Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 79: Thái độ Ngụy thần

Chương 79: Thái độ Ngụy thầnChương 79: Thái độ Ngụy thần
Sở quốc chính thức tuyên chiến với Ngụy, chuyện này không thể coi thường.
Trên thực tế, những năm gần đây, hai nước Ngụy Sở không phải không có va chạm, nhưng nói cho cùng, cuộc chiến ở Dĩnh Thủy quận chỉ do Dương Thành Quân Hùng Thác độc đoán, cũng không thể đại biểu cho thái độ của Sở quốc.
Xét cho cùng, Sở quốc vẫn coi Tề quốc ở phía đông là kẻ địch mạnh nhất, dù sao trước đây Tề, Lỗ, Tống ba nước liên minh tấn công Sở quốc, Sở quốc vô cùng nhục nhã, sau đó thì Dương Thành Quân Hùng Thác liên minh với Ngụy Vương tiêu diệt Tống quốc.
Nếu như hận thù giữa Sở cùng Ngụy, chỉ hạn chế giữa hận thù của Hùng Thác cùng Ngụy Vương, nhưng đối với cả Sở quốc mà nói, thì Tê quốc mới là kẻ địch không đội trời chung, dù sao Tề quốc làm thủ lĩnh liên minh, suýt chút nữa đã ép Sở Vương phải di chuyển đô thành, đây quả thật là vô cùng nhục nhã.
Nhưng phải nói, Ngụy quốc là một nước lớn có bốn quận, nếu có thể cắn xuống một miếng thịt, thì Sở quốc cũng sẽ không từ chối.
Suy cho cùng Ngụy, Tống, Lỗ, Tề, là bốn quốc gia tiếp giáp Sở quốc, Tống quốc đã bị diệt, mà Lỗ quốc là một quốc gia không lớn không nhỏ, xưa nay phụ thuộc Tê quốc, một khi khai chiến, Sở quốc chắc chắn sẽ bị Tề quốc tấn công.
Nếu so sánh, Ngụy quốc hiện tại không mạnh bằng Tề, chắc chắn đây là nơi đột phá trên con đường tranh bá của Sở quốc.
Xa thân gân đánh, nếu Sở quốc muốn tiếp tục mở rộng lãnh thổ, cũng chỉ có thể tìm Ngụy hoặc Tề.
Nhưng bây giờ, mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng Sở sứ chết trên đất Ngụy là sự thật, điều này đã thành cái cớ cho rất nhiều đại thân có khuynh hướng khuếch trương cầu xin Sở Vương.
Đối với loại quốc gia để quý tộc nắm giữ toàn bộ đất nước, một khi Sở Vương tuyên chiến với Ngụy quốc, thì vô số kẻ quý tộc có tâm tư như Hùng Thác đều đứng ra, bọn hắn tụ tập binh lực ở phía nam Dĩnh Thủy quận, muốn phát động tấn công.
Nếu Sở quốc phát động chiến tranh toàn diện với Ngụy, vậy thì không có khả năng chỉ tấn công một chỗ, theo Binh bộ nắm được tin tức, lần này Sở quốc chia thành hai đường công Ngụy.
Đầu tiên là chiến trường Dĩnh Thủy, bao quát Dương Địch - Phần Hình Tắc - Hình Sơn là phòng tuyến Ngụy quốc dùng để phòng thủ, phía đông chiến trường kéo dài đến nơi giao nhau của các nhánh sông của con sông Dĩnh Thủy thuộc đất Trần.
Thứ hai là chiến trường Tống quận, do Cố Lăng Quân Hùng Ngô dẫn đầu, có ý định đem mảnh đất này nuốt vào bản đồ Sở quốc.
Còn Lật Dương Quân Hùng Thịnh đang bố trí phòng thủ, đề phòng Tề, Lỗ thừa dịp Sở quốc tấn công Ngụy quốc mà đưa binh xâm phạm.
Thành thật mà nói, dựa vào thực lực của Sở quốc thì cho dù đối mặt cả ba nước, bọn hắn cũng không sợ, nhưng kể cả như thế, người Sở cũng sẽ không ngốc đến mức đánh nhau với hai kẻ địch cùng lúc, chỉ cần Tê Đế khoanh tay đứng nhìn, thì Lật Dương Quân cũng sẽ đứng yên. Các tin cấp báo cứ liên tục truyền về Đại Lương không hề ngừng nghỉ.
Mặc cho các tướng sĩ ở biên giới Ngụy quốc tăng cường bảo vệ Dương Địch - Phần Hình Tắc - Hình Sơn phòng tuyến, nhưng Hùng Thác đã vượt phòng tuyến bằng thuyền, vượt qua Dĩnh Thủy, đánh thẳng vào ngụy quốc.
Trường Bình, Thân Lăng lần lượt thất thủ, tiếp đó chính là Yên Lăng, một khi Yên Lăng thất thủ, đồng nghĩa Ngụy quốc mất đi ưu thế Dĩnh Thủy.
Mặt khác, Cố Lăng Quân Hùng Ngô cũng xua quân đánh Tống quận, công phá Tín Lăng, Hoạt Thành, đáng mừng là, Tuy Dương vẫn còn trong tay quân Nguy, giống như một cái đỉnh đóng trước mặt Hùng Ngô, khiến cho vị công tử này do dự: nên tổng lực đánh hạ Tuy Dương hay trực tiếp đánh vào Tống quận. Nhưng bất kể thế nào, tình hình hiện tại đối với Ngụy quốc cực kỳ bất lợi.
Suy cho cùng, Sở quốc mạnh mẽ, không cần để ý Tề quốc, nhưng mà Ngụy quốc vẫn cần cân nhắc đến Hàn quốc, suy nghĩ xem Hàn quốc có lợi dụng thời cơ tấn công hay không.
Tin tức truyền đi, cả Đại Lương vô cùng rối loạn, không biết là ai truyền ra lời đồn "Sở quốc tấn công Đại Lương”, khiến Đại Lương lòng người bàng hoàng, cho dù là quan viên cũng không khỏi hoang mang.
Tuy Ngụy Vương đã kịp thời cấm truyền bá lời đồn, ra lệnh cho Hình bộ dẫn binh lính điều tra nguồn gốc của lời đồn, rốt cuộc đã ngăn được tin đồn lan truyền.
Bây giờ, lại thảo luận Ï là ai tập kích Sở sứ đã không còn ý nghĩa. Điều cần làm là làm sao đối mặt Sở quốc tấn công, rốt cuộc nên 7 đánh? hay nên Ÿ hòa, ?
Vì lí do này, Ngụy Vương lần nữa mời tất cả đại thân đến Thủy Cùng điện.
Có thể có người cho rằng loại thảo luận này rất lố bịch, rõ ràng Sở quốc đã tấn công, còn muốn cân nhắc nên đánh hay không? Đương nhiên là đánh!
Nhưng đó không phải một quyết định dễ dàng.
Phải biết rằng, Ngụy quốc chỉ bằng 1⁄4 lãnh thổ Sở quốc, lãnh thổ lớn nhỏ quyết định dân số cùng nguồn binh lính.
Lãnh thổ Sở quốc bao la, gấp bốn lần Ngụy quốc, quân đội càng là gấp mấy lần Ngụy quốc, bởi vậy bọn hắn có thể không thèm quan tâm mà phái ra hai mươi vạn quân công đánh nước Ngụy, nhưng Ngụy quốc thì không được, một khi Ngụy quốc trong cuộc chiến tranh này hi sinh quá nhiều binh sĩ, thì Hàn quốc sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Ï Thật sự là tính sai... 1
Ngồi trên long ỷ, Ngụy Vương mệt mỏi xoa trán.
Vốn dĩ hắn muốn mượn chuyện hòa thân, cải thiện Sở Ngụy quan hệ, thật không ngờ, việc lần này đã cho một số kẻ có cơ hội giở trò.
Nhìn các đại thần cãi vã, Ngụy Vương cũng cảm thấy phiền.
Thật lòng, Ngụy Vương cũng không muốn khai chiến với Sở quốc, bởi vì Sở quốc thật sự quá mạnh, cho dù một năm mất 20 vạn binh sĩ, đối với Sở quốc mà nói cũng không ảnh hưởng quá nhiều, nhưng đối với Ngụy quốc mà nói, nếu một năm mà mất mười mấy hai mươi vạn quân đội, đó chính là tai hoạ ngập đầu.
Nếu cả Hàn quốc cũng tuyên chiến, thậm chí có thể dẫn tới vong quốc.
"Đừng tranh cãi nữa!" Ngụy Vương phiền muộn ngăn cuộc cãi vã lại, thở ra một hơi, trầm giọng nói: "trẫm triệu các ngươi tới, là vì suy nghĩ đối sách, cũng không phải muốn nhìn các ngươi tranh cãi không ngừng!... Lý Dục, ngươi là Binh Bộ Thượng Thư, ngươi nói trước!"
"Vâng." Lý Dục đứng ra, quỳ xuống, trâm giọng nói: "thần cho là, Đại Ngụy ta không đủ sức tiến hành chiến tranh với Sở quốc..."
Trung Thư Hữu Thừa Ngu Tử Khải nghe vậy, khinh bỉ: "Lý Thượng Thư, ngươi có ý cầu hòa sao?"
Bị người cắt ngang, Lý Dục nhíu mày, nhưng vì Ngu Tử Khải chính là Trung Thư đại thần, địa vị hoàn toàn không kém bọn hắn, bởi vậy không thể nổi giận, đành nhẫn nhịn hỏi: "Ngu đại nhân, theo ý của ngươi, nếu Ngụy quốc chiến tranh với Sở Quốc thì phần thắng là bao nhiêu?"
"," Ngu Tử Khải nhíu mày, không nói gì.
Dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, lấy Ngụy quốc quốc lực, muốn tuyên chiến với Sở quốc vẫn giật gấu vá vai.
"Nếu như lại thêm Hàn quốc đâu?” Lý Dục tiếp tục hỏi.
".." Ngu Tử Khải càng đăm chiêu.
Hiện nay có thể đồng thời đối mặt hai quốc gia, cũng chỉ có mình Sở quốc, dù có là kẻ địch lớn nhất của Sở quốc là Tề quốc, cũng cần Lỗ quốc giúp đỡ, mới có thể nhiều lần chiến thắng Sở quốc. Thấy Ngu Tử Khải im lặng, Lý Dục cảm khái: "cũng không phải không dám đánh, mà là không thể đánh... Trừ phi Ngụy quốc đại thắng, uy hiếp Hàn quốc không dám xuất binh. Bằng không, cho dù có đuổi được quân Sở, cũng sẽ phải đối mặt với quân Hàn, nếu bị Hàn, Sở cùng lúc tấn công, còn không bằng câu hoà với Sở."
"Không đánh liền cầu hoà sao?" Lận Ngọc Dương nhíu mày hỏi.
"Đánh là phải đánh, nhưng không thể làm quân Sở nổi giận, chỉ bày tỏ quyết tâm bảo vệ lãnh thổ của Ngụy quốc ta..." Nói đến đây, Lý Dục quay đầu đề nghị với Ngụy Vương: "Dương Thành Quân Hùng Thác muốn là quận Tống, mà quận Tống ra sao, chắc bệ hạ cũng biết, người Tống nhiều lần có ý đồ phục quốc, mà hàng tướng Nam Cung, mượn cớ tự vệ, tay nắm binh quyền, tuy không có chứng cứ, nhưng thần cũng không tín nhiệm người này... Thần cho là, không bằng cắt nhường một vài thành trì ở quận Tống, nhường cho Sở quốc, chuyển sự bất mãn của người Tống đối với Ngụy †a sang Sở quốc."
"Đất Tống..." Ngụy Vương híp mắt, dù sao diệt Tống chính là chuyện hắn tự hào nhất, sao có thể dễ dàng từ bỏ?
Thấy Ngụy Vương lộ vẻ do dự, Lý Dục thấp giọng khuyên nhủ: "đất Tống, tiếp giáp với Sở, cũng tiếp giáp với Lõ, mặc dù Lỗ cùng Tống bất hòa, nhưng Tề, Lỗ, Tống cũng là liên minh, bệ hạ liên thủ Hùng Thác tiêu diệt nước Tống, cũng đã khiến Tề Đế tức giận, những năm gần đây, xúi giục người Tống gây sự, thần cho là, không bằng cắt nhường những thành trì tiếp giáp giữa Tống Lỗ cho Sở quốc, vừa có thể để người Tống chuyển sự căm thù sang nước Sở, thứ hai, có nước Sở ngăn Tề, Lỗ liên lạc với đất Tống, có thể giảm ảnh hưởng của hai nước Tề Lỗ với đất Tống."
"Điểm này cũng đúng." Hình Bộ Thượng Thư Chu Yên cũng mở miệng nói: "hàng tướng Nam Cung, ỷ vào việc Ngụy quốc ta cần dùng hắn để giảm bớt sự bất mãn của người Tống, những năm gần đây chỉ biết đòi hỏi quân lương cùng quân bị, đối với quân đội không chịu buông tay... Giữ người này lại, e rằng sẽ thành tai họa về sau, không bằng mượn †ay nước Sở giết hắn... Theo quy định của Sở quốc, bọn họ tuyệt không cho phép người khác họ nắm giữ quyền to, huống chỉ đây là quân quyền... Nam Cung không có khả năng hàng Sở."
"Nhưng có khả năng sẽ đi nương nhờ Tề quốc." Binh Bộ Tả Thị Lang Từ Quán tiếp lời.
"Có lẽ là không." Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu nghe vậy lắc đầu: "ngày xưa Nam Cung đầu hàng Ngụy quốc, ép Tống Đế thoái vị, sớm đã bị người Tống khinh thường, bệ hạ để cho Nam Cung quản lý đất Tống, thứ nhất là mượn thân phận người Tống của hắn, không để người Tống quá mức thù hận Ngụy quốc, thứ hai, cũng vì hắn không thể thu phục được lòng dân... Hắn đã phản bội một lần, nếu lại phản bội lần nữa, thì Tê Đế cũng sẽ không tin hắn." Tất cả đại thần đều gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận