Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 398: Chim Nhỏ Phẫn Nộ

Chương 398: Chim Nhỏ Phẫn NộChương 398: Chim Nhỏ Phẫn Nộ
Ở núi Quạ, vì địa hình, Thương Thủy quân chỉ lấy ra 300 liên nỏ, nhưng đánh tan 5 ngàn ky binh, uy lực mạnh mẽ, khiến Tư Mã An cũng phải suy nghĩ.
Mà lúc này, nghe giọng Túc vương, hình như Thương Thủy quân còn có một món vũ khí khác?
Xe bắn đá... ¿
Tư Mã An lẩm bẩm.
Hắn không lạ gì xe bắn đá.
Đại đa số tướng lĩnh đương thời, đều không lạ gì xe bắn đá, món vũ khí này đã là một phần lịch sử chiến tranh từ lâu.
Nhưng Tư Mã An sẽ không cho rằng, xe bắn đá mà hắn biết và loại Túc vương điện hạ nói tới, là cùng một kiểu. Vấn đề ở chỗ, đất Lạc toàn là đồng bằng, đi đâu tìm đá tảng để làm đạn đá?
"Điện hạ đang buồn vì không có vật liệu làm đạn đá sao?"
Tư Mã An hỏi dò.
Đạn đá có uy lực mạnh mẽ, chỉ một viên cũng đủ phá hủy một đoạn tường thành, khiến tường thành trở nên vô dụng.
Xây một tường thành cần thời gian hàng tháng, nhưng xe bắn đá có thể phá hủy trong nháy mắt.
Xe bản đá xuất hiện khiến tường thành gần như chỉ để trang trí.
Nhưng nghe được Tư Mã An hỏi, Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, bình tĩnh nói: "không cần đạn đá, bản vương đã chuẩn bị một loại đặc biệt... Tạm thời gọi là đạn thùng." "Đạn thùng?"
Tư Mã An lộ vẻ kỳ lạ.
Bỗng nhiên, hắn quay đầu lại, đúng lúc trông thấy binh sĩ Thương Thủy đang kéo chiếc xe gần đó, rồi một số binh sĩ vén tấm vải che lên, để lộ những chiếc thùng gỗ được xếp ngay ngắn.
"Đây là... Chẳng lẽ là dâu?"
Tư Mã An hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, lại lắc đầu.
Thấy vậy, Tư Mã An ngầm hiểu, lại hỏi thêm: "là đầu hỏa?"
Ở nước Nguy, dầu là chỉ loại dùng trong xào nấu, với bình dân mà nói, thịt không thể coi là đồ ăn thường ngày, có lượng lớn người Ngụy quanh năm chỉ ăn đồ ăn chay, chủ yếu là rau muối.
Nhưng muốn ăn thức ăn béo mặn thì phải làm sao?
Nhà không dư dả sẽ đi chợ mua ít thịt trắng, là mỡ heo, bọn hắn đun lên, giấu ở phòng bếp, sau này thỉnh thoảng lấy ra xào rau.
Còn dầu hỏa là dầu để thắp sáng, thường là dầu cải, xét cho cùng, kỹ thuật tinh chế dầu từ hạt cải ở thời đại này chưa được tốt, nên dâu được chiết xuất có màu đen, hơn nữa trong đó chứa rất nhiều tạp chất, dùng để nấu ăn thì mùi vị rất khó chịu.
Nói chung, gia cảnh không tốt sẽ dùng dầu hạt cải là nguyên liệu thắp sáng, dù sao nó rẻ hơn nến rất nhiều.
Tuy nhiên, binh sĩ Thương Thủy quân vận chuyển không phải dâu hay dầu hỏa mà người Ngụy thường hay thấy, thay vào đó, Triệu Hoằng Nhuận sai Dã Tạo ty quan viên và quan Thương Ty đi đến đất Kiềm cằn cỗi, vận chuyển lượng lớn "Hắc thủy".
Dầu thô!
Thời nay, còn chưa có người có thể tỉnh luyện dâu, nên không có dâu nào tinh khiết hơn dầu ở đất Kiềm.
"30... Trâm Úc, lệnh Ngũ Kị, lắp ráp 30 xe bắn đá."
Sau khi do dự lúc lâu, Triệu Hoằng Nhuận quyết định chỉ lấy ra 1/10 xe bắn đá.
Dù sao, đối thủ chỉ là Nguyên Đê hai tộc chứ không phải Yết tộc.
Vậy chỉ cần hù dọa đối phương, ép đối phương đầu hàng, Triệu Hoằng Nhuận liền có thể đạt được mục đích, không cần dùng quá nhiều.
Dù sao dầu thô bắt lửa, không dễ dập tắt. Dùng cát?
Dùng cát để dập tắt biển lửa do dầu cháy gây ra?
Hoàn toàn không thể!
Vì biển lửa do dầu thô gây ra, đã thuộc phạm trù thiên tai, không phải sức người có thể dập tắt, điều duy nhất có thể làm, chính là tránh xa, yên lặng nhìn biển lửa thiêu rụi mọi thứ, rồi tự nhiên dập tắt.
Máy bắn đá mà Thương Thủy quân vận chuyển, tuy là tháo rời, nhưng cũng không quá phức tạp, nên ráp lại không quá khó khăn.
Nhưng vì lần đầu tiếp xúc thứ này, binh sĩ Thương Thủy quân bị luống cuống tay chân, thế là, Triệu Hoằng Nhuận đành để tông vệ đi qua chỉ đạo, dù sao tông vệ thường xuyên đi theo Triệu Hoằng Nhuận đến Dã Tạo ty, mưa dầm thấm đất, lắp ráp xe bắn đá đối với bọn hắn, không phải vấn đề gì.
Mà trong lúc Thương Thủy quân lắp ráp xe bắn đá, Tư Mã An không hiểu hỏi Triệu Hoằng Nhuận: "điện hạ, xe bắn đá không phải có 300 xe sao? Vì sao chỉ vận dụng 30 xe?”
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy thở dài, phiền muộn nói: "vì bản vương không hi vọng dân Tam Xuyên ở đất Lạc tất cả chết sạch. Hơn nữa, chỉ 30 xe bắn đá, cũng đã..."
Nghe câu này, Tư Mã An suýt nữa thốt ra "điện hạ đừng do dự nữa, nhanh chóng vận dụng toàn bộ xe bắn đá".
Cũng may, Tư Mã An nuốt xuống, khó hiểu hỏi: "chỉ là 30 xe bắn đá mà thôi... Những xe bắn đá này có gì đặc biệt sao?"
Triệu Hoằng Nhuận cười nhạt. Mặc dù nói, xe bắn đá do Dã Tạo ty chế tạo đã được cải thiện độ chính xác, nhưng để Triệu Hoằng Nhuận do dự, nguyên nhân là ở đạn thùng.
Đây mới là thứ kinh khủng!
"Đại tướng quân đợi là hiểu."
Bỏ lại một câu, Triệu Hoằng Nhuận đi về phía trước, đằng trước Thương Thủy quân được tông vệ chỉ đạo, thuận lợi lắp ráp 30 xe bắn đá.
"Cao Quát, Chủng Chiêu, trên xe ngựa có mười mấy viên đạn đá, chuyển tới 2,4 viên."
"RõI"
Cao Quát, Chủng Chiêu nhận lệnh, tìm kiếm một lúc, tìm được xe chở đạn đá, liền chuyển tới 2 viên.
Chỉ thấy đạn đá gân giống nhau, trọng lượng cũng tương đương. Không có gì lạ vì những viên đạn này là loại thử nghiệm dùng để điều chỉnh xe bắn đá.
"Ngũ Kị, Địch Hoàng Ngọc, bản vương dạy các ngươi cách sử dụng, nhìn kỹ"
Triệu Hoằng Nhuận gọi tướng lĩnh Thương Thủy quân đến gần.
Nhưng không chỉ có tướng lĩnh Thương Thủy quân mà còn có các tướng quân Nãng Sơn quân, ai cũng muốn kiến thức, uy lực món vũ khí này.
Dưới cái nhìn của các tướng lĩnh có mặt, Triệu Hoằng Nhuận đi đến một chiếc xe bắn đá, dùng tay phải ước tính khoảng cách giữa máy bắn đá và Lạc thành.
Sau khi ước tính xong, Triệu Hoằng Nhuận nhắm mắt lại, mô phỏng hình vòng cung trong đầu. "Túc vương điện hạ đang làm gì?"
"Không biết... Cứ xem đi."
"Ô"
Thấy Triệu Hoằng Nhuận nhắm mắt đứng yên, các tướng xì xào.
Dù bọn hắn có biết Triệu Hoằng Nhuận đang tính toán góc độ, cũng không thể hiểu, cách dùng xe bắn đá đương thời vẫn chỉ dựa vào may mắn!
Hô, áp lực thật lớn... Nếu viên đạn thử nghiệm bản trượt, thì đúng là... 7
Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm, liên tục chỉnh lại phương hướng của xe ném đá, thấy không còn sai sót, mới bắn thử.
"Bắn!"
Theo lời Triệu Hoằng Nhuận, xe bắn đá rung lắc, lập tức, viên đạn bay lên cao, bay hơn 1 dặm, thì đập vào cổng thành Lạc.
Một tiếng nổ lớn, cổng thành lâu đời bị đập trúng đổ xuống đất, khiến rất nhiều người Nguyên Đê phải hét lên.
Ï Đánh... Đánh trúng rồi!... AI ,¡
Triệu Hoằng Nhuận biểu cảm từ kinh ngạc sang mừng rỡ.
"Tiếp chiêu! Heo mập, đây là chim nhỏ phần nộ!"
Có lẽ là vì một đòn trúng đích, Triệu Hoằng Nhuận cũng hưng phấn giơ tay ăn mừng.
Sau lưng hắn, các tướng lĩnh định khen Túc vương điện hạ, thì đều hoang mang.
Bọn hắn có thể hiểu việc điện hạ gọi người Nguyên Đê là heo mập, nhưng "chim nhỏ phân nộ? Là thứ gì? Các tướng nhìn nhau, ngay cả Tư Mã An cũng vuốt râu, nghi hoặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận