Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 559: Sắp Xếp Tông Vệ

Chương 559: Sắp Xếp Tông VệChương 559: Sắp Xếp Tông Vệ
Sau đó, Triệu Hoằng Nhuận viết 3 bức thư.
Bức thứ nhất, viết cho Trâm thục phi, đại ý là hắn đã đã tới Thương Thủy, Trầm thục phi không cần lo lắng nữa.
Triệu Hoằng Nhuận không dám viết mình bị hành thích, cũng dặn dò Trâm Úc đừng nói gì khi về Đại Lương.
Bức thứ 2, Triệu Hoằng Nhuận viết cho Ngũ thúc, Vũ Vương Triệu nguyên Danh, xin hắn hỗ trợ dạy Trâm Úc kinh nghiệm thống soái.
Đây vẫn là lần đầu Triệu Hoằng Nhuận viết thư nịnh nọt người khác.
Tuy hắn cùng Ngũ thúc, mười mấy năm qua cũng gặp mấy lần, nhưng quan hệ không sâu, Triệu Hoằng Nhuận cũng lo người thúc phụ này không nể mặt hắn.
Còn bức thứ 3, hắn đưa cho phụ vương, mong Ngụy Vương có thể giúp đỡ đôi chút, dù sao Ngụy Vương và Ngũ thúc có quan hệ tốt.
Viết xong 3 bức thư, Triệu Hoằng Nhuận gọi Túc vương vệ trưởng Sâm Xướng, để hắn phái 20 Túc Vương vệ, đi cùng Trầm Úc về Đại Lương.
Mặc dù Trầm Úc luôn miệng nói có thể đi một mình, nhưng Triệu Hoằng Nhuận cân nhắc đến hẳn đang bị thương, nên nhất quyết để 20 Túc vương vệ đi cùng.
Ngày 13 tháng 3, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo tông vệ tiễn đưa Trầm Úc, ăn một bữa no nê xong, lại đưa Trâm Úc đến Thương Thủy cảng, tận mắt nhìn Trầm Úc leo lên đội tàu Hộ Bộ.
"Trầm Úc, ngươi phải học cho tốt!" "Nếu không học được, xem chúng ta làm sao đối phó ngươi!"
"Chớ có lười biếng!"
Trước khi thuyền đi, các tông vệ lần lượt nhắn nhủ Trầm Úc, dù giọng điệu hơi bất hảo, nhưng tấm lòng khiến Trâm Úc bật cười.
"Đừng chỉ nói ta... Vệ Kiêu, sau khi †a đi, ngươi chính là tông vệ trưởng, cần hạn chế tính nóng nảy."
"Đừng nói lời vô ích!" Vệ Kiêu tức giận cãi lại.
".. Lữ Mục, ngươi là người chững chạc, thay ta nhìn Vệ Kiêu."
"Ta biết." Lữ Mục gật đầu.
"Chử Hanh, bảo vệ tốt điện hạ!"
"Yên tâm!" Chử hanh vỗ ngực thề thốt.
"Chu Phác, trong các huynh đệ, ta yên tâm nhất chính là ngươi, thay ta trông chừng."
"Ha ha." Chu Phác gật đầu cười.
"Mục Thanh, ngươi... Bỏ đi. Cao Quát, Chủng Chiêu, Chu Quế, Hà Miêu, điện hạ nhờ vào các người..."
"Khốn khiếp! Ngươi nói cái gì!" Mục Thanh giả vờ tức giận hét lớn, làm mọi người cười vang.
Cuối cùng, Trầm Úc đưa ánh mắt nhìn Triệu Hoằng Nhuận, chắp tay nghiêm túc nói: "điện hạ, ti chức... Tạm thời rời xa điện hạ."
"Ừm”" Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, vừa cười vừa nói: "bản vương đại tướng, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió!"
"Đa tạ điện hạ!”
Trầm Úc chắp tay với đám người.
Đội thuyền chậm rãi lên đường, đám người Triệu Hoằng Nhuận đưa mắt nhìn theo, cho đến khi đội thuyền biến mất.
Tông vệ chỉ còn lại 9 người, dù chỉ là tạm thời, cũng khiến Triệu Hoằng Nhuận cùng các tông vệ khác thấy khó chịu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần này Trầm Úc bị thương, cũng không hẳn là chuyện xấu.
Ở cạnh Triệu Hoằng Nhuận bên cạnh, các tông vệ cùng lắm là hộ vệ, dù sau này quyền thế Triệu Hoằng Nhuận tăng lên, nhưng các tông vệ chưa chắc có thể trở thành tướng quân.
Nếu mọi chuyện thuận lợi, Trâm Úc có thể học được khả năng thống soái, thì địa vị sau này của hắn sẽ cao hơn.
Có lẽ, ta hẳn nên để tông vệ ra ngoài tôi luyện, mà không phải giữ bọn hắn bên cạnh?
Triệu Hoằng Nhuận có hơi do dự. Hắn cùng tông vệ thân như huynh đệ, mà tông vệ cũng trung thành tuyệt đối với hắn.
Nên Triệu Hoằng Nhuận không hài lòng việc các tông vệ chỉ là hộ vệ, có lựa chọn, hắn hy vọng các tông vệ có thể trở thành tướng tài.
Tuy Triệu Hoằng Nhuận không buông lỏng việc bồi dưỡng tướng tài như Ngũ Kị, cũng sẽ tiếp tục tìm kiếm tướng tài, nhưng để hắn an tâm cũng chỉ có tông vệ.
Nếu giữ tông vệ bên cạnh, chẳng khác nào hạn chế tài năng của bọn hẳn.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận cũng hiểu, nếu hắn đề nghị bây giờ, các tông vệ chắc chắn sẽ từ chối.
Chuyện này chỉ có thể từ từ.
Chờ cho Thanh Nha chúng đáng tin hơn, có lẽ bọn hắn sẽ đi học tập thêm. Ngày 14 tháng 3, Thương Thủy quân kết thúc kỳ nghỉ, các binh sĩ quay về quân doanh, bắt đầu huấn luyện.
Ngày đó, Triệu Hoằng Nhuận gọi Ngũ Kị đến trước mặt.
Kế tiếp, Thương Thủy quân tạm thời không có nhiệm vụ, dù Tê Sở khai chiến, Triệu Hoằng Nhuận bị chỉ định làm thống soái, cũng chưa chắc sẽ dẫn Thương Thủy quân thảo phạt nước Sở.
Suy cho cùng Thương Thủy quân xuất thân người Sở, tuy giờ bọn hắn xưng mình là người Thương Thủy, nhưng đối với cố quốc, trong lòng ít nhiêu còn tình cảm, dẫn bọn hắn đi thảo phạt nước Sở, thật sự quá tàn khốc.
Nên trừ phi một chiến sự khác nổ ra, tỉ như Hàn quốc khai chiến, bằng không, Thương Thủy quân sẽ chỉ huấn luyện như thường. Mà Triệu Hoằng Nhuận gọi Ngũ Kị đến, là muốn khích lệ hắn huấn luyện binh sĩ nghiêm khắc hơn, để Thương Thủy quân dần bằng các đội quân khác.
Nhưng cuối cùng, Triệu Hoằng Nhuận đẩy Chủng Chiêu, Chu Quế, Hà Miêu ra, nói với Ngũ Kị: "Ngũ Kị, kể từ hôm nay, 3 người bọn hắn nhậm chức dưới trướng ngươi... Đảm nhiệm, ừm, Thiên Nhân tướng. Ngươi có chuyện gì, có thể sai bọn hắn đi làm"
"Điện hạ..." Chủng Chiêu giật mình nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Chu Quế cùng Hà Miêu cũng ngập ngừng.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận xua tay nói: "Trầm Úc để bản vương nghĩ tới một vấn đề, đó là bồi dưỡng các ngươi... Nếu chỉ ở cạnh bản vương, 10 năm tiếp, các ngươi vân là tông vệ, như vậy, thì thà bản vương để các ngươi đi rèn luyện một phen." Nói xong, hắn cười nói với Ngũ Kị: "đừng lầm tưởng bản vương muốn đoạt binh quyền."
Ngũ Kị nghe vậy, vừa cười vừa nói: "mạt tướng hết thảy là điện hạ cho, điện hạ thu hồi, mạt tướng cũng không oán hận, chỉ là..." Hắn liếc nhìn đám Chủng Chiêu, ấp úng nói: "trong quân thao luyện khổ cực, sợ 3 vị đại nhân không thể chịu đựng”
Hả?
Chủng Chiêu, Chu Quế, Hà Miêu nghe vậy không vui.
Bọn hắn tự nhủ: lúc ta thao luyện ở Tông phủ, tiểu tử ngươi không biết ở chỗ nào! Trong quân thao luyện khổ cực? Có bằng Tông vệ Vũ Lâm lang không?
Liếc thấy 3 người không phục, Triệu Hoằng Nhuận liền biết lời Ngũ Kị làm 3 người không vui.
Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười nói: "Ngũ Kị, đừng xem thường tông vệ."
Nói xong, hắn quay đầu nói với đám Chủng Chiêu: "Chủng Chiêu, quay đầu đưa phương pháp huấn luyện của tông vệ cho Ngũ tướng quân, tông vệ thao luyện thế nào, thì Thương Thủy quân thao luyện như thết"
Nghe vậy, Chủng Chiêu nhìn Ngũ Kị, nở nụ cười ác ý.
Còn Chu Quế, Hà Miêu nhíu mày, người sau do dự nói: "điện hạ, có phải quá độc ác hay không? Nếu yêu cầu Thương Thủy quân thao luyện như tông vệ, e rằng Thương Thủy quân binh tướng sẽ oán than."
"Không sao, chỉ cần 3 người các ngươi làm gương tốt."
Sau đó, Triệu Hoằng Nhuận nghiêm túc nói: "Thương Thủy quân là quân đội trực thuộc bản vương, bản vương yêu cầu rất đơn giản với các ngươi. Trở nên mạnh! Càng mạnh càng tốt!.. Bản vương, muốn một đội quân hùng mạnh, đủ để đánh bại bất kỳ đội quân khác trong thiên hạ!"
Đủ để đánh bại bất kỳ đội quân khác trong thiên hạ?
Ngũ Kị giật mình, không ngờ Triệu Hoằng Nhuận có dã tâm như vậy.
Sau khi gặp Ngũ Kị, Triệu Hoằng Nhuận lại gọi Ứng Khang đến, yêu cầu Cao Quát đến chỗ Ứng Khang làm một thời gian.
Cao Quát rất giỏi tìm hiểu tình báo, phân tích tình báo, nên Triệu Hoằng Nhuận định sau này để Cao Quát phụ trách Thanh Nha chúng và Hắc Nha chúng. Vê phân Vệ Kiêu, Lữ Mục, Mục Thanh, Chu Phác, Chử Hanh, Vệ Kiêu hiện tại là tông vệ trưởng, phải thực hiện chức trách của Trầm Úc, thời thời khắc khắc ở cạnh Triệu Hoằng Nhuận, mà Chử Hanh dù có võ nghệ mạnh nhất trong tông vệ, nhưng tên này khờ ngốc, bất luận để hắn ở đâu, Triệu Hoằng Nhuận cũng không an tâm.
Huống chi, Chử Hanh được Trâm Úc dặn dò, chắc chắn sẽ không rời đi.
Về phần Lữ Mục cùng Chu Phác là người chững chạc và nhạy bén nhất trong số tông vệ bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận.
Nhất là Chu Phác, bề ngoài thường thường, nhưng văn võ toàn tài, là nhân tài có thể đảm nhiệm bất kỳ vị trí nào.
Nên Triệu Hoằng Nhuận không cần lo cho Lữ Mục và Chu Phác. Còn Mục Thanh, có tuổi nhỏ nhất, tính cách cũng ngả ngớn, vô cùng hợp với Triệu Hoằng Nhuận, trừ phi Mục Thanh tự mở miệng, bằng không, Triệu Hoằng Nhuận tạm thời không định ma luyện tính cách hắn.
Sắp xếp xong xuôi, Triệu Hoằng Nhuận lên đường đi tới Yên Lăng, hoàn thành nhiệm vụ hắn phải làm trong chuyến xuôi nam lần này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận