Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 474: Các Bên Tham Gia

Chương 474: Các Bên Tham GiaChương 474: Các Bên Tham Gia
"... Chuyện này thực sự là... Hiểu, hạ quan hiểu... Vâng vâng, vương gia ngài nói đúng..."
Ăn nói khép nép, Hộ Bộ Thượng Thư Lý Lương cung kính tiễn một người đàn ông ra khỏi Hộ Bộ, người đàn ông đầu đội ngọc quan, người mặc cẩm bào, đai lưng ngọc.
Ai có thể ngờ, đường đường Hộ Bộ Thượng Thư, thế mà cung kính chờ người đàn ông ngồi lên xe ngựa, mới dám thẳng lưng, như trút được gánh nặng thở dài.
Ở bên, Hộ Bộ Tả Thị Lang Thôi Xán lau mồ hôi, thì thào: "ở Hộ Bộ hơn 10 năm, chưa bao giờ thấy Thành Lăng vương đến thăm Hộ Bộ."
Thôi Xán, vốn là Hộ Bộ hữu thị lang, nhưng sau khi Phạm Tăng cựu Tả Thị Lang mất đi uy tín, Tam vương tử Tương Vương Hoằng Cảnh nhập chủ Hộ Bộ, Phạm Tăng liền bị đá ra, chuyển xuống huyện thành.
Sau khi Phạm Tăng xong đời, Thôi Xán liền ngồi lên vị trí Tả Thị Lang, trở thành người đứng thứ hai trong Hộ Bộ.
"Không phải sao" Hộ Bộ Thượng Thư Lý Lương thở ra, liếm môi nói: "lần này, chuyện Tam Xuyên ảnh hưởng quá lớn, so với Bác Lãng Sa còn nghiêm trọng hơn nhiều..."
Thôi Xán nghe vậy cười khổ nói: "theo lời Công Bộ, Bác Lãng Sa xây thành cảng, là một công trình 10 năm, ngắn hạn không thể thu lợi, vì vậy, khi Túc Vương từ chối những thế lực kia giúp đỡ, những người này không vội. Nhưng bên Tam Xuyên... Đây là lợi ích có thể nhìn có thể lấy, Túc Vương và đại tướng quân Chu Hợi ngăn cản vương tộc, quý tộc thương đội, lại mở cửa cho thương nhân dân gian, rõ ràng là ngăn cản bọn hắn làm giàu, thù này không đội trời chung..."
Lý Lương tán thành gật đầu.
Hắn có thể chắc chắn, nếu không phải lợi nhuận mua bán với Tam Xuyên quá kinh người, thì những vương tộc kia cũng không muốn trêu vào Túc Vương Hoằng Nhuận.
Nhưng lợi ích thực sự quá to lớn, lớn đến mức những người kia không tiếc đắc tội Túc Vương.
Sau khi vào trong Hộ Bộ, Thôi Xán hỏi Lý Lương: "Thượng Thư đại nhân, ngươi thật sự ủng hộ bọn người Thành Lăng vương sao?"
Lý Lương chớp chớp mắt nói: "Thôi đại nhân lúc nào thấy bản quan đáp ứng?" Thôi Xán cẩn thận suy nghĩ, lúc này mới nhận ra, Lý Lương vừa rồi phụ họa Thành Lăng vương, nhưng cũng không có hứa hẹn thực tế.
Thấy hắn như vậy, Lý Lương vừa cười vừa nói: "Túc Vương điện hạ gửi cho Hộ Bộ mật tín không phải đã nói sao? Hộ Bộ nếu gặp phải khó khăn, không ngại đổ lên đầu Túc Vương điện hạ, vị điện hạ kia hoàn toàn không quan tâm..."
Nói đến đây, Lý Lương thở dài, cảm khái: "so với chư vương đe dọa, bản quan vân sợ Túc Vương điện hạ."
Nói đến quy củ, Lý Lương không hề sợ hãi, chỉ có kính nể, ngưỡng mộ.
Dù sao nước Ngụy cùng Tam Xuyên mậu dịch, Hộ Bộ thu lợi nhiều nhất, thân là thượng thư, Lý Lương không khó đoán được, quốc khố sẽ mau chóng đầy.
Lấp đây quốc khố, là mong muốn của mỗi quan viên Hộ Bộ.
"Nhưng hành động của Túc Vương... Sợ là sẽ khiến hắn phiền phức." Thôi Xán thở dài, lập tức hạ giọng nói: "nghe nói, Tông phủ cũng bất mãn với hành động của Túc Vương điện hạ..."
"Xuyt!" Lý Lương ra hiệu, chớ lên tiếng.
Dù sao Tông phủ không phải thứ triều thần có thể đàm luận.
Mặc dù bọn hắn cũng lo cho Túc Vương, nhưng có tin đồn, mấy ngày trước, vị kia viết một chiếu chỉ, thúc giục Túc Vương về Đại Lương trước cuối năm.
Ngay cả bệ hạ cũng phải thỏa hiệp, có thể tưởng tượng, thế lực này mạnh đến mức nào.
Cùng lúc đó, trong Thủy Cùng điện, Tế Dương vương, Trung Dương vương, Nguyên Dương vương, 3 vị vương gia đang tạ ơn rời đi.
Sau khi ba người rời đi, sắc mặt Ngụy Vương từ vui vẻ chuyển sang âm trầm.
Thấy vậy, Đồng Hiến câm một chiếc bát ngọc, khom người đưa cho Ngụy Vương
Ngụy Vương tiện tay cầm bát ngọc, ném mạnh xuống sàn, nén giận mắng: "một đám khốn nạn!... Con ta ở Tam Xuyên mở mang bờ cõi, đám khốn này chỉ biết đi sau chiếm lợi! Vì tiền bạc, đám người này vứt cả thể diện, liên hợp lại gây áp lực lên trẫm, lẽ nào như vậy!"
"Bệ hạ bớt giận." Đồng Hiến cúi thấp đầu.
"Bớt giận?" Ngụy Vương còn muốn mắng, thì bên ngoài truyền đến tiếng thông báo: "bệ hạ, Tông phủ Tông Chính cầu kiến." Ngụy Vương nhíu mày, quay đầu nhìn Đồng Hiến.
Đồng Hiến hiểu ý, gọi thái giám dọn dẹp mảnh vỡ.
"Tuyên." Ngụy Vương vung tay áo, nói.
Một lát sau, Tông Chính Triệu Nguyên Nghiễm bước vào Thủy Cùng điện, chắp tay hành lễ nói: "thần, bái kiến bệ hạ."
"Nhị huynh." Ngụy Vương cười nói: "đến đây gặp trâm, không biết có chuyện gì?
Triệu Nguyên Nghiễm vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên cảm giác đế giày có thứ gì đó, cúi đầu nhìn, mới phát hiện là một mảnh ngọc.
Thấy cảnh này, Ngụy Vương và Đồng Hiến thâm măng tên thái giám bất cẩn. Nhưng Triệu Nguyên Nghiễm không biểu cảm, đá mảnh ngọc sang một bên, đồng thời cung kính nói: "các tông lão giục thần đến hỏi thăm bệ hạ, không biết Bát điệt Hoằng Nhuận lúc nào quay về Đại Lương?"
Tông lão là những trưởng lão Cơ thị Triệu gia, có không ít người ngay cả Ngụy Vương, Triệu Nguyên Nghiễm phải gọi tiếng "thúc phụ", địa vị siêu nhiên. Mà trong đó có một vị bọn hắn phải gọi "thúc công".
Ngay cả Ngụy Vương cũng phải tôn kính.
"Hoằng Nhuận hắn... Còn bận việc ở Tam Xuyên." Ngụy Vương nghĩ một lúc, rồi bao che.
Hắn biết rõ, con trai đang du sơn ngoạn thủy.
Nghiễm vương gia cũng rõ chuyện này, chỉ cười nói: "bệ hạ, thân cũng thân bất do kỉ"
Ngụy Vương gật đầu.
Tuy Triệu Nguyên Nghiễm là Tông Chính, nhưng Tông phủ không phải hắn lớn nhất, phía trên có rất nhiều lão nhân, Triệu Nguyên Nghiễm chẳng qua là được đề cử làm ít việc vặt, chuyện đại sự là do những lão nhân kia quyết định.
Có lẽ những lão nhân kia không nắm quyền, nhưng lời bọn hắn nói, Ngụy Vương cũng không coi như gió thoảng qua tai, bằng không, sẽ có tin đồn "Ngụy Vương thất đức".
Ngụy Vương thất đức, có thể lớn có thể nhỏ, nhẹ ô danh sử sách, nặng thì vương tộc đoàn kết chống lại, dựa theo tông pháp, nếu đám người này liên hợp phản đối, Triệu Nguyên Tư có nguy cơ thoái vị. "Tiểu tử kia, trước năm mới sẽ trở về Đại Lương."
Thấy Triệu Nguyên Nghiễm tỏ rõ lập trường, Ngụy Vương cũng sẽ không che giấu.
Nghiễm vương gật đầu, rầu rĩ nói: "Hoằng Nhuận tính tình cứng rắn, thân sợ làm lớn chuyện..."
Ngụy Vương nhìn Nghiễm vương, đột nhiên hỏi: "Nhị vương huynh thấy thế nào?"
Triệu Nguyên Nghiễm ngâm nghĩ một lúc, lắc đầu nói: "thần cho là, hành vi của chư vương không ổn."
"Hành vi của chư vương... Là ép thoái vị sao?" Ngụy Vương cười hỏi.
Triệu Nguyên Nghiễm quá quen thuộc Ngụy Vương, nghe vậy vội vàng nói: "ép thoái vị có hơi quá lời, chỉ có thể nói. . Thấy lợi tối mắt." Ngụy Vương nhìn Triệu Nguyên Nghiễm, trong lòng hơi thất vọng.
Triệu Nguyên Nghiễm cũng là người hiền tài, nhưng làm Tông Chính chắc chắn sẽ cân nhắc cho Cơ Triệu thị, như Ngụy Vương làm vương một nước, tất nhiên sẽ cân nhắc quốc gia lợi ích.
Góc độ khác nhau, để bọn hắn nhìn nhận vấn đề khác biệt.
Nói một cách đơn giản, Ngụy Vương muốn diệt trừ một số thế lực vương tộc, còn Triệu Nguyên Nghiễm lại phải đảm bảo lợi ích Triệu gia.
Ngụy Vương cùng Nghiễm vương hàn huyên rất lâu.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, song phương đều không mấy vui vẻ.
"Tông phủ... Không tuân theo quy tác" Đồng Hiến nghe Ngụy Vương lẩm bẩm, sắc mặt hơi trắng.
Lần trước, khi hắn nghe Ngụy Vương tự lẩm bẩm "Lại bộ quá lớn", không lâu sau, Ngụy Vương liền mượn †ay Bát vương tử Triệu Hoằng Nhuận, tra ra gian lận khoa cử, tước đoạt quyên lực của Lại Bộ.
Lần này thì sao?
"Đồng Hiến."
Đột nhiên, Ngụy Vương mở miệng nói.
Đồng Hiến giật mình, vội vàng nói: "bệ hạ, có lão nô."
Ngụy Vương tặc lưỡi, chậm rãi nói: "ngươi đi xem hồ cá của trãm, xem trong hồ còn bao nhiêu cá đuôi vàng, đều vớt lên, phái người đưa đến hồ cá phủ Túc Vương." Đồng Hiến mở to hai mắt, hắn sao không hiểu ý Ngụy Vương.
"Vớt... Vớt hết lên sao?”
"Ừm... Mặt khác, tử trúc, lệ trúc, cũng cấy sang đó. Đúng, hoa cỏ trẫm trồng, sai người chuyển đến Ngưng Hương cung, cứ nói là trẫm đưa cho Trầm thục phi "
Nghe Ngụy Vương dặn dò, Đồng Hiến lạnh buốt sống lưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận