Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 740: Chiến Dịch Cuối Cùng

Chương 740: Chiến Dịch Cuối CùngChương 740: Chiến Dịch Cuối Cùng
Đến đầu tháng 3, Tê Lỗ Ngụy Việt tăng cường độ tấn công Sở quốc.
Trừ chiến trường chính, 2 cánh quân Việt cũng có tiến triển.
Đông Việt, Thiếu Khang liên thủ Tê tướng Lư Khâu dẫn Vũ Sơn quân, tạo áp lực lên Chiêu Quan của Sở quốc, ép Hạng Luyến ứng phó khó khăn.
Đầu tháng 3, Đông Âu quân đại tướng Ngô Khởi, công phá Thước Ngạn, chiếm lĩnh thành trì có cảng sông này.
Ngày 7 tháng 3, Ngô Khởi vượt sông đánh Dinh Dương huyện, Hạng Luyến điều đường thúc Hạng Khiên dẫn 2 vạn quân trợ giúp Dinh Dương huyện, Sở Việt chiến đấu kịch liệt một ngày, quân Sở bại lui, quân Việt chiếm Dinh Dương. Đồng thời, Đông Âu đại tướng Cố Chương dẫn quân công phá Viên Lăng.
Đến giờ, Càng Chương, Viên Lăng, Thước Ngạn, Dinh Dương đã rơi vào tay giặc, Dinh Dương Quân Hùng Thương phong ấp đã không còn.
Sau đó, Thiếu Khang mãi không phá được Chiêu Quan, nên đổi sang đánh Cửu Giang quận.
Khi nghe Việt quân xâm lấn Cửu Giang quận, Bành Lễ Quân Hùng Ích rất sợ hãi, sai tướng Tôn Cố dẫn 4 vạn quân đóng ở Tùng Dương , chống lại Ngô Khởi, cuộc chiến diễn ra trong 3 ngày.
3 ngày sau, Ngô Khởi chiếm Tùng Dương không được, đổi hướng bắc, đánh Đồng huyện, 2 ngày là chiếm được.
Trong lúc đó, Chướng Dương Quân Hùng Cả phái 3 vạn quân, chạy vội tới Tiềm huyện. Ngô Khởi sau đó lấy Tông huyện, kết thúc Hoài Di chiến dịch kéo dài 18 ngày.
Việt quân ca khúc khải hoàn, bày ra động tĩnh như muốn đánh thẳng Thọ Dĩnh, đúng lúc này, Hạng Luyến điều một đội quân cắt đứt đường lương của Ngô Khởi.
Hành động này chọc giận Ngô Khởi, làm Ngô Khởi quay lại đánh Thác Cao đẳng sau Chiêu Quan.
Hạng Luyến bị bao vây bởi Thiếu Khang đẳng trước, Ngô Khởi đằng sau, Lư Khâu dẫn Vũ Sơn quân ở cạnh, có thể nói là ba mặt thụ địch.
Tuy nhiên Hạng Luyến không hổ danh tưởng, lấy một địch ba, vẫn có thể liều mạng bảo vệ Chiêu Quan và Thác Cao, chẳng những trấn áp được Đông Âu quân, cũng làm Lư Khâu tấn công vô ích.
Lại nói tình hình chiến đấu phía Tây Việt, Tây Việt phản quân không có quân lực mạnh, lúc khởi binh, đã bị Cảnh Xá cùng Khuất Bình trấn áp.
Cuối năm ngoái, Cảnh Xá rút hết binh lực, đi đến Cự Dương huyện, hành động này để Tây Việt phản quân thở ra một hơi.
Đang tiếc, tuy Cảnh Xá rời khỏi Nam Dương quận, nhưng Khuất Bình còn đó.
Khuất Bình phía tây trấn áp Tây Việt phản quân, phía đông ngăn chặn Đông Âu bắc phạt, được Hùng Ích và Hùng Cả hỗ trợ, tuy nói không thể phản công đoạt lại đất mất, nhưng vẫn giữ được vùng Cửu Giang quận và Nam Dương quận.
Quân Tây Việt hâu như không đóng góp được gì trong chiến dịch.
Về phần chiến trường chính, từ cuối tháng 2, Triệu Hoằng Nhuận dẫn quân đến Thọ Dĩnh, liên quân đóng ở ngoài thành, triển khai hỗn chiến hơn 10 ngày ở ngoại ô.
Quy mô hỗn chiến, từ vài thám báo đến mấy vạn quân.
Nói tóm lại, liên quân vẫn kiềm chế, vì đang nỗ lực chế tạo vũ khí công thành.
Trong lúc đó, vì Yên Lăng quân cùng Thương Thủy quân lần lượt rời đi, Từ Ân đành lui giữ Trất Huyện.
Cũng may, Triệu Hoằng Nhuận trước khi rời đi, đã phái Thanh Nha chúng truyền lệnh Xuyên Bắc ky binh cùng Du Mã ky binh, lệnh Tây Lặc và Du Mã cắt đứt đường lương tới Phòng Chung, khiến quân Hạng Mạt luôn bị thiếu lương, bằng không, Trất huyện thủ không được mấy ngày.
Về phía Thái Khê huyện, Yên Lăng quân cùng 8 vạn quân Sở chiến đấu càng thêm kịch liệt, thậm chí còn có quân từ Hào Thượng huyện tiến công, chỉ là bị Yến Mặc đẩy lùi.
Danh tiếng lớn nhất, phải kể đến Khuất Thăng, chẳng những một lần thành công phục kích Cảnh Xá , đồng thời vài lần đánh lui Cảnh Xá trên đường đến Thái Khê, hai bên cân sức ngang tài.
Chuyện này sẽ gây bất ngờ lớn cho người Sở.
Dù sao Khuất Thăng cũng là người Khuất thị, không ai dám khẳng định, hắn quật khởi có làm người Khuất thị nảy sinh tâm tư khác hay không.
Đến tận bây giờ Sở quốc họ Mị mấy chỉ thị tộc: Hùng thị, Cảnh thị, Hạng thị, Quý Liên thị đều góp lực lượng, hoặc là chủ động xuất binh ngăn cản quân địch, hoặc là phái binh trợ giúp vương đô Thọ Dĩnh, duy chỉ có Khuất thị, chỉ có Tây Lăng Quân Khuất Bình dân binh xuất chinh, còn người Khuất thị không có động tĩnh.
Nhưng cũng vì Khuất thị căm hận Hùng thị, đã đến tình trạng không chết không thôi, nên trừ Khuất Bình có tiếng trung hậu hiền lương ra, còn người Khuất thị khác, sợ rằng không muốn nhảy vào vũng bùn này.
Suy cho cùng: Sở quốc tức Hùng thị, Hùng thị tức là Sở quốc.
Đến giữa tháng 3, liên quân đã chế †ạo gần xong vũ khí công thành, cũng tìm ra sức mạnh quân Sở thông qua vài trận hỗn chiến, nên ngày 19 tháng 3, Tề Vương truyền lệnh cho Triệu Hoằng Nhuận cùng Điền Đam, ngày mai tổng tiến công!
Rốt cuộc đã tới, chiến dịch cuối cùng...
Ngày 20 tháng 3, khi Triệu Hoằng Nhuận dẫn quân tới gần Thọ Dĩnh, lúc bày trận, tâm trạng của hắn khá kích động.
Cuộc chiến kéo dài nhiều tháng, đã đến lúc phân thẳng bại.
Nếu liên quân công phá Thọ Dĩnh, thì Sở quốc tổn thương nặng nề, miễn là Tê Vương có thể kiên trì, Sở quốc có nguy cơ vong quốc; nếu liên quân bại trận, thì mọi nỗ lực đều là uổng phí, mà hắn cũng chỉ đành dân tàn quân lui về Tương thành, ngoại trừ lấy được ít dân Sở, thì không mò được chỗ tốt gì.
Hôm đó, bầu trời sáng sủa, không khí ấm áp.
Nhìn về nơi xa, đã không còn cánh đồng tuyết nữa.
Tuy nhiên, vì ... điều này, đất ngoài thành vô cùng lầy lội, trơn trượt, Triệu Hoằng Nhuận cưỡi ngựa cũng suýt ngã mấy lần, cũng may kỹ thuật hắn đã được cải thiện.
So với Triệu Hoằng Nhuận, Mị Khương cưỡi ngựa vô vùng khó khăn, nhìn nàng cau mày, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi buồn cười.
"Thật là khó... Nếu không, ngươi đến chỗ ta?"
Triệu Hoằng Nhuận chỉ trước mặt mình, đùa giỡn.
Mị Khương liếc Triệu Hoằng Nhuận, mặt hơi đỏ lên, cũng không biết là bị chọc tức, hay vì bị Triệu Hoằng Nhuận đùa giỡn.
Nhưng nàng mở miệng nói, lại đây sự trào phúng.
"Trước trận chiến, còn có tâm trạng đùa giốn, xem ra ngươi nắm chắc phần thắng." "Nắm chắc phân thắng... Sao?"
Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, ngay sau đó quay đầu nhìn về nơi xa, ở ngoài thành Thọ Dĩnh, có một "biển đen" —— vô số binh Sở đang dàn trận.
Với số lượng này... Thương Thủy quân lao vào, chỉ sợ sẽ bị nuốt hết.
Triệu Hoằng Nhuận hít một hơi, xua †an căng thẳng.
Số lượng quân Sở khiến hắn cảm nhận sâu sắc, dù chỉ có ưu thế nhân khẩu, Sở quốc cũng không phải một mình Ngụy quốc chống lại được.
"Điện hạ."
Ngũ Ky cưỡi ngựa đến cạnh Triệu Hoằng Nhuận, nhìn phương xa "biển đen", liếm môi nói: "Sẽ là một cuộc... Một cuộc ác chiến sao.'...
Triệu Hoằng Nhuận nhìn Ngũ Ky, hắn cảm giác người hắn một tay đề bạt không khỏi căng thẳng, cũng hơi e sợ.
Bỏ qua câu hỏi, chỉ là vị tướng quân này đến bên cạnh hắn, mà không đi chuẩn bị bày trận, đã là có vấn đề.
Nếu như nói Triệu Hoằng Nhuận là chủ soái, vậy Ngũ Ky chính là tướng lĩnh chỉ huy, trong cuộc chiến, chủ soái và tướng lĩnh sao có thể ở cùng nhau?
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận cũng không nói gì, đừng nói Ngũ Ky lo lắng, coi như là hắn chẳng lẽ lại không bất an?
Chỉ là Triệu Hoằng Nhuận làm thống soái, hắn không thể biểu hiện ra.
Suy nghĩ một lúc, hắn không trả lời thẳng cho Ngũ Ky, mà là trầm giọng nói: "trận chiến này, phe ta tất thắng!"
".." Ngũ Ky nghe vậy kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, như trút được gánh nặng, gật đầu nói: "Điện hạ nói đúng, phe †a tất thắng!"
Dứt lời, hắn hành lễ với Triệu Hoằng Nhuận, rời đi.
Không lâu sau, Thương Thủy quân vang lên tiếng xì xào.
"Tất thắng!"
"Tất thắng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận