Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 55: Yến tiệc

Chương 55: Yến tiệcChương 55: Yến tiệc
"Bệ hạ giá đáo."
Tới giờ Mùi, Đồng Hiến bước vào sảnh và thông báo với giọng the thé, các phi tân, công tử, công chúa, tiến lên hành lễ theo bước chân của Vương hoàng hậu.
"Bình thân."
Ngụy Vương Triệu Nguyên Tư phất tay mỉm cười, vừa đi về phía chỗ mình ngồi vừa ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.
Nhưng theo quy củ, chỉ khi hoàng đế ngồi, thì những người còn lại mới có thể ngồi.
Cuối cùng, khi Ngụy Vương ngồi xuống, thì tất cả mọi người mới ngồi vào chỗ của mình.
Triệu Hoằng Nhuận cũng không thích tham gia tiệc nhà, ở trong mắt hắn, người tham gia tiệc nhà đều phải là người thân, giống như Trâm thục phi, Cửu công tử Hoằng tuyên, còn có Tô cô nương và Lục công tử Triệu Hoằng Chiêu, về phần Ngụy Vương thì hắn mặc kệ.
Mà bữa tiệc trước mắt lại có quá nhiều người xa lạ, không có bầu không khí "nhà", Triệu Hoằng Nhuận không thích vậy.
Nhìn xem, Trâm thục phi cùng Cửu công tử Hoằng tuyên là người nhà của Triệu Hoằng Nhuận, vậy mà ngồi cách hẳn rất xa. Trâm thục phi thì ngồi sau Ngụy Vương, còn Cửu công tử thì ngồi ở chỗ khác, khiến Triệu Hoằng Nhuận muốn trò chuyện mà không được.
Ngược lại, ba người Vệ Kiêu, Cao Quát, Chu Phác ngồi sau lưng Triệu Hoằng Nhuận lại có vẻ phấn khích. Còn vê sao phấn khích? Thì sao không phấn khích cho được, đây là yến tiệc có Ngụy Vương tham dự, bao nhiêu người cầu được tham gia mà không có cơ hội.
Mỗi lúc thế này, bọn họ không khỏi vui mừng về thân phận tông vệ của mình, mặc dù vị trí không nhiều, cân mười người bốc thăm quyết định.
Sau khi Ngụy Vương ngồi xuống, nói vài câu, đại ý là hy vọng trong nhà hòa thuận, mà rốt cuộc, Triệu Hoằng Nhuận cuối cùng đã hiểu, câu nói 7 thời gian không nhiều. của Ung vương là có ý gì.
Thì ra Thái tử phi Lý thị dẫn một đứa bé sáu bảy tuổi đến vấn an hoàng đế, đứa nhỏ còn ngâm thơ làm Ngụy Vương cười ha ha.
"Hoàng huynh, Vĩnh Luật bao nhiêu tuổi?" Triệu Hoằng Nhuận nhỏ giọng hỏi Lục công tử Hoằng Chiêu đang ngồi bên cạnh. Vĩnh Luật/ trong miệng hẳn, chính là đứa bé bên cạnh Ngụy Vương, nhỉ tử của Đông cung Thái tử, cũng chính là Hoàng trưởng tôn.
Bởi vì Đại Ngụy vô cùng coi trọng vấn đề thừa kế, nên các đời Thái tử luôn được dạy bảo phải có nhi tử để đảm bảo vấn đề thừa kế, mà các công tử còn lại không bắt buộc phải làm như vậy.
"Vĩnh Luật?" Lục công tử Hoằng Chiêu nhẩm tính, thấp giọng trả lời: "chắc cũng sáu bảy tuổi? Bảy tuổi... Đúng, bảy tuổi."
Bảy tuổi... Nói cách khác, năm sau có thể vào Cung Học... .J
Triệu Hoằng Nhuận nghĩ thầm.
Trong hoàng cung, công tử cùng hoàng tôn tròn tám tuổi có thể coi là "trưởng thành", thứ nhất, khả năng chết yểu ở độ tuổi này đã giảm, thứ hai, độ tuổi này sẽ phải đi học, đồng thời sẽ có tông vệ đến bảo hộ.
Nói một cách khác, đợi đứa cháu kia tròn tám tuổi, chính thức vào Cung Học, như vậy các công tử có dã tâm hoàng vị như Ung vương, sẽ có áp lực lớn hơn, bởi vì đến lúc đó, đối thủ mà bọn hắn phải đối mặt không chỉ có Thái tử còn phải tăng thêm Hoàng trưởng tôn.
Bởi vì không có gì đảm bảo, hoàng đế vì quá yêu thương Hoàng trưởng tôn Vĩnh Luật hay không, mà truyền ngôi cho Đông cung Thái tử.
Theo chiều hướng này, thì thời gian của đám người Ung Vương xác thực không nhiều lắm.
Nhìn thấy cảnh Ngụy Vương vui vẻ ôm Hoàng trưởng tôn Vĩnh Luật vào trong lòng, ngoại trừ nụ cười trên mặt Thái tử, còn nụ cười trên mặt bốn vị công tử đều có vẻ gượng gạo.
Đúng lúc này, Đồng Hiến ra hiệu cho đám thái giám bưng đồ ăn lên, không thể phủ nhận những món ăn kia, khiến Triệu Hoằng Nhuận hứng thú hơn việc quan sát đám công tử.
Trong mắt hắn, cái gọi là tiệc nhà chỉ là một bữa cơm miễn phí.
Trong bữa ăn, Ngụy Vương bắt đầu nói chuyện với nhi tử. Mặc dù cổ nhân có câu "ăn không nói", nhưng câu nói này chỉ không cho vừa ăn vừa nói. Chứ không phải cấm nói trong lúc ăn. Ngược lại, nói chuyện trong lúc ăn cơm là một †ruyền thống lâu đời.
Nhưng không phải ai cũng muốn nói chuyện, giống như Triệu Hoằng Nhuận lúc này, hắn chỉ tập trung ăn thit, ăn cá, gặm móng heo, ngoại trừ tán gẫu vài câu với Lục công tử, thì hoàn toàn không quan tâm đến trò chơi của Ngụy Vương.
Cái gọi là trò chơi của Ngụy Vương, kỳ thực chính là Trung Thư Tỉnh ba vị đại thân đưa ra câu đố, Đồng Hiến đọc ra cho các công tử cùng đám công chúa đoán, nếu đoán đúng, sẽ được một món đồ nhỏ coi như khen thưởng.
Phần thưởng cho các công tử là ngọc bội hay móc ngọc, còn đối với công chúa là vòng ngọc hoặc trâm ngọc.
Chỉ là một trò chơi nho nhỏ. Nhưng đám công tử, công chúa kia rất có hứng thú. Đương nhiên, đám công chúa chú ý chính là những món đồ bằng ngọc kia, nhưng đối với công tử mà nói, thì bọn hắn chỉ mong muốn thể hiện bản thân giành được sự sủng ái của phụ vương.
Đếm tới đếm lui, e rằng chỉ có Triệu Hoằng Nhuận một mình ăn uống, cùng cảnh tượng náo nhiệt trong điện không hợp chút nào.
Bởi vì để công chúa cũng có thể trả lời, bởi vậy, nên ba vị đại thần đưa ra câu đố đều tương đối đơn giản, ngẫu nhiên mới có một hai câu khó.
Ví dụ ?bên trái một ngàn không đủ, bên phải 1 vạn có thừa.
Đồng Hiến vừa mới đọc xong, Triệu Hoằng Nhuận liền đoán được đáp án.
"Bắt chước." Lục công tử đã đoán đúng câu đố đầu tiên.
Câu đố đầu tiên được giải, liền có một thái giám đưa cho Lục công tử một chiếc ngọc bội, sau đó vị này cũng không tham gia trả lời câu đố nữa.
Dù sao hắn cũng không thể một mình đoán hết? Còn Triệu Hoằng Nhuận chẳng thèm đoán, dù gì hắn cũng không thể đem những phần thưởng kia đổi thành bạc, nên hắn cũng chẳng thèm quan tâm?
Vì Triệu Hoằng Nhuận cùng Triệu Hoằng Chiêu không muốn trả lời, nên đám công tử, công chúa còn lại trả lời được rất nhiều, không ít người được Ngụy Vương khen ngợi.
Duy chỉ có Triệu Hoằng Nhuận không thèm quan tâm, tiếp tục ăn uống.
Thấy vậy, Ngụy Vương vừa bực mình vừa buồn cười, hắn biết những câu hỏi kia không làm khó được Triệu Hoằng Nhuận, nhưng Triệu Hoằng Nhuận không thèm quan tâm, làm Ngụy Vương có chút mất hứng.
"Hoằng Nhuận, vì sao ngươi không đoán?"
Ngụy Vương giơ tay ra hiệu Đồng Hiến dừng lại, mở miệng hỏi Triệu Hoằng Nhuận.
Lời vừa nói ra, rất nhiều phi tần, công tử, công chúa đều hướng mắt về chỗ Triệu Hoằng Nhuận.
Phải biết, những năm qua, Triệu Hoằng Nhuận đều làm như vậy, nhưng Ngụy Vương cũng chẳng nói gì, còn hôm nay, Ngụy Vương lại chủ động hỏi, điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa, Ngụy Vương đang dần coi trọng Bát công tử.
"Hoằng Nhuận, ngươi cũng thử xem... Đừng làm mất hứng."
Lục công tử Triệu Hoằng Chiêu nháy mắt ra hiệu với Triệu Hoằng Nhuận, hắn biết những câu đố này không làm khó được hắn, tự nhiên cũng không làm khó được Bát đệ, nhưng Bát đệ tính tình kỳ quái, khó mà đảm bảo không làm chuyện gì lạ.
Có thể là vì trận thua lần trước, nên Triệu Hoằng Nhuận đối với Ngụy Vương đã có sự kính trọng, cho nên không nói lời nào, cho nên đưa tay mời Đồng Hiến ra đề.
Đồng Hiến hiểu ý, nói ra một câu hỏi: "đứng một bên xin đừng hỏi."
Lời vừa dứt, Triệu Hoằng Nhuận đã nói ra đáp án: "tĩnh."
Trả lời thật nhanh... ¡
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Triệu Hoằng Chiêu cũng bất ngờ, dù sao tốc độ mà Triệu Hoằng Nhuận trả lời không thua gì hắn, đủ để gọi là tư duy nhanh nhạy.
"Chúc mừng Bát điện hạ." Đồng Hiến chúc mừng, đồng thời ra hiệu thái giám đưa cho Triệu Hoằng Nhuận một chiếc móc ngọc.
Triệu Hoằng Nhuận cầm móc ngọc lên nhìn, thấy màu sắc rất tốt, liền giữ chặt tên thái giám kia, thấp giọng nói: "đi, đổi vòng tay cho ta."
Thái giám nghi hoặc nhìn Bát điện hạ, không dám nói lời nào, vội vàng cầm móc ngọc đi đổi một cái vòng tay, đưa cho Triệu Hoằng Nhuận.
"Ngươi định đưa cho Trâm thục phi sao?" Hoằng chiêu tò mò hỏi.
"A.. Ách, đúng vậy." Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy sững sờ, vẻ mặt lúng túng, bởi vì hắn vừa nghĩ tới Tô cô nương, không nghĩ tới mẫu phi mình.
Triệu Hoằng Chiêu nhìn thấy nét mặt của Triệu Hoằng Nhuận, cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không để ý. Mà Ngụy Vương thấy nhi tử thức thời như vậy, cũng không bới móc gì thêm, nhưng chuyện Ngụy Vương chủ động hỏi Triệu Hoằng Nhuận, đã bị không ít người để ý.
Chẳng hạn như Thái tử.
Theo Triệu Hoằng Lễ thấy, Bát đệ đã là người theo phe Ung Vương, hơn nữa khoa cử lần trước chính hắn đã làm hỏng chuyện tốt của mình.
Cục tức này, Thái tử nuốt không trôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận