Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 571: Gặp Chiêu Phá Chiêu

Chương 571: Gặp Chiêu Phá ChiêuChương 571: Gặp Chiêu Phá Chiêu
Màn đêm buông xuống, Triệu Hoằng Nhuận cùng Nghiêm Dong vừa uống rượu dùng bữa, vừa hỏi vấn đề vụ án mạng.
Nói chung, những gì Nghiêm Dong kể, cùng những gì Bành Dị kể tương đối giống nhau.
Nhưng Nghiêm Dong cũng không biết nguyên nhân chính xác.
Theo hắn nói, hắn chỉ biết Vương Sâm, Triệu Thành Tuân, Triệu Thành Đường đi săn, khi trở về thì tức giận, không những triệu tập gia binh tới Yên Lăng huyện, còn kéo theo huyện binh.
"Chuyện này hạ quan cũng không thể làm gì, Vương Hàm là huyện úy, bất luận hạ quan đáp ứng hay không, hắn đều có thể điều động huyện binh..."
Nghiêm Dong khá bất đắc dĩ.
Là một huyện lệnh, nhưng hắn có cảm giác uất ức, bất luận việc lớn việc nhỏ, đều phải nhìn sắc mặt quý tộc, đường đường huyện lệnh lại như một con chó của quý tộc.
Đêm đó, Nghiêm Dong uống đến say mèn, trút bỏ mọi oán hận.
Nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi nhớ đến Mã Tiềm.
Bất luận là Mã Tiềm hay Nghiêm Dong, đều để Triệu Hoằng Nhuận cảm nhận sâu sắc "quan phủ các nơi không đủ sức uy hiếp".
Điều này rất không tốt!
Đêm khuya, Triệu Hoằng Nhuận đứng trong hoa viên, ngẩng đầu ngắm trăng.
Giờ hắn đã nhận ra mình bị Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu gài bây: Lễ Bộ đâu phải mời hắn đi giải quyết mâu thuẫn? Rõ ràng là Lễ Bộ kiêng dè An Lăng Vương thị cùng Triệu thị, không muốn động thủ, nên thừa dịp hắn rời Đại Lương, ném củ khoai nóng này sang cho hắn.
Rất có thể, chuyện này được Ngụy Vương ngầm đồng ý.
Trầm tư một lúc, Triệu Hoằng Nhuận nhếch mép cười, thì thào: "đã để †a ta tay, thì Lễ Bộ chắc đã sẵn sàng cho tình huống xấu nhất?"
Triệu Hoằng Nhuận võ tay ba lần.
"Ba ba ba."
Ngay sau đó, một vài Thanh Nha chúng xuất hiện, quỳ trước mặt Triệu Hoằng Nhuận. "Đi Thương Thủy huyện, bảo Ngũ Kị điều 5 ngàn Thương Thủy quân tới."
Thanh Nha chúng chắp tay, lặng lẽ biến mất.
Vì sao triệu tập Thương Thủy Quân?
Không phải Triệu Hoằng Nhuận không tin Khuất Thăng, vấn đề ở chỗ Yên Lăng là người trong cuộc, nếu triệu tập Yên Lăng quân, chỉ tăng thêm mâu thuần.
Đương nhiên, ổn thỏa nhất, là mời Tuấn Thủy quân hoặc Nãng Sơn quân, chỉ là Triệu Hoằng Nhuận không có quyền hạn điều động.
Một nguyên nhân nữa là Triệu Hoằng Nhuận lo Nãng Sơn quân hoặc Tuấn Thuỷ quân sẽ không nghe vào thời khắc mấu chốt, dù sao người cần đối phó là An Lăng quý tộc, hai vị đại tướng quân chưa chắc đã nghe theo, thậm chí còn khuyên nhủ hẳn.
Đêm đó, Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ một lúc kế hoạch đối phó quý tộc, rồi đi ngủ.
Không ngờ, sáng sớm hôm sau, hắn bị Vệ Kiêu đánh thức.
Người sau vẻ mặt kinh sợ.
"Điện hạ, không ổn, đã xảy ra chuyện..."
"Cái gì?" Triệu Hoằng Nhuận ngơ ngơ ngác ngác, không nghe rõ Vệ Kiêu nói những gì, vỗ khuôn mặt mấy lần, để mình tỉnh táo, mới nói với Vệ Kiêu: "từ từ nói, làm sao?"
Vệ Kiêu dừng một lúc, sắp xếp câu từ rồi nói: "bình dân trong thành bạo động... Thanh Nha chúng truyền tin về, nói hàng gạo trong thành đều đóng cửa. Còn có tin tức truyên ra, nói điện hạ vì nạn dân ngoài thành, dời trống kho lương, khiến An Lăng huyện không còn lương thực... Bây giờ lòng người bàng hoàng, có người xúi giục dân chúng, ở ngoài huyện nha, lên án điện hạ không để ý dân chúng..."
Triệu Hoằng Nhuận ngây người hồi lâu, rồi mặt giãn ra, mỉm cười nói: "thú vị, xem ra Vương thị dự định động thủ với †a... Chiêu này không 1ồi."
Vệ Kiêu nghe vậy, vội vã nói: "điện hạ, đến lúc nào rồi, ngài còn tâm trạng nói đùa?"
Nhìn Vệ Kiêu lo lắng, Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu nói: "Vệ Kiêu, tài năng của ngươi hơn Trầm Úc, nhưng chỉ có một điểm ngươi không bằng Trâm Úc, đó chính là chững chạc... Nếu như là Trầm Úc, hắn sẽ biết, loại âm mưu này không làm gì được ta." Nghe thế, Vệ Kiêu sững sờ, kinh ngạc hỏi: "điện hạ có biện pháp giải quyết?"
"Giải quyết?" Triệu Hoằng Nhuận khịt mũi, lạnh lùng nói: "Vương thị dùng thủ đoạn đối phó ta, ta sẽ để bọn hắn tự gánh hậu quả!"
Nói xong, hắn mặc quần áo bước ra khỏi phòng, vỗ tay gọi Thanh Nha chúng, dặn dò vài câu.
Ở bên cạnh, Vệ Kiêu nghe xong, lộ sự kính nể.
Ngoài huyện nha hiện tại đúng như Vệ Kiêu nói, dân chúng tụ tập.
Dân chúng vẻ mặt kích động, giống như muốn xông vào huyên nha, mặc dù luôn mồm kêu oan, nhưng dáng vẻ như muốn Triệu Hoằng Nhuận đứng ra giải thích.
Qua một nén nhang, cửa huyện nha mở ra, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo tông vệ và Yến Mặc bước ra.
Trong nháy mắt, âm thanh huyên náo.
"Các vị, các vị."
Triệu Hoằng Nhuận vừa đi về phía dân, vừa nói: "có chuyện gì, thì từ từ nói, bản vương không nghe thấy."
Nghe thế, đám người xung quanh bình tĩnh lại, một người oán giận hét: "Túc Vương điện hạ, xin hỏi ngươi có phải đã lấy hết gạo trong kho đi cứu nạn dân?"
"Người nào nói? Bịa đặt” Triệu Hoằng Nhuận từ tốn nói.
Vừa dứt lời, lại có người hỏi: "nếu Túc Vương điện hạ không lấy gạo, vì sao An Lăng huyện không còn lương thực? Tiệm lương thực trong thành đều đóng cửa?" Triệu Hoằng Nhuận rất muốn giải thích rõ ràng, nhưng dân chúng đang kích động, cho dù hắn nói ra chân tướng, những người này cũng không nghe.
Chắc chắn trong dân chúng có không ít người của Vương thị đến xúi giục bình dân.
Không chờ Triệu Hoằng Nhuận mở miệng giải thích, có vài tên vung tay hét lớn: "các vị, Túc Vương đang chối cãi!... Hắn nếu không lấy hết lương thực, lấy đâu ra gạo mà phát cháo?... Túc Vương đang muốn bách tính toàn huyện chết đói!"
Nghe vậy, dân chúng lại huyên náo, nếu không phải Triệu Hoằng Nhuận thân phận tôn quý, thường dân đã xông tới xé xác hắn.
Đúng lúc này, một bóng người lao, †ay cầm dao, thừa dịp tông vệ không chú ý, đâm vào eo Triệu Hoằng Nhuận.
Lập tức, máu từ eo Triệu Hoằng Nhuận chảy ra.
Trong khoảnh khắc, 4 phía yên tĩnh, tất cả bình dân kinh hãi.
Lúc này, hung thủ rút dao hét lên: "Triệu Nhuận, đây là hậu quả chống lại An Lăng Vương thị!"
Nói xong, tên hung thủ biến mất trong đám đông.
Lúc này, Vệ Kiêu mới tỉnh lại, hét lên: "điện hạ! Điện hạ?”
Triệu Hoằng Nhuận đã ngã vào vũng máu, bất tỉnh nhân sự.
Thấy vậy, Vệ Kiêu phân nộ, khàn giọng la lớn: "người đến, triệu Yên Lăng quân! Triệu Thương Thủy quân! Toàn thành giới nghiêm, đuổi bắt hung thủ, gặp kẻ tình nghi, bắt lại!" Nghe thế, dân chúng tỉnh lại, bỏ chạy tứ tán, chỉ sợ bản thân dính vào.
Nói đùa!
Hành thích Túc Vương? Là tội diệt tộc!
Trong thoáng chốc, cả con đường không còn ai.
Thấy vậy, tông vệ bật cười, bế hôn mê Triệu Hoằng Nhuận vào huyện nha.
Cửa vừa đóng, Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên mở mắt, lấy túi máu giấu ở bên hông, nhìn kỹ là một túi đựng tiết lợn.
"A, thật ác, bộ y phục này xem ra không thể mặc nữa..."
Trong lúc nói chuyện, bóng người xuất hiện bên cạnh hắn, đúng là hung thủ vừa rồi.
"Làm tốt lắm, Đoàn Phái" Triệu Hoằng Nhuận nói với thủ lĩnh trước kia của Đoạn lâu, nay là một trong những thủ lĩnh của Thanh Nha chúng.
Đoàn Phái cười khổ, lau mồ hôi trên trán, nói: "điện hạ, hy vọng ngài sau này đừng để ta lại làm chuyện này, chỉ sợ đâm sai chỗ... Nếu làm điện hạ bị thương, Đoàn mỗ chết cũng khó chuộc tội."
"Ha ha ha." Triệu Hoằng Nhuận cười tươi, quay đầu ra lệnh cho Vệ Kiêu, Yến Mặc: "Vệ Kiêu, Yến Mặc, dân 500 Yên Lăng binh, đi phá Vương thị phủ đệ, còn cả Vương thị cửa hàng... Phá xong, lại lấy tội danh "hành thích bản vương", niêm phong." Nói xong, hắn khit mũi, lạnh lùng nói: "dùng cách âm hiểm này đối phó bản vương, bản vương sẽ khiến bọn hắn tự gánh ác quả!"
Vệ Kiêu cùng Yến Mặc nhìn nhau cười. "Vâng!... Điện hạ yên tâm, chúng ta sẽ phá từng nhà!"
Cái gì?
Vương thị không có hành thích Túc Vương điện hạ?
Cả con đường mấy ngàn bách tính tận mắt thấy hung thủ hành thích Túc Vương điện hạ, chính tai nghe được hung thủ nói "Vương thị" là giả?
Túc Vương điện hạ?
Túc Vương điện hạ bị trọng thương, đang dưỡng thương.
Không gặp bất kỳ ail
Bạn cần đăng nhập để bình luận