Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 469: Thương Nhân Bắt Đầu Nổi Lên (4)

Chương 469: Thương Nhân Bắt Đầu Nổi Lên (4)Chương 469: Thương Nhân Bắt Đầu Nổi Lên (4)
Những người này... Là thương đội của quý tộc nước Ngụy sao?
Giới Tử Sỉ kinh ngạc nhìn qua thương đội có quy mô lớn.
Thương đội này có hơn trăm chiếc xe chở đây hàng hóa, không phải một chiếc xe hàng của hai người có thể so.
Hơn nữa, tên trưởng thương đội là một người trung niên, thái độ của hắn rất phách lối, nghe binh sĩ từ chối cho thương đội xuất quan, liền tóm lấy áo giáp của một binh sĩ, hung hăng nói: "tiểu tốt, ngươi có biết chúng ta là thương đội của vị đại nhân nào không?!"
Nhưng binh sĩ rất bình tĩnh, hắn vung tay, vèo một tiếng, một mũi tên sắt mạnh mẽ ghim thẳng vào đất. Tên thương đội trưởng sợ hết hồn, ngước lên nhìn thì thấy hàng trăm mũi tên đang chĩa vào hắn.
"Liên... Liên nỏ!" tên thương đội trưởng sắc mặt trắng bệch, thả binh sĩ ra, sợ hãi lui về phía sau.
Liên nở?
Giới Tử Si ngẩng đầu nhìn tường thành, lại nhìn binh sĩ, đối phương phủi áo giáp, rồi bình tĩnh nói: "chẳng cần biết ngươi là ai? Không cho phép chính là không cho phép!... Muốn gây sự? Phải biết đây là đâu?" Nói xong, hắn quát lớn: "đây là Thành Cao Quan!"
Tên binh sĩ lộ vẻ dữ tợn.
"Dám gây sự ở đây? Chán sống rồi sao?!"
Theo tiếng hét cũng binh sĩ, lại một nhóm binh sĩ tràn xuống tường thành, hù đám hộ vệ thương đội không dám làm gì. Những người này... Đã giết người!
Giới Tử Si nuốt nước bọt, vì hắn thấy binh sĩ kia sau khi dọa tên thương đội trưởng thì đi về phía hắn.
Đi vài bước, tên binh sĩ đã đến trước mặt Giới Tử Si, trâm giọng nói: "không phải bảo ngươi đi giao tiền sao?"
Giới Tử Si sợ hết hồn, vội vàng nói: "bạn ta đã đi."
"ồ" tên binh sĩ ngẩn người, sau đó gật đầu.
Đúng lúc này, Văn Thiểu Bá ủ rũ đến cạnh Giới Tử Si, không để ý binh sĩ, bực bội nói: "Giới Tử, chúng ta bị cướp một trăm đồng tiền lớn... Đám cướp đó!"
Giới Tử Si lén nhìn binh sĩ đang cười lạnh, thận trọng hỏi: 'vậy... Có thể xuất quan sao?"
"Có thể." Văn Thiểu Bá ủ rũ, thở dài nói.
Nói xong, hắn mới hoảng sợ khi thấy binh sĩ ở cạnh, nhưng vẫn cố chấp lẩm bẩm: "chính là cướp, cướp ta một trăm đồng tiền lớn."
Khi Giới Tử Si hoảng sợ, tên binh sĩ nhếch miệng cười, mắng: "xéo đi!"
Đúng là có thể xuất quan?
Giới Tử Si nửa tin nửa ngờ, nhưng sự thật chứng minh, sau khi nộp tiền, binh sĩ không ngăn cản nữa.
Trước khi ra khỏi quan, Giới Tử Si quay đầu nhìn.
Hắn kinh ngạc phát hiện, tên thương đội trưởng vừa rồi còn phách lối, bây giờ đuổi theo binh sĩ cầu xin, nói là đồng ý giao gấp mười lần, nhưng binh sĩ không để ý đến, tiếp tục bắt chẹt thương nhân chỉ có một chiếc xe. Không những Hộ Bộ tạo điều kiện, ngay cả Thành Cao quân cũng tham dự trong đó... Túc vương đúng là không tiếc công sức.
Giới Tử Si cảm khái.
"Thấy chưa?" sau khi rời quan, Đào Hồng lái xe ngựa đến gần, chỉ vào Thành Cao Quan, ẩn ý nói với Văn Thiểu Bá và Giới Tử Sỉ.
Không giống Văn Thiểu Bá tức giận phàn nàn việc mất tiền, Giới Tử Si hạ giọng nói: "thấy được, Túc Vương đang chèn ép quý tộc thương đội... Đào huynh thấy thế nào?"
Đào Hồng hừ lạnh, vừa cười vừa nói: "thiên hạ của cải có hạn, quý tộc giảm một phần, chúng ta lại thêm một phần... Chỉ là, không biết Túc Vương có thể duy trì bao lâu."
Giới Tử Si trong mắt lóe lên vài tia dị sắc, cố ý nói: "Đào huynh cho rằng Túc Vương không có cách duy trì lâu sao?"
Đào Hồng liếc nhìn Giới Tử Si, vừa cười vừa nói: "Giới Tử huynh đệ không thành thật rồi." Nói xong, hắn thu lại nụ cười, cảm khái: "Túc Vương đang cùng toàn bộ quý tộc nước Ngụy là địch, dù Túc Vương uy danh như mặt trời ban trưa, nhưng đối mặt tất cả quý tộc, đến cuối cùng, Túc Vương cũng chỉ có thể thỏa hiệp... Túc Vương quá nóng lòng, hiện tại không phải lúc động vào quý tộc."
"Ngu đệ lại không cho là Túc Vương nóng vội." Giới Tử Si lắc đầu, nghiêm túc nói: "ta cảm thấy, đây là Túc Vương đang nâng đỡ chúng ta, vì Túc Vương rất rõ, nếu không có hắn âm thầm nâng đỡ, chúng ta không có cách tranh lại thương nhân được quý tộc ủng hộ... Ta không hoài nghi việc Túc Vương cuối cùng sẽ thỏa hiệp, nhưng Túc Vương cho chúng †a một cơ hội, một cơ hội mà đám người kia không cho chúng ta."
Đào Hồng ngẩn người, sau khi ngâm nghĩ, kinh ngạc nói: "vẫn là huynh đệ nhìn thấu triệt."
Giới Tử Si khiêm tốn mỉm cười, rồi nghiêm túc nói: "có lẽ rất nhanh, Tam Xuyên không còn chỉ thuộc về chúng ta, có lẽ Túc Vương sẽ cố kéo dài thời gian, nhưng vẫn phải dựa vào chính chúng ta, thừa dịp Túc Vương vì chúng ta tranh thủ, cố gắng lẩm của cải, đuổi kịp tốc độ Túc Vương... Bác Lãng Sa, Đào huynh đi qua rồi chứ?"
Đào Hồng ánh mắt lóe sáng, hạ giọng nói: "không dối gạt huynh đệ, tin đồn về Bác Lãng Sa đã truyền ra, Dã Tạo †y tài chính không đủ, đang trù bị và gom góp tiền tài. Muốn cho thuê Bác Lãng Sa cửa hàng, để gom tiền... Nhưng có người truyền ra, quý tộc trong nước tranh nhau muốn trợ giúp Dã Tạo ty, chỉ là Túc Vương dốc sức chống lại, thờ ơ đám người kia..."
"," Giới Tử Si nhớ lại cảnh thương đội lớn bị chặn, có một suy nghĩ, hạ giọng hỏi: "giá cả bao nhiêu, ta nói là thuê một cửa hàng ở Bác Lãng Sa."
"Nghe nói 10 năm 1 vạn vàng." Đào Hồng hạ giọng nói.
Giới Tử Si hoảng sợ, tự nhủ, 1 vạn vàng? Ta chưa bao giờ thấy.
Nhưng hẳn vẫn ghi nhớ thông tin quý báu này, vì hắn đã đoán ra, Túc Vương đang hỗ trợ thương nhân dân gian, chỉ cần mượn cơn gió này, liền có thể trở thành thương nhận giàu có nước Ngụy.
"Theo ta thấy, Bác Lãng Sa không phải công trình ngắn hạn, trước đó, chỉ có thể dốc sức kiềm tiền..."
Giới Tử Si và Đào Hồng liếc nhau, gật đầu.
Rời Thành Cao Quan, liền đến đất Tam Xuyên, không lâu sau, Văn Thiểu Bá, Giới Tử Si, Đào Hồng thấy được một đội dị tộc ky binh.
Khi đội ky binh đến gần, 3 người có hơi sợ hãi.
Dù sao trước đó vừa mới đánh trận, có trời mới biết những dị tộc này có phải kẻ đối địch Túc Vương không?
Không người đội trưởng ky binh hỏi bọn hắn bằng tiếng Ngụy bập bẹ: "các ngươi... Là ai?"
Có thể giao tiếp là được!
Giới Tử Si thở ra, mà Đào Hồng vội vàng nói: "chúng ta tới Tam Xuyên buôn bán, là nước Ngụy thương nhân." Nghe vậy, tên đội trưởng hỏi: "cờ của các ngươi... Đâu?"
"Cờ? Cái gì cờ?"
Giới Tử Si sững sờ, còn Đào Hồng như nhớ tới cái gì, võ trán, vội vàng lấy ra một lá cờ nhỏ, trên đó viết mấy chữ mà bọn hắn không hiểu.
Sau khi thấy lá cờ, tên đội trưởng không còn hoài nghỉ, gật đầu nói: "treo... Lên xe."
Nói xong, hắn quay đầu nhìn Văn Thiểu Bá và Giới Tử Sỉ.
Lúc này, Đào Hồng vội vàng nhắc nhở: "Văn hiền đệ, Giới Tử hiền đệ, lá cờ kia, là Thành Cao quân đưa."
Giới Tử Si đánh tỉnh Văn Thiểu Bá, người sau từ trong ngực cũng lấy ra một lá cờ nhỏ.
Thấy vậy, tên đội trưởng chỉ vê một hướng, ngắc ngứ nói bằng tiếng Nguy: "ở đây... Đất Lạc."
Sau đó ky binh liền rời đi .
Tam Xuyên dị tộc... Dễ nói chuyện như vậy?
Văn Thiểu Bá, Giới Tử Si, Đào Hồng nhìn nhau, vì bọn hắn không thấy sự thù địch trong mắt đối phương.
"Túc Vương dùng vũ lực chinh phục mảnh đất này, nhưng dị tộc này không thù hận người Ngụy... Quái lạ."
Đào Hồng lẩm bẩm.
Nhớ ngày đó, Ngụy Sở liên thủ diệt nước Tống, dân Tống đối với người Ngụy và người Sở, vô cùng căm hận.
Đi mất nửa ngày, sau khi Văn Thiểu Bá, Giới Tử Si, Đào Hồng đến Lạc thành, bọn hắn mới hiểu vì sao Tam Xuyên dị tộc không oán hận người Ngụy. "Trời ơi..."
Văn Thiểu Bá từ xa nhìn vô số thuyền Hộ Bộ đang đậu cạnh bờ Lạc Thủy cùng những người đang vận chuyển hàng, mà há hốc kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận