Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 187: Quạ Đen

Chương 187: Quạ ĐenChương 187: Quạ Đen
Ï Thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành... Túc vương Cơ Nhuận sao? ,¡
Vu nữ tỷ tỷ lạnh lùng đứng xem. Nàng liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nhưng chỉ nhìn.
Ï Đáng tiếc, dù ngươi có cứng rắn đến đâu, cũng không chịu được bao lâu... /
Nàng khế thở dài, chậm rãi lật miếng thịt nướng.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận và Mị Nhuế, đang trừng mắt nhìn nhau.
Cả hai đều không muón yếu thế, bộ dáng như cặp tình nhân đang giận dõi.
Đúng như Triệu Hoằng Nhuận nói, nếu hẳn thật sự gặp bất trắc, vậy thì mức độ so với việc sứ giả bị tập kích nghiêm trọng hơn nhiều, là đứa con trai Ngụy Vương coi trọng, một khi Triệu Hoằng Nhuận gặp bất trắc, thì bất kể là Ngụy Vương hay nước Nguy, đều sẽ không bỏ qua, tất nhiên sẽ chủ động xuất binh thảo phạt nước Sở.
Mà một khi nước Ngụy xuất binh, thì Tề Vương sớm có lòng tiêu diệt nước Sở ắt sẽ hưởng ứng mà xuất binh, đến lúc đó, nước Lỗ phụ thuộc nước Tề cũng sẽ gia nhập vào, Tề, Ngụy, Lỗ liên hợp thảo phạt nước Sở sẽ là chuyện đương nhiên.
Nhưng vấn đề là, nếu Triệu Hoằng Nhuận hẳn chết, thì làm vậy có ích gì?
Sở dĩ hắn cảnh cáo, chỉ là muốn hù dọa hai vu nữ mà thôi.
Hắn sẽ không thỏa hiệp vì lời đe dọa, nhưng cũng phải tránh hai vu nữ thẹn quá hoá giận giết luôn hắn.
Về phần "phệ tâm cổ' gì đó, Triệu Hoằng Nhuận tin rằng chỉ cần hắn có thể chịu đựng, thì đến khi gân chết, hai vu nữ vẫn sẽ cứu hắn.
Trừ phi, đối phương không định trợ giúp nước Sở mà là trả thù nước Sở...
Nhưng từ tên của Mị Nhuế và cách nàng nói chuyện, thì Triệu Hoằng Nhuận có thể kết luận, đối phương thực sự muốn bảo vệ quốc gia của các nàng, nên sau khi Triệu Hoằng Nhuận đưa ra cảnh cáo phía, thì đối phương hẳn sẽ không trơ mắt nhìn hắn chết.
Nhưng trước đó, sẽ phải chịu đau khổ một thời gian.
Đừng thấy Triệu Hoằng Nhuận có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng của hắn căng thẳng muốn chết, dù sao Mị Nhuế đã nói cho hắn biết;phệ tâm cổ' sẽ từ từ gặm nhấm trái tim hắn, bị gặm nhấm trái tim, đau đến mức nào?! Trán Triệu Hoằng Nhuận bắt đầu đủ mồ hôi.
Không thể không nói, chờ đợi là một điều vô cùng giày vò con người.
Thời gian, chậm rãi trôi qua.
Triệu Hoằng Nhuận hồi hộp chờ đợi rất lâu, nhưng hắn phát hiện, bản thân không có gì bất thường.
"Phệ tâm cổ.. Lúc nào có tác dụng?"
Triệu Hoằng Nhuận ngẩng mặt bình Tĩnh hỏi Mị Nhuế.
Mi Nhuế khoanh tay trước ngực, đứng trước mặt Triệu Hoằng Nhuận, từ trên cao nhìn xuống.
Nghe được Triệu Hoằng Nhuận hỏi, nàng dường như quên đi chuyện giữa hai người, hoang mang lẩm bẩm: "kì quái, đáng lý ra phải phát tác rồi..." "Có phải cổ trùng quá hạn hay không? Ý ta là... Mất hiệu lực?"
"Làm sao có thể!" Mị Nhuế khẩn trương giải thích: "đây là do ta tự tay bồi dưỡng, sao có thể mất đi hiệu lực?"
"Thế nhưng..." Triệu Hoằng Nhuận cúi đâu nhìn chính mình, nghi hoặc nói: "cho tới giờ không có động tĩnh gì."
"Nhất... Nhất định là do thời tiết quá lạnh." Mị Nhuế nói ra một lý do vô lý.
Để chứng minh, nàng dứt khoát cắt đứt dây trói cho Triệu Hoằng Nhuận, lớn tiếng đe dọa: "chờ xem, chẳng bao lâu nữa, ngươi sẽ đau đớn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ."
Ï Có nên nói cho nàng, giọng điệu đe doạ của nàng phối hợp với khuôn mặt non nớt, không những không hù dọa được người, ngược lại... nhìn rất ngốc. /¡
"." Liếc nhìn Mị Nhuế, Triệu Hoằng Nhuận lắc lắc cổ tay, thức thời không nói ra suy nghĩ trong lòng, tránh chọc giận đối phương.
Hắn cũng không nghĩ tới việc chống trả, dù sao, võ công của hẳn chỉ là mèo cào so với hai vu nữ, cần gì phải tự rước lấy nhục.
Thế là, hắn khoanh chân ngồi dựa vào cột, yên lặng chờ cổ trùng phát tác.
Hắn muốn để hai vu nữ biết, dùng loại thủ đoạn này, không thể nào khiến hẳn khuất phục!
Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, một hồi lâu, cổ trùng vẫn không có động Tĩnh.
"Tại sao lại như vậy?"
Mị Nhuế hai tay chống hông, chân trái gõ xuống đất, vẻ nôn nóng càng lúc càng rõ. Chẳng lẽ ta có thiên phú dị bẩm, bách độc bất xâm? ¡
Triệu Hoằng Nhuận thất thần sờ ngực và bụng mình, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn chưa bao giờ nghĩ, ngoài trí nhớ siêu phàm, còn có một cơ thể bách độc bất xâm.
"Ha ha ha..." Hắn vui vẻ chế giễu Mị Nhuế
Mị Nhuế tức phồng má, ra sức hù dọa: "ngươi đừng đắc ý, không bao lâu, ngươi sẽ biết!"
"Trong miệng ngươi không bao lâu; , là bao lâu? Bản vương có cảm giác, đã qua rất lâu?"
"Ưm.."
Mị Nhuế cắn môi không nói, trong lòng thầm bực mình vì phệ tâm cổ mất tác dụng.
Lại qua một lúc, Triệu Hoằng Nhuận vân không có gì bất thường.
Lúc này, vu nữ tỷ tỷ cũng ngạc nhiên, đứng dậy bước tới, nghi ngờ hỏi muội muội: "muội, ngươi thật sự đã hạ phệ tâm cổ với hắn?"
"Thật!" Mị Nhuế vội vàng nói: "ta và hắn đều tận mắt thấy."
"." vu nữ lớn quay đầu nhìn về phía Triệu Hoằng Nhuận.
Mặc dù tình huống hơi kỳ lạ, nhưng Triệu Hoằng Nhuận vẫn nhún vai, nói cho đối phương biết: "nàng nói không sai."
"Vậy không chắc..." vu nữ lớn nghi ngờ kiểm tra vết thương của Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên, nàng hỏi: "muội, có phải ngươi lại lấy sai bình hay không?"
"Làm sao có thểi" bị lời tỷ tỷ làm tổn thương tới lòng tự trọng, Mị Nhuế thở phì phò, lấy từ bên hông ra một cái bình khác, nói: "tỷ, ngươi xem, đây không phải là bình phệ tâm cổ sao!"
"Mở ra xem.'vu nữ lớn tỉnh táo nói.
"Vẫn chưa tin ta!" Mị Nhuế hờn dõi mở nắp, tay phải cầm bình đổ ra tay trái, tức giận nói: "tỷ, ngươi xem, rỗng..."
Đang nói, nàng đột nhiên im lặng, chỉ thấy một con sâu nhỏ rơi vào tay nàng. Con sâu lớn bằng đầu đũa, toàn thân đều có sợi mảnh không biết xúc tu hay lông, tóm lại khiến Triệu Hoằng Nhuận rùng mình.
Mị gia tỷ muội nhìn chằm chằm vào cổ trùng, rồi lại nhìn nhau.
"A? Kỳ quái..." Mị Nhuế đưa tay gãi trán, thầm nói: "vậy ta vừa cầm cái gì?"
"Mau tìm!" ánh mắt vu nữ lớn lộ ra sự lo lắng, trầm giọng nói: "vạn nhất là cổ trùng giết người trong thời gian ngắn thì hỏng rồi!... Hắn không thể chết!"
Hiển nhiên, lời uy hiếp Triệu Hoằng Nhuận cũng có tác dụng.
ƒ Giết người trong thời gian ngắn?... Nha đầu ngu xuẩn!!! ¡
Thời khắc này Triệu Hoằng Nhuận, hận không thể cắn chết nha đầu ngu xuẩn này.
Không phải là vu nữ sao?
Sao đến cổ trùng cũng cầm nhầm!
Bị tỷ tỷ mắng, Mị Nhuế vội vàng ngồi trên mặt đất, lấy tất cả các bình ra.
Mắt nhìn thấy mười mấy cái bình trên mặt đất, mắt Triệu Hoằng Nhuận giật giật.
"Cái này không phải, cái này cũng không phải, cái này... Cũng vẫn còn..."
Mị Nhuế một bên nói thâm, một bên kiểm tra cẩn thận, xem trong bình còn có cổ trùng hay không.
Bỗng nhiên, nàng dừng lại, cái bình trong tay rơi xuống.
"Thế nào?" vu nữ lớn hỏi.
Chỉ thấy Mị Nhuế ngồi trên mặt đất, cúi đầu, thấp giọng nói: "xong..."
Triệu Hoằng Nhuận bị dọa dựng người, chỉ vào Mị Nhuế, lo lắng hỏi: "ngươi... Xong cái gì, ngươi nói cho rõ." Nghĩ thêm một lúc, hắn bổ sung: "nếu là vì ngươi cầm nhầm cổ trùng, khiến bản vương chết, bản vương sẽ biến thành lệ quỷ tới tìm ngươi."
Vừa mắng, hắn vừa cười khổ: sao lại thế này!
".." Nhìn Triệu Hoằng Nhuận, vu nữ lớn thấp giọng hỏi: "cổ độc chết người?"
Mị Nhuế vân vê ngón tay, thấp giọng nói: "nói chết cũng chết, nói không nguy hiểm cũng không nguy hiểm..."
"Là loại cổ nào?" vu nữ lớn hơi mất kiên nhẫn.
Vừa dứt lời, Mị Nhuế đỏ mặt thấp giọng nói: "cái kia... Ừm... Tình. . Tình cổ."
"Cái gì?" vu nữ lớn nghe vậy sững sờ, nhíu mày: "muội, ngươi nói, ngươi nhầm thành tình cổ của ngươi?"
Mi Nhuế vừa nghịch ngón tay, vừa quan sát tỷ tỷ, một lúc sau, thấp giọng nói: "không phải của ta, là... Là của tỷ..."
"," vu nữ lớn sững sờ, theo bản năng sờ qua túi vải bên hông, biến sắc: "tỷ tình cổ, sao ở chỗ ngươi?" "Ta... tối hôm qua, thừa dịp tỷ ngủ, †a muốn cầm nó ra chơi..." Mị Nhuế cúi đầu, vô tội nói: "quên trả ..."
Trong phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng gió lạnh thổi là nghe rõ.
3 người sáu mắt, nhìn nhau im lặng.
Lâu sau, Triệu Hoằng Nhuận liếc nhìn Mị Nhuế đang quỳ trên mặt đất, lắc đầu, thương hại.
Ngoại trừ một khuôn mặt đáng yêu, nha đầu ngu xuẩn làm gì cũng Sai... j
Bạn cần đăng nhập để bình luận