Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 300: Xấu Hổ Giận Dữ

Chương 300: Xấu Hổ Giận DữChương 300: Xấu Hổ Giận Dữ
“Ah—
Một tiếng rên rỉ vang lên, nữ nhân ngồi trên người Triệu Hoằng Nhuận căng thẳng.
Ngay lập tức, nàng yếu ớt thở gấp nằm trên ngươi Triệu Hoằng Nhuận.
Nhìn nữ nhân nở nụ cười, Triệu Hoằng Nhuận nghịch ngợm thò tay nhéo cái mũi của nàng, trêu chọc: “gần đây, càng lúc càng bạo dạn... Mị Khương.”
F... Mị Khương? ¡
Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, sau đó hắn đột nhiên mở mắt, lúc này mới phát hiện đó chỉ là một giấc mơ.
Nghĩ cũng đúng, làm sao có thể là Mị Khương?
Buổi tối hôm qua, Triệu Hoằng Nhuận dỗ được Tô cô nương xong, thì đêm đã khuya, thế là Triệu Hoằng Nhuận liền ngủ trong Thúy Tiểu Hiên.
Nghĩ đến Tô cô nương, Triệu Hoằng Nhuận nằm trên giường quơ tay, hi vọng có thể ôm mỹ nhân.
Nhưng khiến hắn bất ngờ là, bên cạnh không có ai.
“Ừm?”
Triệu Hoằng Nhuận ngồi dậy, quan sát bốn, hắn phát hiện bất luận là trên giường hay trong phòng, đều không thấy bóng dáng Tô cô nương.
“Đi đâu rồi?”
Mặc vào quần áo, Triệu Hoằng Nhuận đứng dậy xuống giường.
Trước khi đi, hắn quay đầu nhìn giường, tối hôm qua diễm phúc không cạn: trước cùng Tô cô nương triền miên, trong mơ lại cùng “Mị Khương” làm một lần, làm hại chân hắn mềm nhữn.
Lắc đầu quên đi giấc mơ đêm qua, Triệu Hoằng Nhuận đi ra ngoài phòng, đồng thời gọi Tô cô nương và Lục nhị, nhưng khiến hắn bối rối là chủ tớ hai người dường như không có trong nhà.
Đi đâu nhỉ? Không phải bị nương gọi đi chứ? Vậy thì rắc rối...
Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm.
Hắn lại gọi vài tiếng.
Nhưng Tô cô nương và Lục nhi không xuất hiện, ngược lại Trầm Úc chạy lên.
“Trầm Úc?” Triệu Hoằng Nhuận hơi kinh ngạc lầu hai, Thúy Tiểu Hiên bây giờ là Tô cô nương khuê phòng, Trâm Úc hắn sẽ không tự tiện xông lên mới đúng.
Triệu Hoằng Nhuận nghi hoặc nhìn Trâm Úc, Trâm Úc hoảng hốt do dự không nói ra.
“Làm sao?” Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày hỏi.
Trầm Úc chắp tay, trầm giọng nói: “điện hạ, Tô cô nương trở về Nhất Phương Thủy tạ.”
F...)
Triệu Hoằng Nhuận nghe không hiểu, ngây người nhìn Trâm Úc một hồi mới định thần lại, nhíu mày, không vui hỏi: “đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ trong phủ có người bắt nạt nàng?”
Nói đến đây, hắn không vui hỏi: “là Mị Nhuế sao?”
Không có gì lạ khi Triệu Hoằng Nhuận hoài nghi Mị Nhuế, Trầm thục phi, Ô quý tần và Ngọc Lung công chúa sẽ không làm gì Tô cô nương. Mà Mị Khương càng không có khả năng làm ra chuyện như vậy.
Còn Dương Thiệt Hạnh, dù buổi tối hôm qua tiểu nha đầu này có địch ý với Tô cô nương, nhưng nếu tiểu nha đầu biết đuổi Tô cô nương đi, thì hắn thà tin trời sập còn hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn mình Mị Nhuế..
Nhưng để Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ là, Trâm Úc lắc đầu nói: “tối hôm qua, Mị thị tỷ muội bị Trầm thục phi và Ô quý tân kéo đến tây viện nói chuyện, hàn huyên tới đêm khuya, lúc nha đầu kia tỉnh lại, Tô cô nương sớm đã đi...”
Nghe thấy không phải Mị Nhuế, Triệu Hoằng Nhuận càng khó hiểu: “không phải Mị Nhuế nha đầu, vậy là ai?”
Trầm Úc do dự, thấp giọng nói: “tối hôm qua, ty chức và Cao Quát ở Thúy Tiểu Hiên, cả đêm không ngủ... Không thấy có ai ra vào, trong Thúy Tiểu Hiên, hẳn chỉ có điện hạ, cùng với Tô cô nương, Lục nhi.”
“.," Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, dùng ánh mắt khó tin nhìn Trầm Úc: “Trầm Úc, ngươi không phải muốn nói là †a chứ?”
Trâm Úc vội vàng chắp tay nói: “ty chức không dám, ty chức chỉ muốn cam đoan với điện hạ, tối hôm qua, trong Thúy Tiểu Hiên, không có người thứ tư”
“Vậy kỳ quái..” Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm một câu, cố nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Rõ ràng tối hôm qua hắn đã dỗ Tô cô nương trở nên vui vẻ, hơn nữa, cả hai cùng nhau triền miên cả đêm, làm sao sáng ngày hôm sau, nàng lại không từ mà biệt? “Tô cô nương... Lúc nào rời đi? Có người đi theo không?” Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày hỏi.
Trầm Úc thấp giọng bẩm báo: “hồi bẩm điện hạ, lúc Tô cô nương rời phủ, đúng lúc bị Chủng Chiêu, Hà Miêu nhìn thấy, nghe nói bọn hắn có hỏi Tô cô nương, vì sao muốn rời đi, nhưng Tô cô nương không giải thích, khăng khăng muốn rời đi. Nên, Chủng Chiêu, Hà Miêu đã âm thầm hộ tống Tô cô nương về Nhất Phương Thủy tạ, tận mắt thấy Tô cô nương trở lại Nhất Phương Thủy tạ, Hà Miêu mới trở về báo với ta.”
“Chủng Chiêu đang ở Nhất Phương Thủy tạ?”
“ỪI" Trâm Úc gật đầu.
“Được!” Triệu Hoằng Nhuận hài lòng, nói: “đi, theo ta đến Nhất Phương Thủy tạ.” “Vâng!”
Thế là, Triệu Hoằng Nhuận rời khỏi phủ, cùng Trâm Úc ngồi xe ngựa, đi đến Nhất Phương Thủy tạ.
Khi hắn đến Nhất Phương Thủy tạ, đã là giờ Ty ba khắc, đúng như Trầm Úc nói, Chủng Chiêu đang canh ở bên ngoài Thúy Tiểu Hiên.
Thấy Triệu Hoằng Nhuận và Trầm Úc tới, Chủng Chiêu vội vàng hành lễ: “công tử”
“Ừm” Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, hỏi Chủng Chiêu: “Tô cô nương ở bên trong không?”
Chủng Chiêu gật đầu nói: “ ty chức một tấc cũng không rời.”
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận đến trước cảnh cửa.
Hắn đẩy cửa, phát hiện cửa phòng đóng chặt.
Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, đành gõ cửa phòng.
“Cốc cốc cốc —”
Nghe tiếng gõ cửa, trong phòng vang lên tiếng của Lục nhi.
“Ai đó?!"
“Là ta” Triệu Hoằng Nhuận trầm giọng trả lời.
“Ngươi..” Lục nhi nghe ra giọng Triệu Hoằng Nhuận, giọng điệu sợ hãi trộn lẫn tức giận nói: “ngươi đến làm gì? Tiểu thư nhà ta mệt rồi, đang nghỉ ngơi, không tiếp khách!”
Triệu Hoằng Nhuận và Trâm Úc, Chủng Chiêu nhìn nhau.
Từ lúc Triệu Hoằng Nhuận trở thành Tô cô nương khách quý, thì đây là đâu hắn bị từ chối. Nghĩ một lúc, Triệu Hoằng Nhuận ở ngoài cửa hô: “Tô cô nương? Tô cô nương?”
Nghe tiếng hét bên ngoài, Lục nhi mệt mỏi nói: “tiểu thư nhà ta mệt mỏi, đang nghỉ ngơi, ngươi làm sao nghe không hiểu chứ?... Ngươi trở về đi!”
“..” Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, trong lòng bực bội, đưa tay đẩy cửa phòng, lúc này mới phát hiện, cánh cửa không những bị chốt mà còn bị chặn bởi tủ, khó trách Triệu Hoằng Nhuận đẩy không ra.
Nhận ra chuyện này, Triệu Hoằng Nhuận càng thêm nóng nảy, trâm giọng nói: “Lục nhi, đừng làm rối. Mở cửa!”
“Tiểu thư không muốn gặp ngươi... Ừm, không phải, tiểu thư đang nghỉ ngơi...” Lục nhỉ lỡ miệng.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận lui ra sau hai bước, ra hiệu cho Trâm Úc và Chủng Chiêu.
Trâm Úc và Chủng Chiêu liếc nhau, mặc dù cảm thấy không ổn, nhưng đó là ý của điện hạ.
Thế là, hai người hít sâu một hơi, đồng thời lao thẳng vào cửa gỗ.
Bịch một tiếng, Cả cánh cửa gỗ bị hai người đè sập.
“Aht"
Sau khi Trầm Úc và Chủng Chiêu đè sập cửa, Lục nhi nghe được động tĩnh, hét một tiếng nhào tới: “các ngươi muốn chết à!"
Nàng chưa kịp tới gần Triệu Hoằng Nhuận, đã bị Trầm Úc đè xuống.
Liếc nhìn Lục nhi đang tức giận, Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, không để ý trực tiếp vào phòng trong. Hắn thấy Tô cô nương đang nằm trên giường, toàn thân run rẩy.
“.," Triệu Hoằng Nhuận há miệng, nhẹ nhàng bước tới, đưa tay nâng Tô cô nương.
Nhưng Tô cô nương vùng vẫy một hồi, vẫn nằm trên giường, chui đầu vào trong chăn.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận ngồi xuống bên cạnh, dùng sức kéo nàng ra, lúc này hắn mới phát hiện, mắt Tô cô nương đỏ bừng, thậm chí còn hơi sưng, rất có thể đã khóc rất lâu.
“Làm sao?” Triệu Hoằng Nhuận đau lòng hỏi, đưa tay muốn lau nước mắt trên mặt nàng.
Tô cô nương rõ ràng đang tức giận, quay đầu đi.
Lúc này, cửa phòng có tiếng đóng mạnh, có lẽ là Trâm Úc, Chủng Chiêu cố ý nhắc nhở Triệu Hoằng Nhuận và Tô cô nương, bọn hắn đã rời khỏi phòng.
Đương nhiên, cũng mang theo tiểu nha hoàn đang la hét.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận lại kéo Tô cô nương vào trong ngực.
Tô cô nương do dự một lúc, mới ngẩng đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, cũng không giãy giụa nữa, để hắn ôm nàng ôm vào lòng.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Triệu Hoằng Nhuận nhẹ nhàng hỏi.
Tô cô nương cắn môi, thoáng hiện vẻ xấu hổ và phẫn nộ, lúc lâu sau nghẹn ngào nói: “ngươi không nhớ rõ sao?”
“Ta phải nhớ cái gì?” Triệu Hoằng Nhuận cười khổ nói: “ta chỉ biết, tối hôm qua, trước khi ngủ, chúng ta còn rất tốt... Vui vẻ cả đêm đâu” “Vui vẻ...” mặt Tô cô nương ửng hồng, sau đó, không biết nàng nghĩ tới cái gì, sắc mặt tái nhợt, run rẩy nhắc nhở: “sau khi vui vẻ thì sao?”
“Sau khi vui vẻ?” Triệu Hoằng Nhuận không hiểu.
Thấy vậy, Tô cô nương thấp giọng nói: “sau lúc đó, ngươi gọi tên nô gia..."
“Hả?” Triệu Hoằng Nhuận càng thêm không hiểu, hỏi: “ta gọi tên nàng, vì sao nàng còn tức giận?”
Tô cô nương nghe vậy thoáng trầm mặc, sau đó mới mới thấp giọng nói: “Nhuận lang sau khi ân ái đã gọi tên nô gia, nô gia chỉ có thể vui vẻ, sao lại tức giận? Nhưng...”
“Nhưng?”
Tô cô nương chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt xấu hổ nhìn Triệu Hoằng Nhuận: “Nhưng lúc đó người gọi... Mị Khương!” Lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy tim như ngừng đập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận