Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 572: Tự Chịu Hậu Quả

Chương 572: Tự Chịu Hậu QuảChương 572: Tự Chịu Hậu Quả
- Thời gian quay lại một ngày trước -
Khi Triệu Hoằng Nhuận và Nghiêm Dong rời đi, Vương Toản lập tức phái người đi mời 2 đệ đệ, Vương Huyền và Vương Luân.
Vương Huyền và Vương Luân phủ đệ, cũng nằm ngay trên đường, nên hai người lập tức đến.
Sau khi chào hỏi, Vương Huyền không hiểu hỏi: "đại ca, vội vã gọi ta đến, không biết chuyện gì xảy ra?"
Vương Toản im lặng phút chốc, vuốt râu trầm giọng nói: "Túc Vương vào thành, các ngươi có biết?"
Nghe vậy, Vương Huyền ngẩn người, hỏi: "Túc Vương? Cái nào Túc Vương?”
Vương Luân sau khi nghe, mỉm cười nói: "ta đã nói rồi, Yên Lăng quân lấy đâu ra can đảm chạy đến An Lăng thành, chiếm cửa thành, thì ra có Túc Vương đứng sau..."
Vương Huyền cũng kịp phản ứng, nhíu mày hỏi: "Túc Vương Triệu Nhuận?”
"Ừm”" Vương Toản gật đầu.
Thấy vậy, Vương Huyền và Vương Luân đều lơ đễnh, thầm nghĩ, tới thì tới thôi.
Vương Toản hạ giọng nói: "Nghiêm Dong, tên cẩu tặc kia, leo lên Triệu Nhuận, vừa rồi Triệu Nhuận cùng Nghiêm Dong tới phủ ta, chất vấn vi huynh lấy lương thảo..."
Nghe vậy, Vương Huyền và Vương Luân sắc mặt nghiêm trọng, chuyện đám tiểu bối làm, bọn hắn cũng biết, cũng lười nhác quản.
Chuyện lấy lương thảo, là Vương thị và Triệu thị tiểu bối làm ra, dẫn đến mấy tiểu tử quý tộc khác làm theo, vì dính đến nhiều người, Vương Huyền và Vương Luân không coi trọng lắm.
Gần như một nửa quý tộc An Lăng dính vào, dù truyền đến triều đình, triều đình cũng phải mở một mắt nhắm một mắt.
Chuyện này dính đến nhiều lắm, pháp không trách chúng.
Nhưng Túc Vương...
F....J
Vương Huyền và Vương Luân lộ vẻ nghiêm trọng.
Bọn hắn khá kiêng dè Túc vương, Túc vương không chỉ là vương tử, hơn nữa được Ngụy Vương coi trọng, tay nắm đại quyên.
"Phải làm sao đây..." Sau khi nghe Vương Toản kể lại mọi chuyện, cả hai im lặng.
Với địa vị của Vương thị hiện giờ, bọn hắn không e ngại triều đình, bất luận Hộ Bộ, Lễ Bộ hay Ngự Sử đài, bọn hắn tự tin có thể giải quyết, dù sao bọn hắn không đơn độc, bên cạnh còn An Lăng Triệu thị, nhìn toàn bộ nước Ngụy, có mấy người dám đắc tội bọn hắn?
Nhưng lần này bọn hắn đụng phải Túc vương, một trong số ít người không sợ Vương thị.
"Triệu Nhuận nói thế nào?” Vương Luân hỏi: "hắn dự định để chúng ta bổ sung lương thảo, hay có âm mưu khác?"
Vương Toản vuốt râu, lắc đầu nói: "vị huynh nghe ý của Triệu Nhuận, không chỉ muốn Vương thị bổ sung lương thảo, bằng không, hắn sao để Nghiêm Dong bắt ta nhận tội?" Đó là muốn chèn ép An Lăng quý tộc rồi?
Vương Huyền và Vương Luân liếc nhau, sắc mặt tối sầm.
Triệu Hoằng Nhuận chèn ép quý tộc không tính là chuyện mới mẻ, năm ngoái, Triệu Hoằng Nhuận ngầm sai Chu Hợi phong tỏa quan ải, không cho quý tộc vào Tam Xuyên.
Tuy về sau Triệu Hoằng Nhuận nhượng bộ thỏa hiệp, tháng 7 cho quý tộc vào Tam Xuyên, nhưng bất kể thế nào, Triệu Hoằng Nhuận chèn ép quý tộc vẫn là truyền đi.
Có quý tộc và bình dân khâm phục Triệu Hoằng Nhuận, cho rằng đây quyết sách lợi quốc, nhưng đối với đám quý tộc tham lam lại căm thù Triệu Hoằng Nhuận đến tận xương tuỷ.
Chẳng lẽ không biết kết cục của Nhữ Nam Quân nước Sở sao?!
Tiếc rằng Triệu Hoằng Nhuận không phải Nhữ Nam Quân, không những tay cầm quyền cao, càng được Ngụy Vương coi trọng.
Không ngờ mầm họa này đi tới An Lăng thành, định chèn ép Vương thị, khiến bọn hẳn cảm thấy đau đầu.
"Không thể trở mặt hoàn toàn" Vương Huyền trầm tư rồi nói: "Triệu Nhuận ngoại trừ xuất thân, còn có quân đội, nếu trở mặt, e rằng đúng ý của hắn... Đến lúc đó, Triệu Nhuận gọi Yên Lăng quân cùng Thương Thủy quân vào thành, coi như An Lăng quý tộc cùng đối kháng, cũng không thể chống lại?... Theo ta thấy, vẫn phải dùng kết"
Nghe vậy, Vương Toản và Vương Luân vô thức nhìn Vương Huyền, vội vàng hỏi: "dùng kế gì?" Vương Huyền cười thần bí, hạ giọng nhắc nhở: "huynh trưởng chẳng lẽ đã quên, Triệu Nhuận vì sao phải rời Đại Lương?"
"Lời đồn?" Vương Toản sững sờ.
"Đúng." Vương Huyền khẽ cười, chậm rãi nói: "ta cũng nghe nói vê việc Triệu Nhuận làm. Triệu Nhuận tàn nhẫn với quý tộc, nhưng thân thiện với bình dân... Nếu chúng ta khơi dậy sự oán hận của bình dân với Triệu Nhuận, thì Triệu Nhuận cũng chỉ có thể xấu hổ rời đi."
Vương Toản vuốt râu nghĩ một lúc, gật đầu nói: "được! Chiêu này hay!" Nói rồi, ánh mắt hắn đảo quanh, nở nụ cười: "vi huynh có ý kiến... Nhị đệ, các ngươi lập tức đi liên lạc các hào môn thế gia, để bọn hắn đóng cửa tiệm gạo, tam đệ, ngươi tìm người tung tin, cứ nói Triệu Nhuận vì cứu tế nạn dân ngoài thành, dời trống kho lương, bây giờ trong thành An Lăng đã không còn lương thực..."
Vương Huyền và Vương Luân hai mắt sáng lên, khen ngợi: "huynh trưởng diệu kết"
Huynh đệ 3 người, dương dương đắc ý.
Ngày kế tiếp, bọn hắn xúi giục bình dân.
Nghe được trong huyện không còn gạo, dân chúng tập trung trước cửa nha môn.
Nhìn đám người, 3 huynh đệ rất đắc ý, về phủ uống rượu chúc mừng.
Không ngờ, lúc 3 người đang uống rượu vui vẻ, người hầu gấp gáp chạy tới, vội kêu lên: "đại gia, nhị gia, tam gia, việc lớn không xong, đã xảy ra chuyện!" "Chuyện gì hốt hoảng như vậy?" Vương Toản không vui quát lớn.
Tên người hầu thở hổn hển, gấp gáp nói: "vừa rồi ở trước huyện nha, đột nhiên có người ám sát Túc Vương... Hung thủ còn hét lên "ta là Vương thị", bây giờ binh sĩ chiếm cửa thành hôm qua, đang đập phá các cửa hàng của Vương thị chúng 1a..."
"Bang -"
Chén rượu của Vương Toản vỡ tan, còn Vương Huyền, Vương Luân ngây người.
Một lúc sau, Vương Toản vỗ bàn, mắng: "Triệu Nhuận, thật hèn hại!"
Hắn sao không đoán được Triệu Hoằng Nhuận tự biên tự diễn?
Đừng nói Vương thị không phải thích khách, cho dù có phái, cũng đâu ngu đến nỗi báo ra tên họ? Rõ ràng là Triệu Hoằng Nhuận đổ lên đầu Vương thị.
Giờ thì hay, Túc Vương "bị thương”, Vương thị bị hiềm nghỉ, tông vệ "tức giận" dẫn Yên Lăng quân đập phá tài sản Vương thị.
Bực bội là, cho dù bon hắn có thể chứng minh trong sạch, tông vệ cũng có thể chối bỏ trách nhiệm: hả? Hung thủ không phải các ngươi? Thật xin lỗi, lúc đó chúng ta thấy Túc Vương điện hạ bị trọng thương, chúng ta không nghĩ kỹ.
Đến lúc đó, ai có thể trách tội tông vệ
"Thủ đoạn thật độc ác!"
Vương Toản giận dữ lật bàn, phất †ay áo ra ngoài phủ.
Vương Huyền và Vương Luân liếc nhau, vội vàng đi theo. Cùng lúc đó, Vệ Kiêu dẫn Yến Mặc, đang vui vẻ sai binh sĩ đập cửa hàng Vương thị.
Vô số dân chúng vây xem, tận mắt thấy binh sĩ đập phá đồ đạc, lấy bao gạo ở trong tiệm, cuối cùng đốt cháy cửa hàng...
Vệ Kiêu dẫn binh sĩ tới nhà tiếp theo, lúc này, Thanh Nha chúng cải trang thành bình đam, xông lên cướp gạo.
Người dân xung quanh thấy cảnh này, cũng xông lên.
Một tiệm gạo bị cướp sạch sẽ.
Càng khiến Vương thị tức hộc máu là, tình cảnh quá hỗn loạn, không biết ai cướp gạo, nên không thể thu hồi. Chương 573: Ngươi Làm Gì Được Ta?!
Khi 3 huynh đệ họ Vương đến nơi, Vệ Kiêu đã chỉ huy binh sĩ đập phá đến cửa hàng thứ 6 của Vương thị.
Nhìn Vệ Kiêu giận dữ, nhưng trong lòng của hắn hết sức vui vẻ.
Chó má Vương tam công tử, lại dám đập hàng cháo của điện hạ?
Lại dám sai huyện binh đóng cửa thành?
Hắc!
Vệ kiêu nhấc chân đá mấy cước, trực tiếp đã gãy cột chống nhà, sức mạnh khiến Yến Mặc kinh ngạc.
Vệ Kiêu võ nghệ đứng thứ 2 trong tông vệ, chỉ dưới Chử Hanh.
Hơn nữa, Vệ Kiêu cũng biết chữ nghĩa, văn võ kiêm toàn.
Hắn chỉ có một khuyết điểm, đó là thiếu kiên nhãn.
Khi đã nôn nóng, trừ Triệu Hoằng Nhuận ra, ai cũng không ngăn được hẳn.
Nhớ lại vẻ kiêu căng của Vương Sâm, càng nghĩ càng giận, Vệ Kiêu cũng tham gia đập phá.
Nước Sở trân châu? Đập!
Đất Tống gốm sứ? Đập nát!
Ba thục gấm vóc? Đốt đi!
Nhìn Vệ Kiêu dáng vẻ hung ác, Yến Mặc hoài nghi, bên cạnh không phải tông vệ mà là thổ phỉ ở đâu đến?
"Vệ huynh, Vệ huynh?”
Yến Mặc bình tĩnh kéo Vệ Kiêu, biểu cảm kỳ quái nhắc nhở: "để binh sĩ đi đập là được, hà tất. . Mệt mỏi vậy?" Yến Mặc không biết, tính cách Vệ Kiêu là như thế, khi hắn nhớ lại chuyện không vui, sẽ càng nghĩ càng giận, cho dù là chuyện quá khứ.
"Ta không sao!" Vệ Kiêu lau mồ hôi, nhìn dân chúng đến vây xem, nổi giận nói: "lại dám hành thích điện hạ? Vương thị phản rồi!"
....J
Yến Mặc há miệng, dở khóc dở cười nhìn Vệ Kiêu.
Hắn phát hiện, Vệ Kiêu mỗi câu nói đều có vẻ mặt khác nhau, mới đâu chột dạ, dần dần tự tin, giống như tẩy não bản thân, kết luận ám sát là thật.
Ho một tiếng, Yến Mặc thấp giọng nhắc nhở Vệ Kiêu: "Vệ huynh, không thể ở lâu, mục đích của chúng ta là đi hỏi tội Vương thị, nếu ở đây lâu dễ khiến người khác nghi ngờ." Nghe xong, Vệ Kiêu tỉnh táo, gật đầu đồng ý.
Bọn hắn đang đi đến Vương thị phủ đệ /tiện đường” đập phá gia nghiệp Vương thị, nếu ở đây lâu, sợ sẽ có người hoài nghi: không phải Túc Vương điện hạ bị Vương thị ám sát sao? Làm sao không đi hỏi tội, lại muốn phá hoại cơ nghiệm Vương thị?
Nên Vệ Kiêu vỗ tay nói: "đi!"
Các binh sĩ theo lệnh rời đi.
Lúc này, có một binh sĩ câm đuốc tới cạnh Vệ Kiêu, Vệ Kiêu chỉ vào cửa tiệm, quát lên: "đốt!"
Cùng lúc đó, Vương Toản, Vương Huyền, Vương Luân đã trà trộn vào bách tính đang xem, khi bọn hắn tận mắt thấy Vệ Kiêu hành hung, không những đập phá Vương thị cửa hàng, thậm chí còn định đốt tiệm, Vương Toản tức giận, chuẩn bị lao ra lý luận với Vệ Kiêu, lại bị Vương Huyền cùng Vương Luân liều mạng kéo lại.
Vương Huyền cùng Vương Luân kéo huynh trưởng đến một con hẻm nhỏ, Vương Huyền lập tức mở miệng: "huynh trưởng, chuyện hành thích là do Triệu Nhuận làm. Hắn rõ ràng muốn giả vờ, muốn trừng phạt Vương thị, làm sao tranh luận được?"
"Vậy làm sao bây giờ?" Vương Toản trợn mắt măng: "vậy cứ trơ mắt nhìn đám người kia đập phá Vương thị gia nghiệp?"
Vương Huyền trầm tư phút chốc, nói: "nói với đám thô lỗ này chưa chắc đã thông, trực tiếp đi gặp Triệu Nhuận... Nếu hắn không sao, chuyện hành thích là giả, đến lúc đó chúng ta đi bắt đền."
"Vậy... Để bọn hắn đập?" Vương Toản chỉ vào Vệ Kiêu và binh sĩ.
Vương Huyền nghiến răng, căm hận nói: "để bọn hắn đập!"
Nghe vậy, Vương Toản âm trầm, ánh mắt phân nộ.
Thấy thế, Vương Huyền nói với Vương Toản: "huynh trưởng, ngươi cùng tam đệ về phủ trước, ta đi nghĩ cách gặp Triệu Nhuận."
"Hắn nếu không gặp thì sao?"
Vương Toản do dự hỏi.
Vương Huyền cười lạnh, nói: "ta mời y sư nổi danh trong thành cùng nhau đi tới, nếu là Triệu Nhuận không gặp, chính là hắn chột dạ! Đến lúc đó, chúng ta có thể vạch trần."
Vương Toản cảm thấy có lý, gật đầu nói: "vậy nhị đệ, ngươi cũng phải cẩn thận... Triệu Nhuận thủ đoạn tàn nhẫn hèn hạ."
"Huynh trưởng yên tâm."
Vương Huyền gật đầu nói.
Thế là 3 người từ biệt, Vương Toản cùng Vương Luân trở về phủ, còn Vương Huyên thì dựa theo kế sách, mời 10 y sư trong thành, lấy danh nghĩa đến thăm Túc Vương, tới huyện nha.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận đang ở hoa viên, thảnh thơi tự tại, vừa đọc sách vừa ăn trái cây.
Thời đại này thiếu đi công cụ giải trí, Triệu Hoằng Nhuận vốn không thích đọc sách, cũng chỉ đành đọc để giết thời gian.
Lúc ở Dương Hạ, hắn đã đọc hết thư phòng của Mã Tiềm, đến An Lăng, hắn lại mượn sách của Nghiêm Dong.
Ở một bên, Chử Hanh đang gặm giò heo, nhìn, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy trái cây trong miệng đây dầu mỡ.
Không biết qua bao lâu, Đoàn Phái tới cạnh Triệu Hoằng Nhuận, bẩm báo: "điện hạ, Vương Toản nhị đệ, Vương Huyền mời danh y trong thành, bây giờ đang đến huyện nha."
Triệu Hoằng Nhuận ngừng lại, đôi mắt hiện lên sự hứng thú.
"Điện hạ muốn gặp hắn sao?" Đoàn Phái thấp giọng hỏi.
Đoàn Phái dẫn Thanh Nha chúng, đảm nhiệm bảo vệ Triệu Hoằng Nhuận, nên có một số việc Đoàn Phái nhất định phải hỏi rõ.
Nếu Triệu Hoằng Nhuận không muốn gặp Vương Huyền, Đoàn Phái sẽ phái người ngăn cản Vương Huyền.
Nhưng bất ngờ là, Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, nói: "gặp, vì sao không gặp? Chử Hanh, đừng ăn nữa, theo ta đến thư phòng... Đoàn Phái, ngươi để Thanh Nha chúng thả Vương Huyền vào, sau đó ngươi cũng đến thư phòng."
"Tại hạ?"
Đoàn Phái nghe vậy kinh hãi, thâm nghĩ: ta là "hung thủ hành thích" điện hạ, xuất đầu lộ diện, không ổn đâu?
Nhìn thấu tâm tư Đoàn Phái, Triệu Hoằng Nhuận vừa cười vừa nói: "Vương Huyền không biết ngươi là ai? Lại nói, coi như hẳn nhìn ra thì sao?"
"Đúng."
Thanh Nha chúng, Triệu Hoằng Nhuận càng ngày càng hài lòng, Vương Huyền còn chưa tới huyện nha, mà Triệu Hoằng Nhuận đã biết được hắn hành động, hơn nữa, còn biết được mục đích, khiến Triệu Hoằng Nhuận cảm khái: có một lực lượng bí mật, quả là tiện lợi. Sau một lát, Vương Huyền dẫn một đám danh y đi tới huyện nha.
"Nghe nói Túc Vương điện hạ bị hành thích với danh nghĩa Vương thị, Vương mỗ cố ý mời danh y trong thành, thăm Túc Vương điện hạ."
Vương Huyền tiết lộ ý đồ đến.
Trong lúc nói, Vương Huyền bĩu môi.
Trong lúc mời danh y trong thành, hắn thăm dò được một tin quan trọng, đó chính làtrọng thương" Túc Vương, không mời y sư.
Triệu Nhuận coi thường ai đây?!
Lúc này, Thanh Nha chúng bên ngoài xua tay nói: "Vương Huyền đi vào, đám người còn lại tạm ở ngoài huyện nha."
I' Không cần thông báo? Chẳng lẽ Triệu Nhuận sớm đoán được Vương thị sẽ có người tới?
Vương Huyền kinh nghi, đi theo một Thanh Nha chúng vào huyện nha.
Thanh Nha chúng dẫn Vương Huyền đến thư phòng, bĩu môi nói: "điện hạ ở trong thư phòng, ngươi vào đi."
"Trong thư phòng?" Vương Huyền ngẩn người, chế giễu: "Túc Vương điện hạ không phải bị trọng thương sao?"
Nào ngờ, Thanh Nha chúng không để ý tới Vương Huyền, đi thẳng, khiến Vương Huyền mất mặt.
Ngẩng đầu nhìn hướng thư phòng, Vương Huyền phát hiện cửa thư phòng mở rộng, hắn do dự, liền bước vào.
Tiến vào thư phòng, Vương Huyền thấy Triệu Hoằng Nhuận ngồi dựa vào ghế, gác chân lên bàn, không hề có lễ nghỉ. F... Thậm chí không thèm giả VỜ?! j
Vương Huyền tức đỏ bừng mặt.
Trên đường tới đây, hắn nhiều lần tưởng tượng dáng vẻ trọng thương của Triệu Hoằng Nhuận, nên hẳn nhiều lần cân nhắc nên làm sao vạch trần Triệu Hoằng Nhuận.
Nhưng hắn không nghĩ đến, Triệu Hoằng Nhuận không thèm giả vờ, bình tĩnh nhìn hắn.
Hoàn toàn không coi Vương thị ra gìu
Nhưng... Làm sao đây?
Triệu Hoằng Nhuận nghe được tiếng bước chân, đặt quyển sách xuống, hai tay để sau đầu, cười mỉa nhìn Vương Huyền, làm hắn luống cuống.
Hắn chưa từng cân nhắc tình hình này.
Một lúc sau, hắn lấy lại bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "quả nhiên, hôm nay hành thích, chỉ là Túc Vương điện hạ chiêu trò, muốn nhằm vào Vương thị!"
Triệu Hoằng Nhuận nhếch miệng, cười ha hả.
"Lấy đạo của người, trả lại cho người... Ngươi nói bản vương nhằm vào Vương thị..."
Nói đến đây, Triệu Hoằng Nhuận đặt chân xuống, chống tay lên bàn, đôi mắt híp lại, cười mỉa nhìn Vương Huyền.
"Bản vương chính là nhằm vào Vương thị, ngươi làm gì được ta?”
Vương Huyền nắm chặt hai tay, tức không nói nên lời. Túc Vương Triệu Nhuận ngang ngược, hắn hôm nay đã được thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận