Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 808: Đối Chất

Chương 808: Đối ChấtChương 808: Đối Chất
Sau khi rời Hàn Lâm viện, Triệu Hoằng Nhuận lập tức tới Đại Lý Tự, lấy được manh mối Tiêu thị dư nghiệt, Triệu Hoằng Nhuận vội tới gặp Từ Vinh bẩm báo.
Vì nhiều lần đến Đại Lý Tự, Đại Lý Tự nha dịch không ngăn cản Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Hoằng Nhuận có thể đến thẳng phòng khanh chính.
Lúc này, Từ Vinh đang ngồi trong phòng, nhìn mảnh giấy trên bàn thở dài thở ngắn, nghe có người bước vào, nghi ngờ ngẩng đầu lên, mới phát hiện người tới là Túc vương.
"Điện hạ." Từ Vinh đứng dậy hành lễ.
Triệu Hoằng Nhuận xua tay, không lo đáp lễ, cấp bách nói: "Từ đại nhân, bản vương tìm được manh mối!"
"Manh mối?" Từ Vinh ngẩn người.
"Đúng!" Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, lần nữa khẳng định: "vụ án Chu thượng thư có manh mối!"
"..." Từ Vinh biểu cảm cứng đờ, gượng cười, lập tức, cúi đầu nhìn mảnh giấy.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận sinh nghi, câm mảnh giấy lên nhìn.
Sắc mặt hắn đại biến, kinh ngạc nhìn Từ Vinh, tức giận, không hiểu nói: "Từ đại nhân, cái này... Vụ án Chu thượng thư chưa tìm được hung thủ, Đại Lý Tự vì sao kết án?"
"..." Từ Vinh trầm mặc.
Nhìn sắc mặt lão nhân, Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, lập tức hiểu được: nhất định là Thủy Cùng điện tạo áp lực.
Nói cách khác, đây là ý Ngụy Vương.
Nhíu mày, Triệu Hoằng Nhuận cẩn thận xem mảnh giấy, lập tức lắc đầu, cười lạnh nói: "quá buồn cười... Coi tòng phạm là chủ phạm, nhưng động cơ... làm người ta bật cười."
Hóa ra mảnh giấy là bản nháp của việc kết án, coi lang quan Dư Ngạn là chủ mưu, trên giấy viết rõ ràng: Dư Ngạn ghen ty Chu Yên, vì muốn thượng vị, nên mưu hại.
Còn có thứ gì nực cười hơn không?
Chu Yên là thượng thư, mà Dư Ngạn chỉ là lang quan, chức quan kém 3 cấp.
Giết Chu Yên, Dư Ngạn liên có thể làm Hình Bộ thượng thư? Nói đùa!
Kết luận này đúng là sỉ nhục trí tuệ người khác.
Đương nhiên, coi như quan viên trong triều nhìn ra, bọn hắn cũng sẽ không nói loạn, vì bọn hắn đều hiểu lý do.
Trâm mặc hồi lâu, Triệu Hoằng Nhuận giơ tờ giấy, không vui nói: 'kết luận này, giấu được dân chúng?”
Nghe vậy, Từ Vinh thở dài, yếu ớt nói: "điện hạ yên tâm, chuyện Chu thượng thư bị hại, không truyền ra ngoài... Dân chúng chỉ biết tây thành chết một quan viên, không biết là ai, nên chỉ cần truyền ra tin tức, nói có quan viên say rượu ngã xuống kênh nước, dân gian sẽ không nghi ngờ."
"Ồ?"Chết" là vị quan viên nào?" Triệu Hoằng Nhuận mỉa mai hỏi.
Từ Vinh nghe hiểu Triệu Hoằng Nhuận mỉa mai, cười khổ đáp: "Hình Bộ một lang quan họ Chu." "Nói cách khác, Chu thượng thư chết, bị xóa bỏ, là vậy sao?" Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng hỏi.
Từ Vinh thở dàu, gật đầu nói: "Hình Bộ thượng thư bị hại, việc này nếu truyền đi, sẽ làm người dân bất an, nên... Nên..."
Hắn liên tiếp nói "nên", cũng không thể nói ra nửa câu sau.
Nhìn vẻ mặt Từ Vinh, Triệu Hoằng Nhuận biết chuyện này không phải ý vị đại nhân trước mặt, không nói thêm gì, chỉ là lắc đầu.
"Quá buồn cười... Nực cười..."
Nói xong, hắn cầm tờ giấy lên, quay đầu đi, nơi đến, không cần nhiều lời, dĩ nhiên là Thủy Cùng điện.
Cùng lúc đó, Ngụy Vương đang nghe Đồng Hiến bẩm báo.
"... Bệ hạ, Túc vương điện hạ, có khả năng đã biết chuyện Hồng Đức năm 2”
Nghe vậy, Ngụy Vương mí mắt chùng xuống, từ tốn nói: 'không phải nói không có sơ hở nào sao?"
"Là như vậy..." Đồng Hiến thầm hối hận vì khoe khoang sáng nay, cười khổ, thành thật nói: "Túc vương điện hạ lúc đến Hàn Lâm viện, trùng hợp gặp Hà Tương Tự đích tôn Hà Hân Hiền. Chẳng biết tại sao, Hà Hân Hiền cũng biết chuyện, hơn nữa, hắn tiết lộ cho Túc vương điện hạ... Bệ hạ, người xem việc này?"
Nhắm mắt trầm tư, Ngụy Vương từ tốn nói: "quên đi, tiểu tử kia đã biết, liền đừng phá đám... Tiểu tử kia đâu?”
"Sau khi rời Hàn Lâm viện, điện hạ đến thẳng Đại Lý Tự." Đồng Hiến cung kính nói.
"A.... Ngụy Vương gật đầu, cười khổ nói: "nói cách khác, không bao lâu, tiểu tử kia sẽ tới đây."
"Sợ là thế, theo tính khi điện hạ..." Đồng Hiến cười khổ nói.
"Được, trâm đã biết."
Ngụy Vương gật đầu, đứng dậy về nội điện, tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Quả nhiên, không tới một khắc, Triệu Hoằng Nhuận chạy tới Thủy Cùng điện, cũng không để ý biểu cảm 3 vị đại thần, cầm tờ giấy đập vào long án, dọa trung thư hữu thừa Phùng Ngọc tay run lên.
"Phụ vương, đây là có ý gì?" Túc vương chất vấn Ngụy Vương.
Ngụy Vương liếc Triệu Hoằng Nhuận, nói với 3 vị đại thần: "ba vị ái khanh, hôm nay dừng ở đây thôi."
Lận Ngọc Dương, Ngu Tử Khải, Phùng Ngọc, sao không nhìn ra tình hình, vội vàng cáo từ.
Sau khi mấy đại thần đi, Đồng Hiến thức thời gọi đến một thái giám, đuổi thái giám trong điện, đồng thời để tông vệ và thị vệ ra ngoài.
Cùng lúc đó, Ngụy Vương cầm tờ giấy nhìn hai lần, từ tốn nói: "sớm ngày kết án, không tốt sao? Nhất định phải gây nên bất ổn trong dân gian?"
"Phụ vương cân nhắc chu đáo, nhưng Chu thượng thư làm sao bây giờ? Phu nhân Chu thượng thư làm thế nào?" Triệu Hoằng Nhuận sắc mặt không vui hỏi.
"Chuyện này ngươi không cần lo." Ngụy Vương từ tốn nói: "trãẫm đã hạ chỉ, đưa hai vị công tử của Chu thượng thứ đến Hàn Lâm viện học, học xong, có thể trực tiếp nhậm chức Hình Bộ, đảm nhiệm lang quan... Trước khi thành gia lập nghiệp, nội thị giám sẽ trợ cấp." Nói đến đây, hắn liếc Triệu Hoằng Nhuận, lại bổ sung: "chuyện này, trẫm đã phái người hỏi Chu phu nhân, Chu phu nhân bày tỏ thông cảm triều đình khó xử." Nghe Ngụy Vương bế trí, Triệu Hoằng Nhuận cũng giảm bớt cơn giận, nhưng nghe đến câu cuối, hắn chế giêu: "triều đình khó xử? A, chỉ sợ phụ vương khó xử?"
"Ngươi muốn nói cái gì?" Ngụy Vương quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng nói: 'Hồng Đức năm 2, nguyên Nam Yến đại tướng quân Tiêu Bác Xa tạo phản... Phụ vương không muốn nhi thần biết, để nội thị giám xóa đi tư liệu, thậm chí phái người đến quê hương đám người Vương Linh, làm giả quan tịch... Chậc chậc chậc, phụ vương đúng là không ngại phiên phức."
Ngụy Vương nhướn mày, cười mỉm hỏi: 'vì sao là trẫm, mà không phải hung đảng?”
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận cười nhạo: "vốn nhi thần đã hoài nghi, nhưng phụ vương không hề kinh ngạc, hiển nhiên là phụ vương làm."
"Ồ..." Ngụy Vương thoải mái gật đầu, thừa nhận nói: "không sai, chính là ý của trẫm, cuối cùng vẫn bị ngươi biết... Vậy ngươi nghĩ thế nào?"
Thấy Ngụy Vương hỏi mình, Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, thất thần, Đại Lý Tự đã kết án, Chu phu nhân cũng không truy cứu nữa, cho dù hắn tìm ra hung thủ, còn có ý nghĩa gì?
Nghĩ một lúc, Triệu Hoằng Nhuận trầm giọng hỏi: "phụ vương, hung đảng là Tiêu thị dư nghiệt?... Tiêu thục ái là nữ nhi Tiêu Bác Xa, mà Ngọc Lung là nữ nhi Tiêu thục ái, chẳng trách phụ vương xưa nay không thích Ngọc Lung.'
Nghe vậy, Đồng Hiến kinh ngạc, Tiêu thục ái là chủ đề cấm trong cung.
Vừa nghe thế, Ngụy Vương sắc mặt trầm xuống.
May mà Triệu Hoằng Nhuận là nhi tử hắn thương yêu nhất, nên, Ngụy Vương vẫn giữ bình tĩnh.
Một lúc lâu, Ngụy Vương từ tốn nói: "không sai, vì vậy trẫm không muốn ngươi dính đến Ngọc Lung."
Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, đột nhiên hỏi: "chẳng lẽ, trước đây phụ hoàng có ý định gả Ngọc Lung đến Sở quốc, cũng vì nhi thần và Ngọc Lung thân thiết?"
"Bằng không?" Ngụy Vương nói: "trẫm luôn thắc mắc, ngươi vì sao sủng ái Ngọc Lung, hừ, trước đây trẫm sai cấm vệ tìm, ngươi còn giấu nàng lên giường ngươi... Chẳng lẽ ngươi có ý với nàng?"
"Làm sao có thể?! Nàng là vương tỷ." Triệu Hoằng Nhuận vội vàng giải thích, nhưng đáy lòng chột dạ.
Ngụy Vương nhìn chằm chằm Triệu Hoằng Nhuận hồi lâu, mới từ tốn nói: "biết thì tốt... Còn có chuyện gì sao?”
Ngụy Vương đã xử lý xong chuyện của Chu thượng thư, Triệu Hoằng Nhuận còn có thể nói gì, chán nản rời Thủy Cùng điện
Nhìn nhi tử rời đi, Ngụy Vương ngồi dựa long ỷ, ánh mắt hồi tưởng.
Ứ Tiêu Bác Xa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận