Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 323: Nam Lương Vương Triệu Nguyên Tá

Chương 323: Nam Lương Vương Triệu Nguyên TáChương 323: Nam Lương Vương Triệu Nguyên Tá
Nam Lương Vương Triệu Nguyên Tá, đã từng tham gia vào cuộc tranh vương vị đời trước, đến cùng là người thế nào?
Mang theo trí tưởng tượng, Triệu Hoằng Nhuận lại bị mất ngủ.
Cũng may tình hình không nghiêm trọng lắm, khoảng canh bốn, hắn đã chìm vào giấc ngủ, ngủ đến lúc Triệu Nguyên Dục gọi hắn.
Hai người ăn bữa đơn giản, liền ra ngoại thành.
Lần này Triệu Hoằng Nhuận không dẫn theo nhiều người, chỉ dẫn theo Trâm Úc, Chử Hanh, Mục Thanh, còn Triệu Nguyên Dục thì chỉ dẫn theo Vương Bổng và một tông vệ khác, tổng cộng 7 người. "Lục thúc, lần này Tam bá quay về Đại Lương, chẳng lẽ triều đình không định ra đón sao?"
Trên đường ra ngoài thành, Triệu Hoằng Nhuận dò hỏi, bởi vì trong triều chưa truyền ra tin tức Nam Lương Vương quay về Đại Lương, đồng nghĩa có người phong tỏa tin tức, đồng thời cũng cho thấy triều đình không định gióng trống khua chiêng nghênh đón.
Triệu Nguyên Dục nghe vậy mỉm cười nói: "đó là Tam bá ngươi, người bị cho là mưu phản... Trong triều không ít quan viên trải qua thời kỳ tranh đoạt vương vị, tỉ như Hà Tương Tự, Hạ Mai, Lý Dục, phụ vương ngươi chưa tỏ thái độ, họ không dám ló mặt ra."
Triệu Hoằng Nhuận nghiêng đầu cười nói: "phụ vương chủ động gọi Tam bá về Đại Lương, không tính là tỏ thái độ sao?" Triệu Nguyên Dục quay đầu liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, trêu chọc: "phụ vương ngươi nhìn như đứng về phe Binh Đúc ty, nhưng trên thực tế?"
".." Nghe Triệu Nguyên Dục nhắc lại chuyện này, Triệu Hoằng Nhuận đỏ mặt, giải thích: "ta chỉ là giận quá, chưa suy nghĩ kỹ..."
"Ha ha ha."
Triệu Nguyên Dục từ chối cho ý kiến, lắc đầu cười nói: "không đề cập tới chuyện này, đi, Hoằng Nhuận, Lục thúc kiểm tra khả năng cưỡi ngựa của ngươi."
Nói xong, hai chân hắn thúc vào bụng ngựa, tuấn mã dưới chân phi như bay.
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, rồi tỉnh lại, cầm roi quất vào mông người, đuổi sát theo sau.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận có cố gắng thế nào, cũng không cách nào rút ngắn khoảng cách giữa hắn và Triệu Nguyên Dục.
Sau thời gian một chén trà, Triệu Nguyên Dục chủ động giảm tốc độ, giục ngựa đi chậm, nhìn sau lưng Triệu Hoằng Nhuận đang đuổi theo mình, lắc đầu cười đùa: "thống soái 8 vạn đại quân Túc vương, không nghĩ cưỡi ngựa kém vậy, Lục thúc còn cố ý nhường ngươi rồi."
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy mặt ửng đỏ.
Hắn làm gì biết kỹ thuật cưỡi ngựa.
Giống như Triệu Hoằng Nhuận chỉ gọi là cưỡi ngựa thay đi bộ.
Nhưng trước mặt Lục thúc, Triệu Hoằng Nhuận sẽ chơi xỏ lá.
"Không tính! Ta còn chưa chuẩn bị kỹ càng!" "Vậy có muốn thử lại lần nữa hay không? Ngươi đến phát lệnh?" Triệu Nguyên Dục nháy trêu đùa.
Triệu Hoằng Nhuận hụt hơi, người trước mặt hắn đã chơi cưỡi ngựa nửa đời ngươi, tài cưỡi ngựa không kém ky binh được đào tạo.
"Ừm... Nếu muốn so, ta phải thay ngựa!" Triệu Hoằng Nhuận đảo mắt, nhìn con ngựa của Triệu Nguyên Dục.
"Ha ha, láu cá!" Triệu Nguyên Dục mỉm cười, nhún vai.
Tuấn mã của Triệu Nguyên Dục quả nhiên tốt hơn của Triệu Hoằng Nhuận, có cảm giác khác biệt, nhưng cuối cùng, Triệu Hoằng Nhuận vẫn thua, hơn nữa, thua thảm.
"Phục chưa?”
"Hừt" Hai người đổi lại ngựa.
Mặc dù thua, Triệu Hoằng Nhuận vẫn tò mò về ngựa của Triệu Nguyên Dục.
Phải biết, ngựa của Triệu Hoằng Nhuận là lấy từ Binh Bộ, là con ngựa tốt của Đại Ngụy, chủ yếu cung cấp cho ky binh.
Tuy loại chiến mã này rất tốt, nhưng còn xa kém ngựa của Triệu Nguyên Dục, khiến Triệu Hoằng Nhuận không hiểu nổi.
"Lục thúc, ngựa của người... Không phải là ngựa Hà Bắc?"
Triệu Nguyên Dục mỉm cười, trêu chọc: "Hoằng Nhuận cũng biết loại ngựa?"
"Chỉ là cảm giác... Cảm giác ngựa của Lục thúc ưu tú hơn."
Nghe câu này, Triệu Nguyên Dục không giấu diếm, thành thật nói: "đây là ngựa thảo nguyên, do Ô thị chăn thả." Ï Ô thị? Tây Nhung?
Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc.
Thấy biểu cảm của hẳn, Triệu Nguyên Dục dường như hiểu lầm, cười nói: "thật ra Lục thúc còn có một số ngựa Khương, Hoằng Nhuận nếu có hứng thú, Lục thúc có thể cho ngươi một số con ngựa con."
"Ngựa con?" Triệu Hoằng Nhuận không hiểu nhìn Triệu Nguyên Dục, kỳ lạ nói: "Lục thúc sao không cho ta ngựa trưởng thành?"
"Vậy thì còn gì thú vị?" Triệu Nguyên Dục dở khóc dở cười, nói với cháu trai: "cái gọi là cược ngựa, chính là phải tự nuôi dưỡng, lúc này mới vui vẻ, dùng ngựa của người khác có ích lợi gì?"
Triệu Hoằng Nhuận hiểu ra, Lục thúc tặng hắn ngựa con, là vì kéo hắn đi cược ngựa.
Cược ngựa, đây là trò chơi xa xỉ và phổ biến trong giới quý tộc Đại Ngụy, nó cực tốn tiền.
"Ta không có nhiều tiền như vậy." Triệu Hoằng Nhuận buồn bã nói, hẳn còn đang nợ Công Bộ và Hộ Bộ rất nhiều.
"Ha ha, không sao." Triệu Nguyên Dục dường như nhìn thấu Triệu Hoằng Nhuận tâm tư, cười nói: "ngựa đua không nhất định phải cược, tóm lại, cứ thử xem... Người sống một đời, phải biết hưởng lạc."
Không hổ là hoàn khố... ¡
Cuộc đời tự do thoải mái của Triệu Nguyên Dục là thứ Triệu Hoằng Nhuận mơ ước.
Đáng tiếc, Triệu Hoằng Nhuận không thể sống thoải mái như Lục thúc, nên khi hắn nhận được ngựa con, cũng không định bồi dưỡng, mà là suy nghĩ, nếu ngựa Ô thị, ngựa Khương được lai giống với ngựa Ngụy, có thể tạo ra loại ngựa xuất sắc hơn không.
Từ đó có thể thấy, Triệu Hoằng Nhuận không thể sống thoải mái như Triệu Nguyên Dục.
Có người định sẵn không thể sống cho bản thân, tỉ như Ngụy Vương một lòng vì nước, lại như Triệu Hoằng Nhuận...
Đây cũng là lý do tuy Triệu Hoằng Nhuận bất mãn Ngụy Vương giao Dã Tạo †y cho hắn, nhưng hắn vẫn cống hiến sức lực của mình.
Thập Lý đình rất nhanh đã đến.
Đón đưa trong vòng 10 dặm là tập tục của Đại Ngụy.
Để tông vệ đi buộc ngựa vào cột, Triệu Hoằng Nhuận và Triệu Nguyên Dục cất bước đi vào Thập Lý đình.
Triệu Hoằng Nhuận không lạ lãm gì nơi đây.
Hắn từng ở đây cùng Ngọc Lung công chúa chờ Hà Hân Hiền, cũng từng đưa tiễn vợ chồng Lục ca ở đây.
Nhưng đón người thì đúng là lần đầu tiên.
"Lục thúc, Tam bá lúc nào đến?" Triệu Hoằng Nhuận nhìn bầu trời hỏi.
Việc này Triệu Nguyên Dục cũng không rõ lắm, hắn sai Vương Bổng đi lấy ít thịt sấy, quả khô, còn có mấy bầu rượu, nói với Triệu Hoằng Nhuận: "yên tâm, đây là đường chính, chờ một lát, Tam bá ngươi sẽ đến."
"Ừm”" Triệu Hoằng Nhuận gật đầu.
Hai người ngồi đối diện, vừa uống rượu vừa tán gẫu.
Trong lúc đó, Triệu Nguyên Dục kể cho Triệu Hoằng Nhuận những thứ hắn thấy ở Lũng Tây, Triệu Hoằng Nhuận nghe say sưa, không cảm nhận thấy thời gian trôi qua.
Không biết trải qua bao lâu, Vương Bổng ngẩn ra, thấp giọng nói: "Vương gia đến rồi!"
Triệu Nguyên Dục ngừng lại, quay đầu nhìn ra đường chính.
Cùng lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận cũng quay sang nhìn con đường, chỉ thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi tới.
F Đó là Tam bá? J
Triệu Hoằng Nhuận không thể tin, chiếc xe ngựa kia thật sự quá cũ nát, ván gỗ bên ngoài bị bong ra, toàn thân xám xịt, thật khó tin có một vương gia ngồi trong đó. Xung quanh xe ngựa, có bốn hộ vệ ăn mặc quần áo tâm thường cưỡi ngựa.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận cũng không dám xem thường 4 người kia, bao gồm cả người đánh xe.
Từ trên 5 người, Triệu Hoằng Nhuận nhận thấy khí chất như Trâm Úc, Vương Bổng Bách Lý Bạt, Tư Mã An.
Tông vệ xuất thân!
Xe ngựa giảm tốc độ, trong 4 hộ vệ, có một người chậm rãi giục ngựa đến đình, nhìn đám người Triệu Hoằng Nhuận.
Lúc này, Vương Bổng và một tông vệ khác tiến lên nhìn thẳng vào tên hộ vệ.
Trầm Úc, Chử Hanh, Mục Thanh bỗng nhiên thấy không khí sai sai.
Ï Mấy tên này... ¡ Bọn hẳn kinh hãi, tay phải nắm chuôi kiếm.
Đúng lúc này, chiếc xe ngựa dừng lại.
Một người đàn ông trung niên, chậm rãi bước xuống xe ngựa, dùng đôi mắt nhìn đám người trong đình.
ƒ Đó là Nam Lương Vương Triệu Nguyên Tá?!
Vì kích động, Triệu Hoằng Nhuận
cảm thấy máu trong người như đông lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận