Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 622: Minh Tranh Ám Đấu

Chương 622: Minh Tranh Ám ĐấuChương 622: Minh Tranh Ám Đấu
"Nhi thần tấu thỉnh, khẩn cầu phụ vương cho nhi thần đến Bắc Cương, vì ta Đại Ngụy thủ vững biên giới."
Tảo triều hôm sau, Sỉ Giáng nhắc lại chuyện Bắc Cương, mà thái tử đưa ra thỉnh cầu trước.
Triều thần trong lòng cười thầm: đông cung rốt cuộc hiểu ra, biết Bắc Cương đốc soái không thể rơi vào tay Ung Vương.
Nhưng Ngụy Vương thản nhiên nhìn Ung Vương.
Chu Biện là người Ung Vương, chuyện này không cần nghi ngờ.
Đã thế, mấy quốc sách đưa ra là để đối phó đông cung.
Nhìn bề ngoài, đông cung chiếm lợi, nhưng trên thực tế, đông cung từng bước rơi vào cạm bẫy.
Ngụy Vương không muốn giễu cợt đông cung có thái độ khác hôm qua, nhưng hắn không khỏi nghĩ: ngươi, Triệu Hoằng Lễ có tài đức gì, có thể khống chế Bắc Cương?
Ung Vương đã chuẩn bị kỹ càng, để cho ngươi cùng lúc đắc tội Yến vương và Túc Vương!
Hiện tại, Túc Vương đi Giang Đông, không rảnh cùng ngươi tính toán, nhưng ở Bắc Cương, ở Sơn Dương huyện, vẫn còn Yến Vương, Ngụy Vương không cho rằng tính khí đứa con thứ 4, sẽ cùng đông cung bắt tay giảng hòa.
Hắn hiểu rất rõ Yến vương, ngay thẳng, bốc đồng.
Yến vương cùng Túc vương giống nhau ở chỗ, nếu bọn hắn khó chịu sẽ lập tức trở mặt; khác ở chỗ, Túc Vương sẽ cân nhắc lợi hại, cảm thấy không ổn, hắn sẽ tạm thời giấu oán giận ở trong lòng, còn Yến vương không quan tâm nhiều như vậy.
Ngụy Vương không hề nghi ngờ, đợi đông cung đến Bắc Cương, Yến Vương sẽ gây khó dễ, tỉ như khiêu khích, cố ý hãm hại phe đông cung.
Hết thảy đều là Ung Vương tính toán.
Bằng không, nếu đông cung không nghe Chu Biện, chưa đắc tội Yến vương, lần này hắn chỉ cần tiến cử Yến vương là Bắc Cương đốc soái là được.
Hoằng Dự cờ cao một nước...
Ngụy Vương giống như xem kịch, nhìn 2 đứa con tranh đấu, không định thiên vị.
"Ngươi muốn đi Bắc Cương?" Ngụy Vương nhìn thái tử, trầm giọng nói: "Bắc Cương, liên quan đến tồn vong nước Ngụy, không phải trò đùa... Ngươi định gánh vác ra sao?"
Ngụy Vương hỏi một cách nặng nề, giống như không tin khả năng của đông cung.
Nhưng cũng đúng, trong các vương tử thế hệ này, trừ Túc Vương được người dân công nhận, cũng có người so hắn với Nam Lương Vương và Vũ Vương, còn các huynh đệ của Triệu Hoằng Nhuận, trừ Khánh Vương ở Lũng Tây kiếm công huân, những người còn lại đâu ai tiếp xúc chiến sự?
Huống chỉ, vẫn là "đức lớn hơn tài" đông cung, trên thực tế, Ngụy Vương cũng hoài nghỉ đông cung có làm loạn Bắc Cương hay không.
Nhưng khiến Ngụy Vương cảm thấy khá kinh ngạc là phản ứng đông cung.
"Phụ vương, nhi thần tự hiểu bản thân không bằng Bát đệ, nhưng bên cạnh vẫn còn mưu sĩ... Hơn nữa, nhi thần cho rằng, nhi thần thân là Đại Ngụy thái tử, Bát đệ không ở Đại Lương, nhi thần cần tự mình đến Bắc Cương, khích lệ Bắc Cương binh sĩ, để binh sĩ biết, vương tử thủ biên cương, tuyệt không giả dối."
"." Ngụy Vương im lặng nhìn đông cung.
Dù hắn đoán được, những lời này là mưu sĩ dạy dỗ, nhưng vẫn đả động Ngụy Vương.
Giờ khắc này, Ngụy Vương không khỏi nhớ lại Bát nhi tử từng đề cập lực ngưng tụ quốc gia, không thể phủ nhận, ngự giá thân chinh, vương tử thủ biên giới, khơi dậy mối thù chung của người Ngụy. Nói câu khó nghe, coi như thái tử ở Bắc Cương làm tượng, thì cũng khích lệ Sĩ khí binh sĩ.
Hiệu quả, so Ung Vương tốt hơn.
Vì cân nhắc đến điểm này, triều thân thấp giọng nghị luận, vẻ mặt tán đồng.
"Ngươi quyết định?"
Ngụy Vương lại hỏi thái tử một lần, trịnh trọng gật đầu.
Thấy vậy, Ngụy Vương quay đầu nhìn Ung Vương, nói: "Hoằng Dự, ý của ngươi như nào?"
Ung Vương bình thản liếc thái tử, mỉm cười nói: "lời đông cung, vừa vặn là suy nghĩ trong lòng nhi thần, thân phận đông cung, so nhỉ thân càng thích hợp..."
Trong lời của hắn, có sự trào phúng, đại khái đông cung chỉ có xuất thân cao quý.
Kẻ này hình như... Vẫn còn hậu chiêu?
Ngụy Vương thích thú nhìn Ung Vương, nhưng cũng không nói toạc, quay đầu nói với thái tử: "Hoằng Lễ, đã vậy, trẫm ra lệnh ngươi đảm nhiệm Bắc Cương đốc soái." Nói đến đây, hắn dừng một lúc, nhấn mạnh: "trận chiến này liên quan đến tồn vong Đại Ngụy, ngươi không được sơ suất."
"Nhi thân nghe phụ vương dạy bảo." thái tử tao nhã hành lễ, lại thuận thế nói: "phụ vương, nhi thân cũng biết Bắc Cương ảnh hưởng quan trọng, nên muốn tiến cử một người đảm nhiệm phó soái, phụ tá nhi thần."
Phó soái? Không phải là muốn tiến cử Hoằng Cương chứ?
Ngụy Vương nhíu mày một cái, thâm nghĩ: nếu làm như thế, mưu sĩ đông cung đúng là ngu xuẩn.
Yến vương cao ngạo hơn cả Túc vương, nếu như trước đó, đông cung tiến cử Yến vương đảm nhiệm phó soái thì không sao, nhưng bây giờ, đông cung đắc tội Yến vương, Yến vương sao có thể nghe đông cung?
Không ngoài ý muốn, chỉ cần Ngụy Vương đưa lệnh cưỡng chế, coi như bổ nhiệm văn thư đưa đến tay Yến Vương, vị kia chắc chắn không tiếp nhận.
Thậm chí, có thể còn coi là đông cung đang nhục nhã hắn.
Ý nghĩ trong đầu, Ngụy Vương hỏi: "người nào?"
Thái tử chắp tay, thấp giọng nói: "chính là Cửu đệ, Hoằng Tuyên!"
Ừm? Ài?
Cửu điện hạ?
Hoằng Tuyên?
Triều thần đều bất ngờ, ngay cả Ngụy Vương và Ung vương.
Cao... Kế sách này, ừm, là Lạc Tần, không sai...
Một lúc sau, Ngụy Vương ánh mắt sáng lên.
Giờ khắc này, hắn hứng thú đến Lạc Tần.
Vì... Đề nghị này khá cao minh!
Đừng tưởng Bắc Cương nguy hiểm trùng trùng, trên thực tế, thái tử và Cửu vương tử thân phận tôn quý, Bắc Cương tướng sĩ sao có thể để 2 người mạo hiểm?
Nói trắng ra, Triệu Hoằng Lễ và Triệu Hoằng Tuyên chỉ đi cổ vũ sĩ khí, thái tử đề cử Cửu vương tử là muốn để Triệu Hoằng Tuyên kiếm công huân.
Điểm tốt, đầu tiên là hóa giải mâu thuẫn giữa đông cung và Túc Vương, nể mặt thái tử giúp đệ đệ kiếm công lao, Túc vương sẽ không tính toán với đông cung.
Thứ 2, lần này đông cung tới Bắc Cương, sẽ bị Yến Vương gây khó dễ, nhưng nếu có Triệu Hoằng Tuyên, Yến Vương sẽ nể mặt.
Như thế, đông cung chỉ cần lôi kéo Triệu Hoằng Tuyên, để hắn làm cầu nối.
Cao minh! Cao minh! Hoằng Dự lập kế hoạch thật lâu, không ngờ bị Lạc Tần dễ dàng phá giải... Không hổ là đại tài!
Trong lòng khen ngợi, Ngụy Vương bình tĩnh liếc Ung Vương, quả nhiên phát hiện Ung Vương bất động, nhưng nụ cười trên mặt, không khỏi gượng ép. Sau tảo triều, Ung Vương trâm mặt rời đi.
Lúc này, tông vệ Chu Duyệt đang hầu tại ngoài đại điện, nhìn điện hạ sâm mặt đi tới, trong lòng không khỏi kinh nghỉ.
"Điện hạ, thế nào?”
Ung Vương không nói gì, đi thẳng ra cửa cung.
Đến khi về Ung Vương phủ, trở lại thư phòng, hắn mới oán hận nói: "Lạc Tân lại phá hỏng chuyện tốt của bản vương!"
Chu Duyệt sững sờ, nghi hoặc hỏi: "chuyện Bắc Cương?"
"Ừm”" Ung Vương căm hận giải thích chuyện trên triều, trâm mặt nói: "Chu Biện cũng không đưa tin cho bản vương, có lẽ là Lạc Tân nhìn chằm chằm hẳn..." Nói đến đây, hắn thở dài, thì thào: "Triệu Hoằng Tuyên tham gia chuyện này, đây... Thật đúng là một phiền phức."
Chu Duyệt hiểu vì sao điện hạ nói thế.
Triệu Hoằng Tuyên chỉ là một kẻ vừa mới xuất các tích phủ, đến nay còn chưa được phong vương hào, không quyền không thế, ở Đại Lương cũng không danh tiếng.
Nhưng Triệu Hoằng Tuyên là Túc Vương đệ đệ, chỉ điểm này, cũng đủ nhiều người nể mặt ba phần, không dám tính toán.
Bao gồm Ung Vương.
Nghĩ một lúc, Ung Vương quay người nói với Chu Duyệt: "Chu Duyệt, ngươi đi phủ Cửu đệ một chuyến, đưa thiếp mời, mời hắn đến phủ dự tiệc."
"Bây giờ?" Chu Duyệt chân chờ, hiện tại chưa hừng đông, bây giờ Cửu vương †ử còn đang trong giấc mộng.
"Nhanh đi!" Ung Vương nhíu mày nói.
Hắn biết rõ, phía đông cung, chắc chắn cũng sẽ lôi kéo Triệu Hoằng Tuyên.
Ung Vương phán đoán hết sức chính xác.
Trời tờ mờ sáng, khi Triệu Hoằng Tuyên mơ mơ màng màng rời giường, Trương Ngao đưa hai tấm thiếp mời tới, biểu lộ kỳ lạ.
"Điện hạ, đông cung và Ung Vương phái người đưa thiếp mời, mời điện hạ tới dự tiệc."
Một câu nói, làm Triệu Hoằng Tuyên bối rối, nhìn 2 tấm thiếp mời trong tay, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận