Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 263: Nan Đề

Chương 263: Nan ĐềChương 263: Nan Đề
Có lẽ nhiều người sẽ hỏi: một ngọn nến hết bao nhiêu tiền, mà có thể nuôi sống Dã Tạo ty?
Triệu Hoằng Nhuận đã sớm điều tra chuyện này.
Thời đại này không có thiết bị chiếu sáng, nên khi trời tối, nhà nào cũng cần đốt đèn dầu hoặc ngọn nến, dùng để chiếu sáng trong nhà.
Dân chúng nước Ngụy, kể cả người dân ở Đại Lương, hầu hết đều là nông dân.
Những nông dân này sẽ làm việc chăm chỉ cho đến khi bóng tối bao trùm, mới quay về Đại Lương trước khi thành đóng cửa.
Khi bọn hẳn về nhà thì đã là giờ dậu hoặc giờ tuất.
Lúc này, phụ nữ trong nhà sẽ thắp đèn hoặc đốt nến, dưới chút ánh sáng nhỏ nhoi cả nhà sẽ ăn cơm.
Sau đó, nam nhân ngồi uống trà, ngâm chân, còn nữ nhân thì ngồi cạnh may vá quần áo, còn con cái sẽ chơi đùa trên giường.
Một ngọn nến chỉ có thể chiếu sáng 1 canh giờ, như thế tính ra, mỗi nhà cần 2 ngọn nến.
Số lượng tiêu hao khổng lồ, để Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy khó chịu.
Vì vậy, mấy ngày đầu tháng 5, Triệu Hoằng Nhuận đã ở trong Dã Tạo ty, đốc xúc thợ của Dã Tạo ty sản xuất nến.
Nến ở nước Nguy, vần lấy mỡ động vật là nguyên liệu, ngọn nến này có thể ăn. Nhưng ngọn nến kiểu này có một vấn đề, khi thắp nến sẽ sinh ra khói đen, đồng thời tỏa ra mùi khó chịu.
Đối với việc này. Triệu Hoằng Nhuận thực sự khó hiểu, hắn dùng nến trong cung rất nhiều năm, nhưng chưa bao giờ gặp chuyện như vậy.
Mãi cho đến khi Ty Lang Vương Thích lúng túng giải thích với Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Hoằng Nhuận mới hiểu: thì ra ngọn nến trong cung không dùng mỡ động vật, mà là dùng một vật liệu cao cấp hơn, sáp ong.
Nghe đến đó, Triệu Hoằng Nhuận hiểu ra, chẳng trách hắn chưa từng người thấy mùi gì.
"Nến bằng sáp ong, đắt lắm sao?"
Vương Thích nhìn Túc vương đã sống lâu trong vương cung, cười khổ nói: "đó là nến Dã Tạo ty chuyên cung cấp cho vương cung."
Vương Thích nói một câu bác bỏ Triệu Hoằng Nhuận ý nghĩ: dùng sáp ong thay nến mỡ bán cho dân chúng? Lấy giá bao nhiêu? Bán đắt, dân chúng căn bản không mua được; mà bán rẻ, Dã Tạo ty sẽ lỗ sấp mặt.
"Không có cái gì để thay mỡ sao? Chi phí không đắt như sáp ong." Triệu Hoằng Nhuận bất đắc dĩ hỏi.
Nghe vậy, Vương Thích ngâm nghĩ, nói: "Ba quốc có một loại cây, trên cây có rất nhiều sâu màu trằng, gọi là "sâu sáp trắng", lúc thu hoạch, thì cắt ra, hơ nóng, liền lấy được "dâu sáp trắng", cô đọng lại thành "sáp trắng", năm ngoái, điện hạ giám sát khoa cử, để Dã Tạo ty chế tạo một lô nến, bao quát nên trong kỳ thi, đều là dùng loại nến này."
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy sững sờ, nhíu mày hỏi: 'vậy loại cây này có trồng ở Đại Ngụy..."
Vương Thích lắc đầu, cười khổ nói: "những cây đó được người Ba coi là "bảo thụ", người Ba muốn kiếm lợi nhuận ở nước Ngụy. Làm sao có thể dạy người Ngụy cách trồng? Chỉ có thể thông qua giao dịch."
"Giao dịch?"
"Đúng! Đại Ngụy có thương đội chuyên buôn bán với Ba quốc, vận chuyển một số thứ còn thiếu đến Đại Ngụy, tỉ như cẩm bào trên người điện hạ, làm từ gấm vóc đất Thục. Đại Ngụy mặc dù cũng có phường vải, nhưng không bằng người Ba."
Thương đội chuyên buôn bán với Ba quốc. . /j
Triệu Hoằng Nhuận tặc lưỡi, loại
thương đội kiểu này, nhất định là do một số danh môn vọng tộc trong Đại Ngụy kiểm soát, thậm chí, là người Cơ thị cũng tham gia, không cần nghĩ cũng biết đó là một tập đoàn lợi ích khổng lồ.
"Người Ba muốn cái gì?” Triệu Hoằng Nhuận hỏi.
Vương Thích vuốt râu, nói: "Vàng!... Nói đúng hơn, là trang sức, dụng cụ làm bằng vàng, đồ bằng vàng là biểu tượng cho sự cao quý của người Ba, chỉ cần người Ba quyền thế, đều muốn đeo đồ bằng vàng lên người."
F... J
Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc nhìn Vương Thích, theo hắn đoán, đất Ba Thục không thiếu mỏ vàng, nhưng vì sao người ba phải mua vàng từ Đại Ngụy?
Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Hoằng Nhuận nghĩ đến một khả năng: có thể mở vàng ở Ba Thục nằm sâu trong lòng đất, nên người Ba chưa phát hiện dưới chân mình là mỏ vàng.
Đây là một tin tốt, chỉ cân người Ba không biết dưới chân có mỏ vàng, thì vàng của Đại Ngụy vẫn sẽ còn giá trị.
Vấn đề là sản lượng mỏ vàng của Ngụy cũng không nhiều, hơn nữa, loại khoáng sản không thể tái tạo kiểu này, dùng để đổi nến và lụa là quá thiệt thòi.
Huống chỉ dùng đồ ngoại nhập làm nến, thì chỉ phí cũng không thấp đi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Hoằng Nhuận vẫn quyết định dùng mỡ làm nguyên liệu: mùi khó ngửi thì khó ngửi, ít nhất còn có thể kiểm soát chỉ phí?
Nhưng đối với loại "bảo thụ của Ba quốc", Triệu Hoằng Nhuận cũng nhớ kỹ trong lòng.
Với kỹ thuật hiện tại, phân giải đâu thô là điều không thể, nên sáp ong ắt sẽ trở thành nguyên liệu chủ yếu của nến, đồng nghĩa, Triệu Hoằng Nhuận nếu muốn dùng sáp ong triệt để thay thế mỡ động vật, thì cây sáp ong và loại côn trùng kia hắn phải tìm cách đoạt được.
Với chuyện này, cướp đoạt không phải biện pháp hay, người Ba có khả năng "ăn không được thì đạp đổ', đến lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận chỉ sợ cũng bó †ay.
Dù sao trồng một cái cây, tối thiểu cũng cần 10 năm, mà Triệu Hoằng Nhuận lại có mấy cái 10 năm?
Nên nếu có thể, Triệu Hoằng Nhuận vẫn muốn dùng cách ôn hòa để đạt được đồ vật
Còn không lấy được, cũng chỉ có thể dùng mỡ động vật mỡ động vật làm nến.
Không thể không nói, thợ mộc của Dã Tạo ty tuy không có kinh nghiệm làm nến, nhưng tay nghề cũng được, bọn hắn từ chợ mua lượng lớn mỡ heo, đổ vào một cái nồi lớn, chiên ra mỡ, loại bỏ tạp chất, sau đó trộn chút nhựa thông và một số loại bột Triệu Hoằng Nhuận không biết tên.
Cuối cùng là dựa theo yêu cầu của Triệu Hoằng Nhuận, bỏ chút muối ăn, sau đó tiếp tục quấy đều.
Chuẩn bị mấy cái khuôn có chỗ lõm, đổ mỡ đã nguội vào đó.
Đến khi những chiếc khuôn nguội đi, thợ canh trước lúc dâu sắp đông đặc mà cho sợi bấc vào, rồi úp một cái khuôn chỉ có dầu chưa đông không có sợi bấc lên, chờ cho nguội bớt, thì thu được một cây nến.
"Điện hạ, để ngài đợi lâu."
Vương Thích đưa ngọn nến đầu cho Triệu Hoằng Nhuận. Triệu Hoằng Nhuận nhận ngọn nến, nhìn trái nhìn phải, lại đem so với cây nến chưa cô đặc.
Thợ của Dã Tạo ty làm vô cùng nghiêm cẩn, mấy chục ngọn nến nhìn qua vô cùng giống nhau, hơn nữa rất tinh xảo, thật khó tin là một cây chỉ bán 10 đồng.
Ngay cả như vậy, Triệu Hoằng Nhuận vẫn phát hiện đủ loại vấn đề.
Đầu tiên là cách sản xuất tốn thời gian, quy trình phức tạp, cần nhiều người, trừ phi Triệu Hoằng Nhuận huy động hàng vạn người tham gia chế tác, hơn nữa còn là ngày đêm không ngừng, nếu không, hắn đừng mơ biến nến của Dã Tạo ty thành loại nến bán chạy trên thị trường.
Vì vậy, không có gì lạ khi nến làm từ mỡ động vật vẫn có giá cao trên thị trường, nguyên nhân nằm ở sản lượng.
Vấn đề sản lượng, khiến Triệu Hoằng Nhuận như bị tạt một gáo nước lạnh.
Ï Phải tìm cách tăng sản lượng! /¡
Tiện tay vứt cây nến đưa cho Vương Thích, Triệu Hoằng Nhuận cầm lấy hai cái khuôn đúc trống, xem xét kỹ lưỡng.
Một lúc sau, hắn mở miệng hỏi: "Vương Thích, nếu Dã Tạo ty chế tạo vài cái khuôn to, có thể tăng sản lượng nến không?"
Vương Thích nghe vậy do dự một lúc, trầm ngâm nói: "e rằng không thể giải quyết vấn đề sợi bấc."
Triệu Hoằng Nhuận im lặng.
Sản xuất nến rắc rối chính là vì sợi bấc, nếu không có bấc thì nến đã tăng sản lượng lâu rồi. Đây cũng chính là lý do, từng có thời điểm trên thị trường nước Ngụy có đầy loại nến không bấc.
"Trước hết tạm dừng làm nến."
Triệu Hoằng Nhuận buông hai chiếc khuôn đúc xuống, thất vọng nói.
Vương Thích sững sờ, lúng túng hỏi: "điện hạ chẳng lẽ muốn bỏ cách kiếm tiền này?"
F Từ bỏ? ,J
Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn Vương Thích, cười nói: "vì sao phải từ bỏ? Bản vương quản lý Dã Tạo ty có không ít nhân tài!... Triệu tập tất cả thợ, cùng nhau bàn bạc, nếu ai nghĩ ra phương pháp, thay bản vương giải quyết vấn đề, bản vương thưởng hắn 2 ngàn lượng bạc!"
"2... Ngàn lượng?” Vương Thích hoảng sợ, đây là khoản tiền tương đương với một năm bổng lộc của hẳn.
"Vâng!"
Sau khi nghe được phần thưởng, tất cả thợ trong Dã Tạo ty đều phấn chấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận