Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 623: Không Tranh Mà Lợi

Chương 623: Không Tranh Mà LợiChương 623: Không Tranh Mà Lợi
"Vậy... Làm sao bây giờ?”
Vào giờ Thìn, Triệu Hoằng tuyên ở sảnh phụ, Triệu Hoằng Tuyên cùng tông vệ vây quanh một chiếc bàn, nhìn 2 tấm thiệp mời, mắt to trừng mắt nhỏ.
Trước đây, Ung Vương cũng thường xuyên mời Triệu Hoằng Tuyên qua phủ, chẳng qua Trương Ngao tưởng Ung vương không đấu lại đông cung, liền đề nghị điện hạ tham dự chuyện này, bo bo giữ mình.
Vê sau, nghe Túc vương vạch trân chân tướng, Trương Ngao nhận ra mình phán đoán sai.
May mà, Triệu Hoằng Tuyên có ca ca che chở, Ung Vương cũng sẽ không làm gì. Nhưng đông cung mời, thì đúng là lần đầu.
Mọi người trong phòng đều biết, Túc vương cùng đông cung có mâu thuẫn, nên Triệu Hoằng Tuyên sẽ không thân thiết đông cung, đông cung cũng sẽ không chủ động lôi kéo, song phương nước giếng không phạm nước sông.
Không ngờ, hôm nay đồng thời nhận được lời mời của đông cung và Ung Vương, khiến Triệu Hoằng Tuyên và 10 †ông vệ đau đầu.
Dù Triệu Hoằng Nhuận đã nói cho Triệu Hoằng Tuyên chân tướng, để người sau biết, Ung Vương không yếu như tưởng tượng, nhưng Triệu Hoằng Nhuận đồng thời cũng khuyên bảo Triệu Hoằng Tuyên: chuyện đông cung và Ung Vương, chớ xen vào.
Vì sao? Đơn giản là vì Ung Vương sẽ đối phó đông cung, nên không đắc tội nổi; mà đông cung dù không được Triệu Hoằng Nhuận xem trọng, nhưng không thể phủ nhận đông cung có thế lực kinh người, nếu đắc tội hẳn, Triệu Hoằng Tuyên sống không dễ chịu.
Đúng là Triệu Hoằng Tuyên có ca ca, nhưng hiện tại không ở Đại Lương, nước xa làm sao có thể cứu lửa gần?
Nghĩ tới nghĩ lui, Trương Ngao thận trọng đề nghị: "chỉ bằng, hỏi thục phi nương nương?”
Triệu Hoằng Tuyên bối rối gãi đầu.
Là một thiếu niên 16 tuổi, dù đọc sách không ít, nhưng kinh nghiệm sống vân đơn thuần.
Vì vậy, Triệu Hoằng Tuyên dân tông vệ vào cung, đi tới Ngưng Hương cung, hỏi mẫu thân. Chỉ là Trâm thục phi từ trước tới giờ không tham dự tranh quyền đoạt lợi, nàng chỉ là một nữ nhân bình thường, làm gì nghĩ ra đề nghị nào.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Tuyên thất vọng nói: "nếu ca ca ở đây thì tốt... Hắn chắc chắn biết nên làm như thế nào."
Trâm thục phi áy náy nhìn nhỉ tử, bỗng nhiên, nàng nảy ra ý tưởng, nói với Triệu Hoằng Tuyên: "Hoằng Tuyên, bằng không, ngươi hỏi phụ vương?”
Nghe vậy, Triệu Hoằng Tuyên hơi biến sắc mặt.
Như Túc vương dám chống lại phụ vương mình là điều hiếm thấy, bất luận là đương đại hay các đời trước, nói chung, các vương tử đều e ngại phụ vương.
"Ta... Hài nhi vẫn nên tự mình suy nghĩ..."
Triệu Hoằng Tuyên rụt đầu, rút lui. Thấy vậy, Trâm Thục Phi bất đắc dĩ nói: "chính ngươi nghĩ, làm sao so được với phụ vương ngươi?... Đừng sợ, ngươi xem huynh trưởng, cùng phụ vương chẳng phải rất hòa hợp sao?"
Vậy cũng coi là hòa hợp?
Triệu Hoằng Tuyên nhớ lại cảnh cả hai trợn nhau, cười khổ.
Cũng may có Triệu Hoằng, Ngụy Vương từng đến Ngưng Hương cung nhiều lần, nên Triệu Hoằng Tuyên dần dần quen thuộc, không đến mức e ngại như trước.
Được Trầm thục phi khuyên bảo, hắn cuối cùng vẫn bị thuyết phục, tâm Tình thấp thỏm đến Thủy Cùng điện.
Thủy Cùng điện, đối với Triệu Hoằng Tuyên mà nói, có hơi xa lạ, trước đó chưa từng đến mấy lần.
Chớ nói chi là đến quấy rây lúc phụ vương hắn bận rộn phe duyệt tấu chương.
Nhưng được mẫu thân cổ vũ, Triệu Hoằng Tuyên lấy hết dũng khí xin lang vệ canh phòng vào trong thông báo.
Mà lang vệ tất nhiên nhận ra Triệu Hoằng Tuyên, cũng biết Cửu điện hạ có huynh trưởng ra sao, không dám từ chối, lúc này gọi một thái giám tới, để hắn đi bẩm báo.
Trong điện lúc này, Ngụy Vương đang phê duyệt tấu chương, chợt thấy một thái giám vội vã đi đến, bẩm báo: "bệ hạ, Cửu điện hạ cầu kiến."
Tiểu cửu?
Ngụy Vương sửng sốt, sau đó lộ nụ cười, gật đầu nói: "tuyên hắn vào."
"Vâng."
Không bao lâu, Triệu Hoằng Tuyên tâm tình thấp thỏm đi vào trong điện.
Khi hắn phát hiện 3 vị đại thần thiện ý nhìn hắn, nhất thời bối rối, thế mà lại hành lễ chào 3 người trước, để Ngụy Vương và 3 đại thần lúng túng.
Dựa theo thông lệ, Triệu Hoằng Tuyên cần hành lễ với Ngụy Vương trước.
Cũng may Ngụy Vương cũng hiểu, nhi tử tâm trạng thấp thỏm, nên không trách tội, phất tay miễn lễ, mỉm cười hỏi: "Hoằng Tuyên, hôm nay sao có hứng thú đến gặp trâm?"
Đổi lại Triệu Hoằng Nhuận cần nhờ giúp đỡ, chắc hẳn sẽ giả ngu một hồi, nhưng Triệu Hoằng Tuyên rất thành thật, từ trong ngực lấy ra 2 tấm thiệp, khuôn mặt bưồn rầu, khẩn cầu: "nhi thân không biết làm sao, xin phụ vương chỉ điểm."
Ngụy Vương vốn định trêu Triệu Hoằng Tuyên, dĩ vãng hẳn cũng trêu Triệu Hoằng Nhuận như thế, chỉ là trong khoảng thời gian gần đây, Triệu Hoằng Nhuận xuôi nam, mấy ngày trước lại dẫn quân đến Giang Đông, làm Ngụy Vương thấy khá cô đơn.
Hắn không khỏi nhớ lại cảnh phụ tử chiến tranh, mặc dù tức hộc máu, nhưng đoạn thời gian kia, là lúc hẳn vui vẻ nhất.
Cũng chính vì vậy, Ngụy Vương hiểu con út vì sao có mặt, nhưng vẫn muốn trêu hắn, nhưng nhìn nhi tử sợ sệt, hắn không đành lòng.
Bỏ đi, miễn cho tiểu tử kia tìm trẫm gây phiền phức...
Ngụy Vương nhận 2 tấm thiếp mời, mở ra xem, liền buông xuống, hắn nói với Triệu Hoằng Tuyên: "một chút việc nhỏ, không cần hoảng hốt... Ngươi không cần đi, cứ nói là ý của trầm."
Triệu Hoằng Tuyên chớp chớp mắt, kinh ngạc: việc này, cứ vậy giải quyết?
"Ngươi cho rằng việc này rất phiền phức sao?" nhìn thấu tâm tư Triệu Hoằng Tuyên, Ngụy Vương vừa cười vừa nói: "nhân tiện, nói đến, trẫm có chuyện tìm ngươi."
Nghe vậy, Triệu Hoằng Tuyên nghiê túc, cung kính nói: "xin phụ vương chỉ thị"
Ngụy Vương đánh giá Triệu Hoằng Tuyên vài lần, ôn hòa nói: "Hoằng Tuyên, trẫm trước đó cân nhắc, dự định để ngươi làm triêu đình sứ giả, đi Xuyên Lạc... Ngươi nghe qua chưa?"
Triệu Hoằng Tuyên hốt hoảng, lén nhìn Ngu Tử Khải, người sau từng dặn hắn đừng tiết lộ.
Cảnh này, Ngụy Vương thu vào trong mắt, cảm thấy buồn cười, cũng không nói toạc, hẳn nói tiếp: "Nhưng hôm nay, trẫm cho ngươi thêm một lựa chọn, ngươi muốn đi Xuyên Lạc hay muốn đi Bắc Cương?"
"Bắc Cương?"
Triệu Hoằng Tuyên sững sờ.
Tuy hắn cũng không tham dự triều chính, nhưng gần đây, chuyện Bắc Cương đã truyền khắp Đại Lương, hắn làm sao không biết?
Mặt hắn lộ vẻ do dự.
Khiến Ngụy Vương khó hiểu.
Theo Ngụy Vương, Triệu Hoằng Tuyên bất luận đi Xuyên Lạc hay Bắc Cương, cũng tự nhiên kiếm được công huân, cần gì do dự?
Nhưng khi hắn chuẩn bị hỏi, ánh mắt Triệu Hoằng Tuyên kiên quyết, cắn môi nói: "phụ vương, nhi thân nguyện đi Bắc Cương!" "Ách?" Ngụy Vương cảm giác nhin tử biểu cảm kỳ lạ, cố ý nói: "Bắc Cươg, hung hiểm trùng trùng... Ngươi thật sự muốn đi?"
"Đúng!" Triệu Hoằng Tuyên gật đầu, nghiêm túc nói: "nhi thần cũng muốn bắt chước vương huynh, vì Đại Ngụy cản địch ở ngoài!"
Nghe vậy, Ngụy Vương và 3 vị đại thần cảm động.
Ngụy Vương nhìn Triệu Hoằng Tuyên một lúc.
Hắn bỗng nhiên mở miệng: "Hoằng Tuyên, ngươi cũng biết, Bắc Cương đại chiến, ảnh hưởng tồn vong Đại Ngụy..."
Triệu Hoằng Tuyên sững sờ, sau đó lấy dũng khí nói: "nhi thần hiểu."
"Hiểu?" Ngụy Vương híp mắt, nói: "vậy ngươi nói xem, nếu ngươi đến Bắc Cương, thì nên làm gì... Ngươi trả lời tốt, trãm liền phái ngươi đi."
Triệu Hoằng Tuyên sao biết được Ngụy vương nói gì, lộ vẻ vui mừng, nghiêm túc nói: "nhi thân thưởng phạt phân minh, thi hành quân kỷ, chỉnh hợp Bắc Cương quý tộc... Quân Hàn Hàn mạnh, ở chỗ ky quân, hắn am hiểu đánh lén, tấn công địch không sẵn sàng, nên cần xây thành trì, trì hoãn đối đầu trước tiếp với ky binh Hàn quốc, dùng phòng thủ làm chủ... Nghe đồn Hàn quốc có 10 vạn ky binh, mỗi ngày tiêu hao lương thảo vô số, nhi thân đề nghị Bắc Cương quân đội xây dựng đồn điền, cấp dưỡng quân phòng ngự..."
Nghe Triệu Hoằng Tuyên thẳng thắn nói, Ngụy Vương sững sờ.
Dù nhi tử đưa ra đề nghị, không thể nói là diệu kế, nhưng phương hướng rất chính xác.
Quân Hàn quá mạnh, nên nước Ngụy chiến tranh với nước Hàn, chính là muốn dựa vào kéo, phòng, Ngụy Vương cũng cho là như vậy.
Nhưng một đứa trẻ 15 tuổi, nhìn ra bản chất chiến trường, đồng thời để binh sĩ lập đồn điền, tiêu hao lương thực nước Hàn, không phải nôn nóng mà chủ động xuất kích, thật không đơn giản.
Ít nhất, nhi tử học được không ít thứ.
Nghĩ một lúc, Ngụy Vương bỗng nhiên mở miệng: "Hoằng Tuyên, vương huynh ngươi trước kia đánh trận, trẫm cho hắn 3 tấm Kim Lệnh, hiện tại, trẫm cũng cho ngươi 3 tấm Kim Lệnh. Bằng Kim Lệnh, ngươi có thể điều động Bắc Cương binh mã, nếu có người không theo, xử tội kháng chỉ... Ngươi thật muốn gánh vác Bắc Cương phó soái, vì Đại Ngụy thủ vững biên giới sao?"
"Vương nhi... Không, nhỉ thần nguyện ý!" Triệu Hoằng Tuyên lễ bái.
Sau một lát, Triệu Hoằng Tuyên hoan hỉ rời đi, còn Ngụy Vương nhìn bóng lưng rời đi, nụ cười mỉa mai.
Hai mấy tuổi, cả ngày chỉ tranh quyền đoạt lợi, đối với quốc gia, đối với tổ tông xã tắc còn chưa bằng một đứa trẻ 15 tuổi...
Ngụy Vương lại nhớ tới Triệu Hoằng Nhuận đang dẫn quân.
Hắn biết rõ, Bát nhi tử thực ra có ước mơ làm hoàn khố, nhưng vì để nước Ngụy có cơ hội phát triển, nhi tử khốn khiếp, đang dẫn theo binh mã, xa xôi ngàn dặm chạy tới Giang Đông, cùng liên quân tụ hợp.
"Trâm thục phi, dạy hai đứa con ngoan..."
Ngụy Vương thở dài nói.
Nghe vậy, Đồng Hiến và 3 vị đại thần sắc mặt thay đổi, kinh nghỉ: lời này, chẳng lẽ có ẩn ý gì?
Nhưng Ngụy Vương không tiếp tục đề tài này, nhắm mắt ngẫm nghĩ một lúc, rồi viết lên một tờ giấy chữ "Hoàn".
Chinh phục đất đai, võ định tứ phương, gọi là Hoàn.
"Đồng Hiến!"
"Có lão nô "
"Truyền chỉ, sắc phong Cửu vương tử Hoằng Tuyên là Hoàn vương, đảm nhiệm Bắc Cương phó soái, phụ tá đông cung tọa trấn Bắc Cương, vì Đại Ngụy... Thủ biên giới!"
"Nghe thánh dụ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận