Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 513: Hành Thích (2)

Chương 513: Hành Thích (2)Chương 513: Hành Thích (2)
"Bang bang bang"
Âm thanh như cánh cửa ở lầu 2 bị đá văng, đám người Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn, kinh hãi phát hiện trên lâu 2 lao xuống 20 người, tất cả đều che mặt, tay nắm vũ khí.
Sau khi đám người này tham chiến, tình thế tông vệ lâm vào nguy hiểm.
Dù sao, tông vệ chỉ có 10 người, hơn nữa còn phân ra cùng Mị Khương, MỊị Nhuế bảo vệ Triệu Hoằng Nhuận và mấy nữ nhân còn lại, chỉ có 8 tông vệ chiến đấu, số người bị áp đảo hoàn toàn.
Thấy vậy, Trần Tiêu vội vàng đứng dậy, tới cạnh Triệu Hoằng Nhuận, lớn tiếng gọi: "nhanh, mau thả ta rai... Ta có thể giúp một tay!" Triệu Hoằng Nhuận nghi ngờ đánh giá Trần Tiêu, người này mạnh hơn tông vệ, nếu từ chối thì thật đáng tiếc.
Chỉ là, dù Triệu Hoằng Nhuận không cảm thấy Trần Tiêu liên quan đến đám thích khách, nhưng Trần Tiêu có thể tìm được hành tung của hắn, mà đám thích khách cùng tìm được hành tung cảu hẳn, nói cả hai không liên quan, Triệu Hoằng Nhuận cũng không tin.
Nhưng sau khi nghĩ một lúc, Triệu Hoằng Nhuận vẫn gật đầu với Mị Khương.
Mị khương hiểu ý, dùng kiếm cắt dây trói cho Trần Tiêu.
Tuy nhiên, nàng vẫn đề phòng Trần Tiêu.
Trần Tiêu không để Triệu Hoằng Nhuận thất vọng, được thả ra, Trân Tiêu hét một tiếng, giâm lên bàn, một quyền đánh bay một tên thích khác đi xa hơn trượng, đồng thời dựa lưng vào Trầm Úc.
Trâm Úc có hơi bất ngờ, quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, thấy hắn gật đầu, dùng mũi chân hất lên một món binh khí, đưa cho Trân Tiêu, nhịn không được trêu Trân Tiêu: "những người này, không phải đồng đội ngươi sao?"
Trần Tiêu mặt tối sâm, vừa nhận binh khí, vừa tức giận nói: "mấy người này không phải đồng đội của tai... Đồng đội của ta, bọn hắn... Ở quán trọ khác."
Chỉ là Trầm Úc cũng không quan tâm lời nói dối đầy sơ hở này, hét một tiếng "cẩn thận", liền vung đao đánh một tên thích khách.
"Sách!" Trần Tiêu tặc lưỡi, cũng vung kiếm bổ về phía một cái tặc tử.
Có thể thấy, hẳn cũng không am hiểu đao kiếm, động tác không có kỹ thuật gì, chỉ là chém lung tung, nhưng bằng cánh tay mạnh mẽ, hắn vẫn đánh được.
Ï Kẻ này... Muốn chạy trốn sao? ,¡
Liếc hành động của Trần Tiêu, các tông vệ đang nỗ lực chiến đấu cau mày, nhưng làm bọn hẳn bất ngờ là, Trần Tiêu đánh đến cửa quán, lại vứt bỏ binh khí trong tay, từ sau cửa lấy được cái chốt dày, vung chốt cửa đánh về.
Ï Ồ.. Hóa ra tên này giỏi dùng thương. .
Các tông vệ nhận ra, Trần Tiêu chẳng qua cảm thấy vũ khí không tiện tay mà thôi.
Trần Tiêu vung chốt cửa, thể hiện sự dũng mãnh, ép mấy tên thích khách không thể đến gần.
"Râm" một tiếng, Trân Tiêu đâm chốt cửa về phía trước, đâm vào ngực một tên thích khách, tên thích khách kêu thảm một tiếng, bay ngược ra mấy trượng, đâm mạnh vào vách tường, miệng phun máu tươi, ngã xuống đất bất động.
F... Lực cánh tay thật mạnh! ¡
Các tông vệ giật mình.
Bọn hắn hiểu ra, bọn hắn bắt được Trần Tiêu là do đối phương không có binh khí tiện tay, nếu Trần Tiêu có một cây thương, bọn hắn chưa chắc bắt được đối phương nhanh như thế.
Trần Tiêu dũng mãnh, Triệu Hoằng Nhuận cũng nhìn thấy.
Có lẽ đầu óc Trần Tiêu hơi kém, nhưng vũ lực lại khiến người ta khó tin hẳn xuất thân từ quân địa phương.
Ï Lại nói Trung Dương huyện có vệ quân sao? ¡ Triệu Hoằng Nhuận sờ cằm, cẩn thận hồi tưởng, lúc này khó tin phát hiện, Trung Dương huyện, nhiều nhất chỉ có một đội vệ quân.
Ï Thì ra trong các vệ quân, cũng có mãnh tướng như thế? ,¡
Triệu Hoằng Nhuận không khỏi bất ngờ.
Trong ấn tượng của hắn, vệ quân chỉ phụ trách bắt trộm, trị an, diệt cướp, không có những mãnh tướng như Trần Tiêu.
Triệu Hoằng Nhuận cũng đã quên, hắn quên Yên Lăng quân, cũng chính là Triệu Lăng quân hiện tại, được tạo thành từ vệ quân Yên Lăng, Lâm Dĩnh, Tây Hoa, chỉ là giờ đây đã đổi phiên hiệu, chính thức thành quân chính quy.
Nên có thể thấy, vệ quân ở các địa phương tuy không tinh nhuệ như quân thường trú, nhưng cũng không phải không có sức chiến đấu.
Trần Tiêu gia nhập vào cuộc chiến, làm tình hình cuộc chiến tốt hơn nhiều.
Ngoài dự đoán của bọn hắn, khi cuộc chiến dần thiên về phe Triệu Hoằng Nhuận, đám thích khách không ai bỏ chạy, vẫn định tập kích Triệu Hoằng Nhuận, chỉ là bị tông vệ và Trân Tiêu ngăn lại.
Quả nhiên là đến vì ta sao? /I
Triệu Hoằng Nhuận nhíu chặt mày.
Lại nói, hắn vẫn lần đầu gặp hành thích.
Có chút cảm giác mới mẽ.
Hắn từng chỉ huy thiên quân vạn mã, động tý là 10 vạn người chém giết, sao lại hoảng sợ chỉ vì mấy chục thích khách? Hắn chẳng qua là thắc mắc ai đứng sau đám người này.
Triệu Hoằng Nhuận không tin đám người này chỉ cướp tiền, hắn thấy, đám người này có âm mưu từ trước, sớm giăng bẫy đoàn người Triệu Hoằng Nhuận.
Vấn đề là, ai lệnh cho bọn hắn?
Chẳng lẽ là An Lăng Triệu Lai Dục?
Triệu Hoằng Nhuận lập tức nghĩ đến An Lăng Triệu thị.
Nhưng sau khi ngẫm nghĩ, Triệu Hoằng Nhuận vẫn loại tam thúc công khỏi hiềm nghi.
Triệu Lai Dục cũng là Triệu thị, làm sao có thể phái người hành thích Triệu Hoằng Nhuận?
Nếu Triệu Lai Dục thật dám làm, một khi bại lộ, Triệu Lai Dục sẽ thân bại danh liệt, thậm chí còn bị loại khỏi gia phả, sau này cũng không được an táng ở mộ tổ.
Tương tự, thái thúc công cũng không làm được việc này.
Vậy đứng sau đám người này là ai?
Triệu Hoằng Nhuận quan sát tỉ mi, bỗng nhiên chỉ vào chủ quán, hét: "bắt lại chủ quán!"
Tông vệ và Trân Tiêu nghe vậy, lao về phía chủ quán.
Nhưng chủ quán dường như là thủ lĩnh, đám thích khách khác thấy tông vệ và Trần Tiêu lao đến, vội vàng tới giải cứu.
Điều này càng khiến tông vệ và Trần Tiêu quyết tâm bắt lại chủ quán.
Sau một cuộc hỗn chiến, 30 tên thích khách bị Trần Tiêu và tông vệ giết chết, chỉ còn lại chủ quán và 2 tên còn sót lại.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận lạnh nhạt nói: "chuyện cho tới giờ, túc hạ cũng nên bó tay chịu trói đi?"
Không ngờ tên chủ quán nhếch miệng cười, tán thưởng: 'không hổ là tông vệ, quả thật lợi hại..."
Ï Biết cả sự tồn tại của tông vệ SaO? jj
Triệu Hoằng Nhuận híp mắt, bình tĩnh hỏi: "Tông vệ? Tông vệ gì?"
Chủ tiệm cười nói: "Túc Vương cần gì giả ngu?"
Quả nhiên là tìm tới tat ,¡
Triệu Hoằng Nhuận thở phào, sau khi suy nghĩ, hắn hỏi: "ai đứng sau các ngươi? Có thù hận gì với bản vương?” Nghe vậy, chủ quán cười mỉa, rồi nhìn sang 2 tên thuộc hạ, đâm chết 1 người.
"Ngươi..." dưới sự ngạc nhiên của đám Triệu Hoằng Nhuận, tên thuộc hạ còn lại quay sang nói: "ngươi làm gì?"
Chủ quán cười lạnh, nói: "ngươi cho rằng còn có thể rời đi sao?... Nên thực hiện thứ đã nói trước!"
Tên thuộc hạ mặt cứng đờ, cắn môi, dưới sự ngạc nhiên của đám Triệu Hoằng Nhuận, hắn dùng đao tự sát.
Thấy vậy, tên chủ quán lấy ra một viên thuốc, lập tức bỏ vào miệng, nhìn Triệu Hoằng Nhuận nói: "thực sự đáng tiếc... Nếu như có thể giết chết Túc Vương..."
Nói được đến đó, mặt hắn méo mó, máu đen chảy ra từ miệng, ngã xuống đất. Các tông vệ nhìn nhau, một lúc sau, Trâm Úc mạnh dạn bước tới, cẩn thận đỡ chủ quán dậy, kiểm tra mạch đập kẻ này, rồi quay đầu nói với Triệu Hoằng Nhuận: "chết, công tử."
F....J
Triệu Hoằng Nhuận đứng dậy đi đến cạnh thi thể chủ quán, quan sát cẩn thận.
Lúc này, hắn mới phát hiện, mặt tên chủ quán tái xanh, bờ môi tím tái, máu chảy ra biến thành màu đen, dấu hiệu trúng độc rõ ràng.
Ï Không ai còn sống... /
Hắn nhìn quán trọ yên tĩnh, nhìn thi
thể khắp nơi, trên trán đổ mồ hôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận