Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 577: An Lăng Triệu Thị (2)

Chương 577: An Lăng Triệu Thị (2)Chương 577: An Lăng Triệu Thị (2)
"Tạm đừng chọc Triệu Hoằng Nhuận."
Hiểu rõ tiền căn hậu quả, Triệu Lai Dục trịnh trọng dặn dò.
3 đứa con trai không biết quyên thế Túc Vương ra sao, hắn sao không biết?
Chưa nói Triệu Hoằng Nhuận nắm giữ Dã Tạo ty, cũng không nói tới 10 vạn binh quyền, chỉ nói một điểm: kẻ này, hạ bệ Tông phủ!
Lấy hoàng tử thân phận vặn ngã Tông phủ, đây quả thực là trước nay chưa từng có! Xưa nay chưa từng có!
Dù trong chuyện đó dính dáng phức tạp, có Ngụy Vương, có đương nhiệm tông chính, còn dính đến 4 vị vương gia. Là 3 thế lực này liên kết lật đổ Tông phủ, cướp đi quyền lực từ các trưởng lão.
Tuy không phải một mình Triệu Hoằng Nhuận lật đổ Tông phủ, nhưng hẳn đóng vai trò vô cùng quan trọng: kẻ này, trước sau thuyết phục Ngụy Vương, thuyết phục Triệu Nguyên Nghiễm, thuyết phục chư vương, biến đám trưởng lão thành đơn độc.
Bỏ cảm xúc cá nhân sang một bên, Triệu Lai Dục không thể không thừa nhận, Triệu Hoằng Nhuận vô cùng kiệt xuất.
Nhất là khí thế người này, không giống người 16 tuổi.
Khi kẻ này không tức giận, vẻ mặt lười biếng như một con mèo, nhưng một khi bị chọc giận, kẻ này lập tức sẽ thành mãnh hổ cắn người.
Lúc ở Tông phủ, Triệu Thái Nhữ lên tiếng chỉ trích Trâm thục phi, ánh mắt của Triệu Hoằng Nhuận khi đó, đến nay Triệu Lai Dục vẫn nhớ như in.
Ánh mắt đó của Triệu Hoằng Nhuận khiến hắn cảm thấy, cho dù kẻ này sau đó phái người chặn giết bọn hẳn, hắn cũng không bất ngờ.
Cũng chính vì vậy, sau khi thả ra tin đồn, Triệu Lai Dục lập tức rời đi, không cho Triệu Hoằng Nhuận cơ hội trả thù.
Hắn nghĩ, Triệu Hoằng Nhuận không đến mức đuổi tới An Lăng báo thù hắn?
Chính vì chuyện này, cho nên khi trưởng tử nhắc đến Triệu Hoẳng Nhuận, Triệu Lai Dục sửng sốt.
Tuy Triệu Hoằng Nhuận không vì hắn mà đến, nhưng Triệu Lai Dục vẫn đau đầu.
Chuyện "Cống thị" kỳ thực rất dễ giải quyết, chỉ cần đẩy ra mấy con dê thế tội, coi như Triệu Hoằng Nhuận nhìn ra, cũng không có biện pháp.
Huống chỉ, theo Triệu Lai Dục thấy, Triệu Hoằng Nhuận chỉ cần An Lăng Triệu thị cùng An Lăng Vương thị cúi đầu nhận sai, lấy ra một khoản tiền đền bù cho người Sở, tóm lại, chỉ cân bí mật giải quyết Cống thị, thì Triệu Hoằng Nhuận cũng không cắn chết không tha.
Vấn đề ở chỗ kho lương...
Đủ cho toàn bộ An Lăng thành ăn ba tháng kho lương, nhưng lại bị mấy tiểu bối Triệu thị, Vương thị và một số con cháu quý tộc khác dọn trống.
Nếu là người khác tới, Triệu Lai Dục vẫn còn có thể đứng ra nói chuyện, nhưng người đến là Túc Vương.
Theo Triệu Lai Dục biết về Triệu Hoằng Nhuận, người sau căm ghét quý tộc đầu cơ và tổn hại lợi ích chung. Nghĩ tới đây, Triệu Lai Dục nói với mấy người con trai: "các ngươi bỏ ra một khoản tiền, đi mua gạo ở các nơi lân cận, bổ sung kho lương..."
Nghe vậy, Triệu Văn Lận, Triệu Văn Cù, triệu Văn Phụ sắc mặt tối sâm
Giá gạo trong nước đang tăng cao, Hộ Bộ nói tăng thêm 3 phần, nhưng thực tế đâu chỉ thế.
Huống chỉ, triều đình nghiêm cấm tích trữ gạo, chưa kể là số lượng lớn như vậy, nếu bọn hắn dám làm, ngày mai Hộ Hộ sẽ tìm bọn hẳn gây chuyện.
Nên không muốn để lại nhược điểm, chỉ có thể mua từ chỗ thương nhân buôn lậu, nhưng cái giá này khiến Triệu thị mất hết lợi nhuận kiếm được, còn mất thêm một khoản tiền.
Đúng lúc này, một người hâu tiến vào, thì thâm bên tai Triệu Văn Lận vài câu, Triệu Văn Lận ánh mắt sáng lên.
"Tốt, ta đã biết, ngươi lui ra đi."
Triệu Văn Lận phất tay đuổi người hầu, vừa quay đầu, đã thấy phụ thân nhìn mình, liền giải thích: "vừa rồi Vương thị phái người đến, hẹn người mai cùng đóng cửa tiệm gạo, đem chuyện kho lương thiếu hụt đẩy lên đầu Triệu Hoằng Nhuận. Cứ nói hắn vì cứu tế nạn dân, dời trống kho lương..."
Nghe thế, Triệu Văn Cù ánh mắt sáng lên, luôn miệng nói: "chiêu này tuyệt diệu!"
".." Triệu Lai Dục lạnh lùng nhìn thứ tử, lạnh nhạt hỏi: "diệu sao?"
Nhìn thái độ phụ thân, Triệu Văn Lận cho rằng phụ thân chưa hiểu triệt để, liền giải thích: "phụ thân, người xem, Triệu Hoằng Nhuận phát cháo, đây là chuyện người người đều biết, giờ chúng ta đổ chuyện lương thảo lên đầu Triệu Hoằng Nhuận, tin rằng hắn hết đường chối cãi... Vương thị còn nói, bọn hắn ngày mai phái người xúi giục bình dân đến huyện nha, lúc đó nhất định khiến Túc Vương sứt đầu mẻ trán..."
"Kế này lợi hại!" Triệu Văn Phụ ở bên cũng gật đầu khen: "ta không tin Triệu Hoằng Nhuận sẽ làm hại bình dân, chỉ đành giải thích, nhưng hắn đúng là phát cháo, huống chỉ có người xúi giục bình dân, ha ha, coi như Túc vương có trăm cái miệng cũng không giải thích được!"
Lúc này, Triệu Văn Cù chú ý tới vẻ lãnh đạm của Triệu Lai Dục, nghi hoặc hỏi: "chẳng lẽ phụ thân không muốn thấy Triệu Hoằng Nhuận chật vật sao?"
"Chật vật?" Triệu Lai Dục bình thản nhìn ba đứa con trai, thở dài, lắc đầu nói: "nếu Triệu Hoằng Nhuận thật sự dễ đối phó, lão phu há sẽ bị ép đến An Lăng?... Vương thị tự cho thông minh, tất sẽ mang đến tai họa! Các ngươi cứ chờ xem, trong vòng ba ngày, Vương thị sẽ gặp đại họa!"
Triệu Văn Lận, Triệu Văn Cù, Triệu Văn Phụ nhìn nhau, hoài nghi phụ thân.
Không ngờ, chỉ qua một ngày, lời Triệu Lai Dục đã thành thật: có người hành thích Túc Vương, hơn nữa báo tên Vương thị.
Tông vệ trưởng Vệ Kiêu dẫn theo 500 binh sĩ, một đường đập phá Vương thị gia nghiệp, cuối cùng đập Vương thị chủ trạch.
Sau khi biết tin, Triệu Văn Lận, Triệu Văn Cù, Triệu Văn Phụ bội phục phụ thân, không còn dám hoài nghi.
Triệu Lai Dục cười lạnh nói: "các ngươi cho rằng lão phu cao tuổi ? Không còn hữu dụng? Nên mới dễ bị đuổi khỏi Đại Lương?"
Nói đến đây, Triệu Lai Dục thở dài.
Từ khi hắn bị Triệu Hoằng Nhuận đuổi khỏi Đại Lương, mấy đứa con tỏ thái độ với hắn.
Không phải không hiếu thuận, chỉ là †ỏ thái độ "phụ thân già rồi, đừng xen vào nữa".
Đây cũng là một nguyên nhân khiến Triệu Lai Dục uống rượu mỗi ngày sau khi tới An Lăng.
Nhưng hôm nay, Triệu Lai Dục cũng mượn cơ hội để ba đứa con trai hiểu: không phải phụ thân của bọn hắn già nua ngu ngốc, mà là phụ thân của bọn hắn gặp một đối thủ quá mạnh mẽt!
Túc Vương Hoằng Nhuận!
"Đừng tưởng trên đời chỉ mấy người các ngươi thông minh, theo lão phu thấy, mấy người các ngươi cho Triệu Hoằng Nhuận xách giày cũng không xứng!... Lão phu ở miếu đường mấy chục năm, ăn muối nhiều hơn so với các ngươi ăn cơm, nhưng cũng đấu không lại tiểu tử kia, chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng tiểu tử kia cuông vọng, phách lối, ngang ngược sao?... Nếu không có tài trí, hắn lấy đâu ra tiền vốn ngang ngược? Hả?"
Triệu Văn Lận, Triệu Văn Cù, triệu Văn Phụ bị phụ thân giáo huấn, cúi đầu không nói.
Bọn hắn vốn tưởng phụ thân già cả, đến mức đấu không lại tiểu tử 16 tuổi.
Nhưng sự thật có lẽ không phải như vậy?
Nghĩ tới đây, Triệu Văn Lận cung kính, thấp giọng hỏi: "phụ thân, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?... Vương thị gặp nạn, tiếp theo chỉ sợ đến phiên chúng ta." "Gấp cái gì?"
Triệu Lai Dục trợn mắt với con trai, chậm rãi nói: "Triệu Hoằng Nhuận kẻ này, đừng nhìn cuồng vọng ngang ngược, nhưng làm việc đều có chuẩn bị... Hắn nếu động thủ, đồng nghĩa đã nắm được nhược điểm của các ngươi, nên hắn không sợ hãi, không sợ làm lớn chuyện." Nói đến đây, hắn vuốt râu, nói tiếp: "nghe lão phu, bổ sung lương thảo, lại mua mấy con dê thế tội... Chỉ cần các ngươi giải quyết êm đẹp, coi như Triệu Hoằng Nhuận nhằm vào các ngươi, cũng không thể ra tay."
Nghe vậy, Triệu Văn Cù kinh ngạc hỏi: "phụ thân, ngài không định liên thủ Vương thị đối phó Triệu Hoằng Nhuận?"
"Liên thủ Vương thị?" Triệu Lai Dục liếc nhi tử, tức giận nói: "ngươi cho rằng Triệu Hoằng Nhuận tới An Lăng, không làm gì hắn sẽ rời đi? Hắn mặc dù không giết toàn bộ quý tộc phạm tội trong thành, nhưng vẫn sẽ giết gà dọa khỉ, đe dọa An Lăng quý tộc... Vương thị tự cho thông minh, không thể đuổi được Triệu Hoằng Nhuận, phủ đệ lại bị Triệu Hoằng Nhuận đập phá, có thể nói là mua dây buộc mình... Ngươi muốn liên thủ với dạng người này?"
Lắc đầu, Triệu Lai Dục từ tốn nói: "không muốn bị Triệu Hoằng Nhuận coi như gà để uy hiếp An Lăng, các ngươi cứ việc liên thủ Vương thị."
Triệu Văn Lận, Triệu Văn Cù, Triệu Văn Phụ nhìn nhau, không dám nói.
Đúng lúc này, người hầu đi vào trong phòng.
"Lão thái gia, đại gia, nhị gia, tam gia, Vương thị Vương Huyền đến phủ, nói là có chuyện quan trọng xin gặp lão thái gia." ".." Triệu Lai dục nghe vậy vuốt râu, như có suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận