †a không muốn tạo thêm gánh nặng nên Triệu Lăng huyện."
Nghe vậy, Triệu Hoằng hồ nghỉ hỏi: "Triệu Lăng huyện là thật hết chỗ, vậy chẳng phải còn giả sao?"
Lữ Chí liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, cười nhạt, nói: "chẳng phải trước mắt công tử sao?"
An Lăng?
Triệu Hoằng Nhuận vô thức nhìn An Lăng huyện gần trong gang tắc, ánh mắt lạnh lùng.
Lúc này, bỗng nhiên ngoài trại có tiếng đánh nhau. Nghe được tiếng động, Lữ Chí lộ vẻ phân hận, nói với con gái đang ngậm ngón tay: "Nha nhỉ, bảo vệ nương ngươi, cha đi một chút sẽ trở lại!"
Nói xong, hắn cầm con dao vừa cắt thịt sói, chạy tới nơi phát ra tiếng động.
Triệu Hoằng Nhuận thấy thế nghi hoặc, liền vội vàng đuổi theo.
Vừa đuổi, vừa gọi Lữ Chí.
"Lữ huynh, Lữ huynh, chuyện gì xảy ra?"
Nghe Triệu Hoằng Nhuận la lên, Lữ Chí chậm lại, nhíu mày nói: "vị công tử này, ngươi không cần nhúng vào vũng nước đục này."
Triệu Hoằng Nhuận vẫn kiên trì hỏi, Lữ Chí liền nói cho Triệu Hoằng Nhuận, đó là An Lăng huyện binh đuổi bọn hẳn, song phương phát sinh xung đột. Nghe thế, Triệu Hoằng Nhuận vừa sợ vừa giận.
Dù nói dân tị nạn này đến từ Yên Lăng, Tây Hoa, nhưng bọn hẳn đã tới An Lăng, thì An Lăng huyện phải che chở, nhưng An Lăng huyện lại phái binh đánh đuổi?
An Lăng huyện lệnh, rốt cuộc đang làm gì?! ¡
Triệu Hoằng Nhuận sắc mặt âm trầm, khí thế khác hẳn vừa rồi, làm Lữ Chí cảm thấy rùng mình.
"Dẫn ta đi!" Triệu Hoằng Nhuận trâm giọng nói.
".. Vâng." Lữ Chí bị Triệu Hoằng Nhuận hù dọa, dẫn đường cho Triệu Hoằng Nhuận.
Từ phía xa, có mấy trăm huyện binh đang tấn công dân tị nạn. Kẻ trước cầm gậy gộc, mà người sau tay không tấc sắt, hoặc cầm nhiều thứ khác nhau làm vũ khí, song phương đánh nhau vô cùng hỗn loạn.
Trong huyện binh, có một người nhìn như thủ lĩnh, gần giọng hét to: "... Các ngươi có phải không hiểu tiếng người? Huyện lão gia đã bảo các ngươi chuyển chỗ khác từ mùa đông năm ngoái, vì tuyết rơi, mới cho phép các ngươi trì hoãn tới hôm nay, các ngươi còn định chết ở nơi này... Hôm nay, các ngươi có muốn hay không cũng phải đi!"
Triệu Hoằng Nhuận đứng quan sát, cũng không ra tay can thiệp.
Hắn thấy, nạn dân chiếm thượng phong.
Từ miệng Lữ Chí, Triệu Hoằng Nhuận biết được, nạn dân vẫn có 4,5 vạn người, trong đó người khỏe mạnh đâu chỉ mấy ngàn? Chỉ mấy trăm tên huyện binh, sao có thể là đối thủ?
Nhưng đúng lúc này, một việc khiến Triệu Hoằng Nhuận khó tin xảy ra.
Thấy huyện binh không phải đối thủ, tên đứng đầu rút đao, chém một người đàn ông đang tấn công hắn.
"Dùng binh khí! Đều dùng binh khí!" Tên thủ lĩnh hét lớn.
Nghe thế, huyện binh vứt gậy đi, rút vũ khí ra.
Trong nháy mắt, số người tử thương lên tới hàng chục người.
"Lẽ nào như vậy!"
Triệu Hoằng Nhuận biết mình không thể ngồi nhìn, tức giận quát lên: "Yến Mặc, triệu tập Yên Lăng binh!"
"RõI" Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Lữ Chí, Yến Mặc lấy ra kèn lệnh, thổi lên.
"Ôô-ôô-ôô-"
3 tiếng quân hào vang lên, làm đám người đang chém giết hoang mang.
"Quân... Quân hào?"
"Vì sao lại có quân hào?"
Ngay lúc song phương bối rối, 500 Yên Lăng binh đang đóng quân ở khu rừng phía nam Yên Lăng cấp tốc chạy đến.
"Đạp đạp đạp -'
500 binh sĩ chỉnh tê bước đến, nhanh chóng chạy đến nơi đây, cảnh này, dọa nạn dân và huyện binh không dám hành động liều lĩnh.
"Yên Lăng quân..."
Tên đứng đâu nhìn quân kỳ, ánh mắt nghi hoặc. An Lăng cùng Yên Lăng gân như vậy, hắn sao không biết Yên Lăng quân?
Nhưng Yên Lăng quân tới An Lăng làm cái gì?
Yên Lăng quân đại tướng Khuất Thăng, dĩ vãng không dám đắc tội An Lăng, từ trước tới giờ không cho phép Yên Lăng quân đặt chân An Lăng địa giới.
Giờ khắc này, Yên Lăng quân lại tiến về An Lăng huyện, điều này có nghĩa gì?
Nước Ngụy, có thể điều động Yên Lăng quân, ngoại trừ Ngụy Vương, cũng chỉ có một người, trừ người này ra, dù Binh Bộ cũng không thể trực tiếp ra lệnh Yên Lăng quân.
Người này chính là Túc Vương!
"Yên Lăng quân nghe lệnh!"
Ngay lúc tên chỉ huy đang ngạc nhiên, Triệu Hoằng Nhuận xen vào đám đông, bước ra, tay chỉ huyện binh, trầm giọng hạ lệnh: "bắt lại huyện binh, tước đoạt binh khí, nếu có người phản kháng, giết chết tại chỗ!"
"Lên!"
500 Yên Lăng binh đồng loạt hét lên, cầm trường thương xông về huyện binh, mặc dù huyện binh đông hơn, nhưng không ai dám phản kháng.
Vì địa vị cả hai bất đồng.
Dưới ánh mắt phức tạp của nạn dân, Yên Lăng quân khống chế cục diện, cứu người bị thương theo lệnh của Triệu Hoằng Nhuận.
Cùng lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận tới trước mặt tên chỉ huy.
Ï 15,16 tuổi, người lùn... 1
"Túc... Túc Vương." Tên chỉ huy run rẩy, quỳ rạp xuống đất.
"." Triệu Hoằng Nhuận coi thường tên này, duỗi tay phải.
Vệ Kiêu ngẩn người, không hiểu, nhưng Chu Phác hiểu ý, nhặt một cái gậy, đặt vào tay Triệu Hoằng Nhuận.
Bịch một tiếng, Triệu Hoằng Nhuận đập mạnh vào đầu tên chỉ huy, người sau thét lên đau đớn, máu từ trán chảy ra, không dám cử động, nằm trên mặt đất.
"Lạch cạch."
Triệu Hoằng Nhuận vứt cây gậy xuống đất, nhìn tên chỉ huy, dùng giọng không cho phản bác: "ngươi về, nói cho An Lăng huyện lệnh, trong một nén nhang, cút đến trước mặt bản vương... Bằng không, bản vương có thể bảo đảm, khắp Đại Ngụy, không ai có thể cứu hắn!"
"Vâng, vâng..." Không để ý vết thương, tên chỉ huy lăn một vòng, cuống cuồng chạy vào An Lăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận