Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 714: Chấn Động! Trước Trận Dụ Hàng (2)

Chương 714: Chấn Động! Trước Trận Dụ Hàng (2)Chương 714: Chấn Động! Trước Trận Dụ Hàng (2)
Từ xưa đến nay, chỉ thấy phe thắng chiêu hàng bại quân, phe đông quân chiêu hàng phe ít quân, nhưng chưa từng xảy ra chuyện chiêu hàng 50 vạn quân, khó trách Hạng Mạt cũng kinh hãi.
Hạng Mạt nhìn bóng dáng trên tường thành, ánh mắt kỳ lạ.
Triệu Hoằng Nhuận lúc nãy, đã chính miệng thừa nhận, trong Trất huyện có lương thảo, có phần nhiều là Túc huyện chuyển tới, nói cách khác, đó vốn dĩ là quân lương của Phù Ly Tắc.
Triệu Hoằng Nhuận công phá Túc huyện, chiếm cứ Phù Ly Tắc lương thực, lại dùng số lương thực này chiêu hàng quân Sở, độ vô sỉ, Hạng Mạt không dám nhìn thẳng. Nếu không phải Triệu Hoằng Nhuận xuất thân vương tộc, Hạng Mạt thật sự hoài nghi, đối diện vị này có phải một thương nhân hiểm độc hay không.
Đây cũng quá tàn nhân!
".." Hạng Mạt ủ rũ không nói.
Mấy vạn binh tướng sau lưng hắn, ánh mắt không còn tập trung vào tường thành, mà lại chú ý mấy trăm chiếc giỏ đang treo.
Trong giỏ chứa đẩy màn thầu.
Mấy vạn quân Sở, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thâm nuốt nước bọt.
Từ khi Hạng Mạt dẫn 50 vạn quân về Phòng Chung, Hạng Mạt vốn vì Phòng Chung thiếu lương, hạ lệnh binh tướng giảm khẩu phần ăn.
Nếu dùng màn thầu để tính, thì một binh sĩ được ăn 4 cái, khẩu phần giảm nửa, cũng chỉ có hai cái bánh. (thời xưa ăn 2 bữa, nhà giàu vẫn ăn 3 bữa)
Các đây vài ngày, trong quân có tin đồn, thượng tướng quân lần nữa hạ lệnh giảm nửa khẩu phần.
Nếu giảm một nửa thì chỉ có một, mỗi ngày 2 cái đã khiến quân Sở bị đói, huống chỉ là mỗi ngày một cái bánh?
Làm sao bây giờ?
Mấy vạn binh sĩ xôn xao.
Không biết qua bao lâu, có một binh Sở bỏ vũ khí, xông về dưới Trất huyện.
Thấy có người dẫn đầu, mấy trăm binh Sở lao ra, đều vứ vũ khí, chộp lấy màn thầu trong giỏ tre, ăn ngấu nghiến.
"Đám này, vô liêm sỉ!"
Ở cạnh Hạng Mạt, Du Ký giận tím mặt, rút kiếm ra, làm động tác lao tới, muốn giết binh sĩ. Hắn vừa bước một bước, đã bị thân binh của Hạng Mạt nắm cánh tay.
Thân binh nghiêm túc nói: "Không thể xúc động! ... Ngươi nếu đả thương một người, thượng tướng quân sẽ mất sạch uy danhl"
Du Ký sửng sốt, ngay sau đó, hiểu ra.
Hạng Mạt luôn miệng nói, sẽ không quyết định sống chết của binh sĩ, nhưng nếu Du Ký giết đào binh, chẳng phải có nghĩa, Hạng Mạt đang nói dối?
"Thượng tướng quân...' Du Ký hoang mang lo sợ nhìn Hạng Mạt.
Lúc này, Hạng Mạt phức tạp nhìn Triệu Hoằng Nhuận, hắn mơ hồ chứng kiến, trên mặt vị công tử này đầy sự vui vẻ.
Hắn liền hiểu: trách không được người này nhiều lần tán thưởng hắn, khen hắn thương lính như con, thì ra để cắt đường lui của hắn.
Mấy trăm Sở binh, là vì quá đói, bất đắc dĩ nương nhờ quân Ngụy, nếu Hạng Mạt bí mật hạ lệnh tru diệt, đây coi là thương lính như con? !
Thì ra bẫy ở chỗ này...
Hạng Mạt cười khổ , bất động thanh sắc lắc đầu , nói rằng: "Như ai muốn đi , liền để cho bọn họ. ... Đi thôi."
Nói đến đây, hắn âm thầm thở dài.
Hắn và công tử đấu nhau, hẳn thua, triệt để thua.
Tuy nói lý do thua là vì không có lương thảo, quân tâm bất ổn, không chiến mà thua, nhưng bất kể nói thế nào, hắn vẫn đã thua.
Sớm biết như vậy, lúc nãy đã quyết đoán rút lui. Hạng Mạt tự giễu.
"Tướng quân..."
Thấy Hạng Mạt lại mặc kệ binh Sở, Du Ký kinh hãi.
Hắn biết, ở đây tuyệt không chỉ có mấy trăm người bị đồ ăn mê hoặc, đa số còn đang quan sát, quan sát thái độ Hạng Mạt, nếu Hạng Mạt bỏ mặc...
Ngay lúc Du Ký lo lắng, mấy vạn binh sĩ thấy Hạng Mạt nhắm mắt làm ngơ, lá gan cũng lớn hơn, có nhiều người nghiến răng, bỏ lại vũ khí chạy khỏi hàng ngũ,
Chỉ trong nháy mắt, dưới Trất huyệ †ụ tập mấy nghìn Sở binh.
Trong đám người này, tới sớm, đã cầm mấy chiếc bánh ăn ngấu nghiến, mà đến muộn, chỉ biết bất lực nhìn.
Một số binh Sở còn ngẩng đầu lên thành đòi hỏi, tức giận làm quân Ngụy mắng to.
Vì sao? Vì màn thầu, vốn cung cấp cho các binh sĩ trên tường thành, chỉ là vì Triệu Hoằng Nhuận đột xuất ý tưởng, mới dùng để dụ hàng Sở binh.
Trong lòng quân Ngụy thâm mắng: Còn muốn? Má, lão tử còn đang đói đâu!
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận hét: "nương nhờ quân ta, mỗi ngày đều có đồ ăn! ... Đồng ý quy hàng, ngay ở chỗ ngồi xuống, chờ một lát, không muốn nương nhờ quân ta, xin mời rời đi."
Nghe thế, Sở binh dưới thành đồng loạt ngồi xuống.
Bọn hắn đã tự ý rời khỏi đội ngũ, lại ăn quân Ngụy lương thực, làm gì còn mặt mũi trở về?
Nhưng có một đám người vẫn đứng. Không phải bọn hắn không muốn đầu hàng, mà là vì Triệu Hoằng Nhuận lại lên tiếng: 'Hôm nay quân ta chỉ nhận 5 nghìn người, người bên kia, tạm thời về đi... Không có vấn đề gì, ngày mai các ngươi có thể lại đến."
Đám binh Sở thừa ra nhìn nhau, cắn môi, đành kiên trì, quay đầu về Hạng Mạt đại quân.
"Đám vô liêm sỉ này còn mặt mũi trở vê!"
Thấy vậy, Du Ký giận dữ, tức giận mắng.
Nhưng lúc này, hắn không hề xúc động, vì hắn đã nghĩ thông suốt: Những binh sĩ này làm đào binh, nhưng cũng chỉ vì lương thực, mà vì danh tiếng thượng tướng quân Hạng Mạt, cũng không thể giết hại bọn hắn, bằng không chính là lật lọng. Tuy hiểu, Du Ký vẫn khó chịu, nhịn không được hỏi Hạng Mạt: "Thượng tướng quân, mạt tướng thấy đám binh sĩ này, ngày mai còn đến Trất huyện, vì sao Cơ Nhuận phải làm điều thừa?"
"Vì hắn muốn đám binh sĩ này, truyền tin quân Ngụy có lương thực và tiếp nhận đầu hàng cho toàn quân." Hạng Mạt thở dài, ánh mắt phức tạp.
Nghe vậy, Du Ký hít một hơi, thất thanh nói: "người này lại có khẩu vị lớn như vậy! .... Tướng quân, nếu đã khám phá Cơ Nhuận quỷ kế, cần phải nhanh chóng ngăn lại!"
"Ngăn lại? Làm sao ngăn lại? Giết? Hay đuổi khỏi quân?" Hạng Mạt cười khổ hỏi ngược một câu.
Du Ký ngẩn người, lúc này mới nhận ra, thượng tướng quân không thể làm được gì. Đoán được Du Ký nghĩ gì, Hạng Mạt thở dài, cay đắng nói: "quên đi, muốn nương nhờ quân Ngụy, liền để bọn hắn đi, vừa lúc có thể giảm bớt áp lực lương thảo, cũng có thể bỏ đi binh sĩ không kiên định...
Nghe câu nói một đẳng, ý nghĩ một nẻo, Du Ký thức thời không nói thêm.
Hắn chỉ quay đầu lại, ghi nhớ hình dáng người trẻ tuổi đứng trên tường thành.
Kẻ này cùng Điền Đam bức tử Ngô Nguyên, quá lợi hại. lợi hại đến mức, dù thượng tướng quân Hạng Mạt cũng thua thiệt trước đối phương.
Có một ngày, ta sẽ giết ngươi và Điền Đam, vì Ngô Nguyên báo thù!
Siết chặt nằm tay, Du Ký thầm thề.
Lúc này, Hạng Mạt nhìn kỹ Trất huyện, nản chí, hạ lệnh rút lui. "Toàn quân... Lui lại!"
Mấy vạn Sở binh rút lui.
Không phải vì thiếu sĩ khí mà thất bại
Vấn đề là, sau cuộc chiến, hơn 5 ngàn quân đầu hàng quân Ngụy, đã khiến quân Sở bị đả kích nặng nề.
Bọn hắn nhìn nhau không tín nhiệm: Hôm nay đồng đội, liệu ngày mai có phải kẻ thù không?
Hôm đó , Hạng Mạt dẫn quân về Phòng Chung.
Trong lúc đó, hắn cố ý vòng qua Phần Hình quân trú đóng, phải mất thêm 2 ngày mới về được Phòng Chung.
Khi hẳn rời khỏi khu vực Trất huyện, Triệu Hoằng Nhuận tuân thủ lời hứa, để 5 ngàn binh Sở vào thành, đồng thời xếp bọn hắn vào từng chỗ thủ thành. Hắn cũng không lo binh Sở gây chuyện, dù sao, đám người này đã công khai chạy trốn trước mặt Hạng Mạt cùng mấy vạn binh sĩ, đã không còn quay về được.
Mấy ngày sau đó, hầu như mỗi ngày đều có Sở binh từ Phòng Chung đến Trất huyện, quân Ngụy thu nạp toàn bộ.
Ngắn ngủi mấy ngày, Triệu Hoằng Nhuận đã thu mấy vạn Sở binh.
Lo lắng đến vấn đề an toàn, Triệu Hoằng Nhuận bổ nhiệm Nam Môn Dương phụ trách đội quân này, vượt Kỳ hà trợ giúp Yên Lăng quân và Thương Thủy quân.
Trận chiến đầu tiên giữa Triệu Hoằng Nhuận và Hạng Mạt, Triệu Hoằng Nhuận toàn diện thắng lợi mà kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận