Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 556: Ngoài Ý Muốn (2)

Chương 556: Ngoài Ý Muốn (2)Chương 556: Ngoài Ý Muốn (2)
"Vết thương... Thế nào?"
Chờ Mị Khương vì Trầm Úc chẩn đoán và đắp thuốc lên vết thương xong, Triệu Hoằng Nhuận vội hỏi thăm.
9 tông vệ khác đều đã tới, dùng ánh mắt lo lắng nhìn Trâm Úc đang nằm trên giường.
Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Mị Khương lắc đầu, nói: "ngực chỉ bị thương ngoài da, hẳn là Trần Tiêu đã thu lực, nhưng..."
Nghe câu này, mọi người vô thức nhìn Trầm Úc.
Trâm Úc nằm trên giường, sắc mặt bi thương, nhìn tay phải.
Chỗ cổ tay đã bó thuốc, nhưng chẳng biết tại sao, mặc cho Trầm Úc cắn răng, dùng sức động đậy ngón tay, ngón tay của hắn cũng chỉ hơi cong, còn run tẩy.
Một lúc sau, Trầm Úc ngẩng đầu lên, thở dài. ...
Mọi người trong nhà im lặng.
Trâm Úc, xong.
Mặc dù tính mạng không lo, nhưng nghiệp quân nhân phải dừng lại.
Gân tay tổn thương, hơn nữa còn là tay phải.
Kiếm đều cầm không nổi tông vệ, còn có thể xem như tông vệ sao?
Ngay lúc các tông vệ đau buồn, Triệu Hoằng Nhuận đi tới cạnh giường, vừa cười vừa nói: "Trâm Úc, ngươi rõ ràng không có việc gì, lại giả vờ như sắp chất."
"Điện hạ..." Trâm Úc ngẩng đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Ở chung 7,8 năm, hắn hiểu rất rõ điện hạ nhà mình, cố ý nói như vậy để hẳn yên tâm, làm hắn cảm động.
Hắn mở miệng khẩn cầu: "điện hạ, xin đừng giáng tội Trân Tiêu, chuyện này, chỉ là ngộ thương, hắn cũng không muốn..."
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận sắc mặt trầm xuống.
Trong mắt hắn, tông vệ không khác quân nhân, Trần Tiêu thế mà thương tổn Trâm Úc, dù là lỡ tay, nhưng làm thương gân tay Trầm Úc, coi như Trần Tiêu là con trai Trần Bỉnh, Triệu Hoằng Nhuận cũng muốn giết để trả thù.
Hắn không phải người đại công vô tư, kẻ nào làm tổn thương người thân của hắn, hắn sẽ trả thù. Chính vì hiểu điện hạ nhà tính cách, nên Trâm Úc mới mở miệng xin cho Trần Tiêu.
"Chuyện cho tới giờ, ngươi còn nghĩ cho người khác sao?' Triệu Hoằng Nhuận mất hứng nói.
Nghe vậy, Trầm Úc vừa cười vừa nói: "đó cũng không phải người khác... Trần Tiêu là con trai Trần Bỉnh, được kính trọng Trần Bỉnh, làm hại Trần Tiêu, điện hạ ngày sau nhất định sẽ hối hận. Huống chỉ, Trân Tiêu là khó được mãnh tướng, một thân võ nghệ xuất sắc hơn tông vệ, dạng này hào kiệt, không nên chết vì tù tội."
Triệu Hoằng Nhuận trầm mặc, qua loa nói: "để ta suy tính."
"Đa tạ điện hạ." Trâm Úc không tiếp tục khuyên, hắn cũng hiểu, bây giờ xin Triệu Hoằng Nhuận thả Trần Tiêu không dễ.
Chỉ có thể chờ điện hạ nguôi giận.
Nhưng Trâm Úc cũng cảm nhận được tình cảm giữa tông vệ và Túc vương, trong lòng xúc động.
Dặn dò Trầm Úc vài câu, để hắn yên tâm dưỡng thương, Triệu Hoằng Nhuận âm trầm đi ra ngoài phòng.
Vệ Kiêu vốn muốn đi theo Triệu Hoằng Nhuận, lại bị Trầm Úc gọi lại.
"Mục Thanh, ngươi đi theo điện hạ."
Trâm Úc ra lệnh.
Mục Thanh ngẩn người, nghĩ tới điều gì, lại thở dài, gật đầu, đi theo Triệu Hoằng Nhuận.
Còn 8 tông vệ, vẫn như cũ đứng trong phòng, vì bọn hắn đoán được, Trầm Úc có điều muốn nói với bọn hắn.
"Vệ Kiêu." Trâm Úc nhìn các tông vệ, cuối cùng ánh mắt dừng ở Vệ Kiêu, dùng giọng cứng rắn, nói: "từ hôm nay, ngươi thay thế ta đảm nhiệm tông vệ trưởng."
"Nói đùa cái gì?!"
Dù Vệ Kiêu đã đoán trước, nhưng nghe Trầm Úc nói ra, lại làm Vệ Kiêu tức đỏ mặt.
Khi 10 tông vệ được đưa đến cạnh Triệu Hoằng Nhuận, lúc đó không ai phục ai, bao gồm Trầm Úc.
Trầm Úc năm đó ở Tông phủ cũng không phải xuất sắc nhất.
Luận vũ lực, Chử Hanh giỏi nhất; luận thao lược, Lữ Mục, Cao Quát, Chủng Chiêu xuất chúng nhất; luận tiềm lực, Mục Thanh đứng đầu.
Trâm Úc vì nhiều tuổi nhất, nên được Triệu Hoằng Nhuận chỉ định làm †ông vệ trưởng. Nhưng sau nhiều năm, tông vệ đã tình như thủ túc, hơn nữa cũng đã quen Trầm Úc làm người đứng đầu.
Bây giờ Trầm Úc đột nhiên để Vệ Kiêu đảm nhiệm tông vệ trưởng, đối với Vệ Kiêu là sỉ nhục, giống như Trầm Úc không tín nhiệm Vệ Kiêu.
Trâm Úc thấy được Vệ Kiêu kích động, liền vội vàng giải thích: "Vệ Kiêu, ta nói lời này, cũng không phải ép ngươi. Các ngươi cũng thấy, ta bây giờ làm sao bảo hộ điện hạ?”
"Điện hạ sẽ không để ý!" Cao Quát nhíu mày nói: "điện hạ còn có chúng ta, còn có Túc Vương vệ, ngươi không cần tự mình động thủ."
"Tuy nói như thế..." Trâm Úc thở dài, yên lặng lắc đầu.
Các tông vệ lập tức hiểu, Trầm Úc để Vệ Kiêu đảm nhiệm tông vệ trưởng, không vì cái gì khác, chỉ vì lòng tự tôn của hắn, không thể chấp nhận một phế nhân như bản thân vẫn đảm nhiệm tông vệ trưởng.
Ngày xưa Trầm Úc tự tin có thể bảo hộ Triệu Hoằng Nhuận, nên đảm nhiệm chức vị thoải mái, nhưng hôm nay, gân tay tổn thương, một thân võ nghệ gần như phế, hắn làm gì có mặt mũi ngồi vị trí này?
Nhưng hiểu thì hiểu, không có nghĩa tông vệ sẽ chấp nhận.
Tỉ như Vệ Kiêu, hắn hung hăng đập vào ngực Trầm Úc, không quan tâm Trầm Úc đau đến nhe răng, lạnh lùng nói: "tóm lại, ta sẽ thay ngươi bảo vệ điện hạ, nhưng ngươi đừng hòng lười biếng, dưỡng thương cho tốt."
Nói xong, hắn phất tay áo rời khỏi phòng. "Tên này.." Trầm Úc dùng tay trái che ngực, Vệ Kiêu đập một cái mà hắn đau thấu tim gan.
"Dưỡng thương cho tốt, đồ khốn!"
"Thân là tông vệ trưởng, thế mà lâm trận bỏ chạy, thật đáng xấu hổ, Trâm Úc!"
Các tông vệ mở miệng mắng Trâm Úc, mục đích không cần nói cũng biết.
Cùng lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận đang hỏi Mị Khương về vết thương của Trầm Úc.
Mị Khương trả lời làm Triệu Hoằng Nhuận thất vọng.
"E rằng rất khó khỏi hẳn... Gân tay gân chân không giống như bị thương ngoài da, nếu là đứt, giống như bị phế. Mặc dù ta cẩn thận chẩn đoán, Trâm Úc gân tay không bị cắt đứt hoàn toàn, nhưng kể cả khi khôi phục, e rằng Trâm Úc tay phải cũng không linh hoạt như trước..."
"Ngày thường sinh hoạt, có trở ngại sao?" Triệu Hoằng Nhuận gấp gáp hỏi.
"Không đến mức, nhưng.." Nhìn Triệu Hoằng Nhuận, Mị Khương thấp giọng nói: "rất có thể sau này không nhấc được vật nặng nữa."
Không cách nào nhấc vật nặng...
Triệu Hoằng Nhuận trầm mặc.
Lúc này, Mục Thanh cùng Vệ Kiêu đã đuổi đến.
Triệu Hoằng Nhuận ngẫm nghĩ, dẫn theo Mục Thanh cùng Vệ Kiêu hai đi tới nhà lao Thương Thủy huyện.
Thời khắc này, Trần Tiêu đã bị hắn hạ lệnh bắt vào nhà lao.
"Lạch cạch!"
Ngục tốt mở cửa nhà lao, Triệu Hoằng Nhuận bước vào, nhìn về phía Trần Tiêu.
Lúc này, trong nhà lao, giam giữ không ít người, nhưng duy chỉ có Trần Tiêu bị nhốt một mình, hơn nữa còn bị gông cùm, dù sao võ nghệ hắn quá cao, không bị khóa chặt, nhà lao không giữ được hẳn.
"Túc Vương..."
Triệu Hoằng Nhuận đi vào, Trần Tiêu sững sờ, mãi đến khi tiếng chân gần trong gang tấc, Trần Tiêu mới ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn Triệu Hoằng Nhuận, cùng tông vệ đẳng sau.
Dĩ vãng, bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận sẽ là Trầm Úc, nhưng hiện tại, lại đổi thành Vệ Kiêu cùng Mục Thanh, nguyên nhân trong đó, Trần Tiêu rõ ràng nhất.
"Trầm Úc, hẳn... Thương thế ra sao?" Trần Tiêu thấp giọng hỏi. Nghe vậy, không đợi Triệu Hoằng Nhuận mở miệng, Vệ Kiêu cười lạnh nói: "ngươi còn có mặt mũi hỏi?... Trâm Úc chỉ định bắt ngươi, còn ngươi thì sao?" Nói xong, hẳn thở dài, lạnh lùng nói: "hắn may mắn còn sống, nhưng tay phải lại bị ngươi phế... Một thân võ nghệ xem như phế đi."
Trần Tiêu nghe vậy im lặng, một lúc sau thấp giọng nói: " Do ta? Nếu Túc Vương không ngăn ta giết Hùng Hổ, Trầm Úc làm sao sẽ bị... Như vậy."
"Ngươi!" Vệ Kiêu giận tím mặt, đang định giáo huấn Trần Tiêu, lại bị Triệu Hoằng Nhuận đưa tay ngăn cản.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn Trần Tiêu, bỗng nhiên mở miệng nói: "Trần Tiêu, ngươi ở cạnh bản vương, chẳng lẽ là vì †ìm cơ hội giết Hùng Hổ?"
".." Trần Tiêu ngẩng đầu, nhìn Triệu Hoằng Nhuận, ánh mắt kỳ lạ.
"Ngươi không thừa nhận cũng không sao... Vừa rồi bản vương nhớ lại lúc gặp ngươi, bản vương chợt phát hiện, ngươi biểu hiện khờ ngốc, có lẽ là giả vờ, vì để bản vương không còn đề phòng... Kỳ thực ngươi rất thông minh, ngươi biết, coi như ngươi tới được Bình Dư huyện, cũng rất khó giết Hùng Hổ, thế là, ngươi ở cạnh bản vương, biết quan hệ giữa bản vương và Hùng Hổ, cũng biết Hùng Hổ khi gặp bản vương sẽ không có hộ vệ..."
"." Trân Tiêu lạnh nhạt nhìn Triệu Hoằng Nhuận, mặc dù không thừa nhận, nhưng khí chất không ngốc như trước.
"Bản vương sớm nên nghĩ tới, Trung Dương huyện hiệu úy , làm sao lại là mãng phu." Triệu Hoằng Nhuận thở dài.
Lúc này, Trân Tiêu dùng giọng điệu lạnh lùng nói: "Trân mỗ cũng không ngờ, Túc Vương bảo vệ, thật làm cho Trần mỗ hết sức thất vọng..."
"Ngươi!"
Nhìn Trần Tiêu khác với mấy ngày trước, Vệ Kiêu cùng Mục Thanh có cảm giác bị lừa gạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận