Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 769: Sở Quốc Nội Loạn, Hùng Khuất Tranh Chấp (2)

Chương 769: Sở Quốc Nội Loạn, Hùng Khuất Tranh Chấp (2)Chương 769: Sở Quốc Nội Loạn, Hùng Khuất Tranh Chấp (2)
Thấy người tới cũng không phải là Vệ Kiêu mà là Dương Thiệt Hạnh, Triệu Hoằng Nhuận lúng túng.
Vì hắn thấy, Dương Thiệt Hạnh có hơi kinh hoảng vì lời phàn nàn của mình.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận vội vàng giải thích: "ta tưởng là Vệ Kiêu, hắn vừa nói đi pha trà, lại không thấy bóng dáng."
Nghe Triệu Hoằng Nhuận giải thích, Dương Thiệt Hạnh mới thôi sợ hãi, nàng nhẹ nhàng đến bên bàn đọc sách, đặt khay trà lên bàn, cẩn thận nói: "phu quân đừng trách tông vệ trưởng, đều là nô sai, nô nghe nói tông vệ trưởng pha trà cho phu quân, nên xin phép tông vệ trưởng, tới phục dịch phu quân..."
Nói đến đây, nàng cầm ấm trà muốn pha cho Triệu Hoằng Nhuận, lại không ngờ tay ấm khá nóng, làm nàng rụt tay lại, khiến nước trong ấm bắn ra, làm ướt thư.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận chưa kịp nói gì, nàng đã hoảng sợ, hốc mắt phiếm hồng.
Í Ta... ¡
Triệu Hoằng Nhuận dở khóc dở cười.
Hắn còn chưa nói gì, đã làm Dương Thiệt Hạnh sợ gần chết, nếu thật chỉ trích 2 câu, thì còn đến đâu?
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận vội vàng trấn an: "không sao, phong thư này ta đã đọc rồi, không cần Sợ.
Dương Thiệt Hạnh nhút nhát nhìn Triệu Hoằng Nhuận, thấy người sau vẻ mặt ôn hòa, vẻ hoảng sợ dần dần biến mất, nhưng vẫn cụp đầu.
Nàng thay Vệ Kiêu đưa trà tới, là muốn gần gũi Triệu Hoằng Nhuận, kết quả, lại phạm sai lầm, đối với nàng là một sự đả kích.
Mà Triệu Hoằng Nhuận đoán được tâm tư của nàng, đưa tay rót một chén trà, nhấp một ngụm, gật đầu lộ vẻ hài lòng.
Kỳ thực, lấy kỹ thuật làm trà đương thời, không bằng trà trong trí nhớ của hắn.
Sở dĩ hắn có biểu cảm hài lòng, chỉ để trấn an thiếu nữ trước mắt. ...
"Phu quân ưa thích là được.”
Thấy Triệu Hoằng Nhuận hài lòng, Dương Thiệt Hạnh vô cùng mừng rỡ.
Sau đó nàng nhếch mội, ngượng ngùng tới cạnh Triệu Hoằng Nhuận, mấy lần muốn tựa vào người sau, nhưng lại không dám.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn ra nàng do dự, nhích người chừa chỗ trống, nói: 'đến đây đi."
"Ừ”" Dương Thiệt Hạnh ngượng ngùng cúi đầu lên tiếng, vui vẻ ngồi cạnh Triệu Hoằng Nhuận, thân thể dựa vào người sau, trên mặt lộ vẻ hạnh phúc.
Triệu Hoằng Nhuận cũng cảm khái: Dương Thiệt Hạnh 16 tuổi, đúng là không thể coi là tiểu nha đầu, dù ngây ngô, nhưng đã có vốn liếng quyến rũ nam nhân.
"Lúc ta không ở đây, trong phủ khổ cực ngươi." Triệu Hoằng Nhuận chân thành nói.
Triệu Hoằng Nhuận kiếm được không ít trong 3 cuộc chiến, nhưng trên thực tế, Triệu Hoằng Nhuận dùng toàn bộ lợi nhuận thu được để đầu tư vào Dã Tạo ty và Thương Thủy huyện, không những nghèo, còn nợ Hộ Bộ.
Trong hoàn cảnh này, Dương Thiệt Hạnh coi mình tiểu phu nhân trong phủ, mở một cửa hàng chuyên bán những món đồ quý hiếm của Sở quốc, sau đó tìm mấy tộc huynh tộc đệ từ nhà mẹ, tổ chức một thương đội nhỏ, đến Tam Xuyên giao dịch.
Bây giờ, chỉ tiêu của mấy trăm người trong phủ, đều do nữ chủ nhân trước mắt đưa ra.
Cũng không phải Triệu Hoằng Nhuận nhẫn tâm, là Dương Thiệt Hạnh cam tâm tình nguyện, nàng từ đầu đến cuối cho rằng, là nữ nhân của Triệu Hoằng Nhuận, cần trợ giúp hết mình cho phu quân, khiến Triệu Hoằng Nhuận không tiện nói sự thật nào đó cho nàng.
"Không khổ cực." Nghe Triệu Hoằng Nhuận nói, Dương Thiệt Hạnh vui vẻ: "phu quân ngài là người làm đại sự, nô không giúp được phu quân, ít nhất có thể chăm lo chuyện trong phủ, bớt nỗi lo cho phu quân..."
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận vuốt tóc Dương Thiệt Hạnh, xúc động thở dài.
Phát giác tâm tình người bên cạnh không tốt, Dương Thiệt Hạnh suy nghĩ, đổi chủ đề: "phu quân, nô đã mở cửa hàng thứ hai."
"Ồ?" Triệu Hoằng Nhuận đoán được dụng ý thiếu nữ, cũng không nói ra, cười hỏi: "mua bán cái gì?"
"Bán một số đồ chạm khắc bằng xương." Dương Thiệt Hạnh lè lưỡi, cảm thấy thứ đồ này không thanh nhã.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, hiếu kỳ hỏi: "đồ điêu khắc bằng xương Tam Xuyên?”
Hắn biết, 3 tộc Tam Xuyên chế tạo xương thành nhiều vật hữu dụng, thậm chí, điêu khắc thành dây chuyên, mặt dây chuyền, mặt nạ.
Nghe nói người Ngụy có không ít người thích sưu tâm những đồ khắc bằng xương, cho dù thiên kim tiểu thư quý tộc, cũng thích cây trâm làm bằng xương, hoặc lược sừng dê.
Nhất là đồ làm bằng dê núi, cực kỳ bán chạy, càng ngày càng nhiều người Ngụy tin nó có tác dụng đuổi tà.
Ï Xem ra, người Ngụy dần chấp nhận dân Tam Xuyên... ¡
Triệu Hoằng Nhuận trong lòng rất vui vẻ.
Có lẽ tâm trạng thoải mái, Triệu Hoằng Nhuận vừa cười vừa nói: "Hạnh nhi, ta dạy ngươi một cách kiếm tiền..." Nói xong, hắn kể lại chuyện ky binh Tam Xuyên thích treo đồ làm bằng xương lên ngựa.
Các quý tộc sùng võ ở Đại Lương không ít, những người kia có lẽ không có bản lĩnh gì, lại thích làm và tôn thờ anh hùng, chỉ cần bán mặt mấy thứ đồ trên chiến mã Tam Xuyên ra, những người kia chắc chắn sẽ tranh nhau mua sắm.
Trò chuyện đến đêm muộn.
Dương Thiệt Hạnh đỏ mặt nhăn nhó nói: "phu quân, hôm nay nô phục dịch phu quân nghỉ ngơi được không?”
Bất ngờ nghe được, Triệu Hoằng Nhuận nghẹn lại, ho khan.
Hắn lúc này mới nhận ra "ý đồ" của Dương Thiệt Hạnh khi mang trà tới
Nghĩ một lúc, Triệu Hoằng Nhuận vuốt tóc trên trán Dương Thiệt Hạnh, cười khổ nói: "nghe lời, ngoan ngoãn đi ngủ... chuyện này, chờ ngươi lớn hơn lại nói." Dương Thiệt Hạnh không thể hiểu được, rõ ràng nàng và điện hạ đã "tiếp xúc da thịt", nhưng tại sao vẫn cho là nàng còn nhỏ.
Cuối cùng, nàng không dám trái ý phu quân, thất vọng chuẩn bị rời đi.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận đưa nàng về phòng, nhìn nàng lên giường, đắp chăn cho nàng, rồi rời đi.
Sau khi đi, Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ một lúc, cuối cùng lặng lẽ đi tới phòng Tô cô nương.
Lâu ngày ở ngoài, hắn cũng nhịn rất lâu.
Sau đó mấy ngày, Triệu Hoằng Nhuận ngoại trừ xã giao, thì đều bôi bạn mấy nữ nhân, mặc dù không dạo chơi ngoài thành, nhưng đến Ngưng Hương cung dùng cơm, làm bạn Trầm thục phi.
Ngoài ra, Triệu Hoằng Nhuận cũng chú ý Bắc Cương chiến sự và tình hình Sở quốc.
Bắc Cương chiến sự không có gì để nói, giống như Triệu Hoằng Nhuận đoán, Ngụy Hàn lâm vào giằng co, còn Sở quốc, theo Đoạn Cửu thỉnh thoảng đưa tin, Khuất thị quả nhiên bại như Triệu Hoằng Nhuận suy đoán.
Điều đáng nói là, Cự Dương Quân Hùng Lý bị Sở Vương tước bỏ đất phong, Cự Dương huyện bị Cố Lăng Quân Hùng Ngô nuốt.
Với chuyện này, Sở Vương không có ý kiến, giống như ngầm cho phép.
Rất có thể, là vì bù đắp thiệt hại cho Hùng Ngô.
Hùng Ngô là con Sở Vương, nên Triệu Hoằng Nhuận hoài nghi, lần này Hùng Ngô chiếm đất phong và tài sản của Hùng Lý, có lẽ cũng có Sở Vương và Quý Liên thị ở sau giúp đỡ.
Ngoại trừ Hùng Ngô ra, Sở quốc còn có một vị mất đất phong trong chiến dịch phạt Sở, đó là Dinh Dương Quân Hùng Thương.
Một trong tam thiên trụ, bị Đông Viêt chiếm toàn bộ Dinh Dương huyện.
Nhưng Sở Vương tặng cho hắn một khoản lớn - từ số của cải thu được.
Mà cuộc đối đầu giữa Cảnh Xá và Khuất Bình, cũng ngày càng kịch liệt.
Được Hạng Mạt giúp đỡ, Cảnh Xá dần áp đảo Khuất Bình, Khuất thị theo thời gian càng lúc càng khó.
Cứ như thế, Khuất thị có khả năng bị diệt.
Trong khi Triệu Hoằng Nhuận lặng lẽ theo dõi Sở quốc nội loạn, tìm xem có kiếm lợi được không, Khuất Thăng dẫn quân trở lại Yên Lăng, lại đóng vai người trung gian, giới thiệu một người Sở, đến bái kiến Triệu Hoằng Nhuận.
Người Sở này tên Khuất Dương.
Là con thứ của gia chủ Khuất thị dòng chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận