Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 172: Thái Độ Sở Quốc

Chương 172: Thái Độ Sở QuốcChương 172: Thái Độ Sở Quốc
Tin Dương Thành Quân Hùng Thác bại trong tay Túc vương Cơ Nhuận, lãnh địa gần như mất sạch, cuối cùng truyền đến Thọ Dĩnh, lọt vào tai Sở Vương Hùng Tư.
Vương đô Sở quốc là Thọ Dĩnh, tức Thọ Xuân, bởi vì người Sở hay gọi đô thành có thêm một chữ "Dĩnh", nên thường gọi là Thọ Dĩnh.
Trong tất cả các quốc gia, Sở quốc thường xuyên rời đô nhất, nước này đã 7 lần rời đô vì đủ loại nguyên nhân, mấy năm trước, Tề, Lỗ, Tống 3 nước liên minh tiến đánh Sở quốc, suýt nữa đã buộc Sở quốc rời đô lần thứ 8, chính vì vậy, hai nước Sở Tề có thù hận sâu sắc.
Nhưng có một điều chắc chắn, Sở quốc không muốn chọc giận Tề quốc vì Tề quốc quá thịnh vượng và giàu có, chỉ nói về kinh tế thì Tê quốc là quốc gia giàu có nhất thiên hạ. Mặc dù không ít quý tộc Sở quốc coi Tề quốc là một miếng thịt ngon, đáng tiếc, miếng thịt này không dễ nuốt.
So với Tê quốc, Sở Vương Hùng Tư lại không hận thù Ngụy quốc, trái lại, hắn khá yêu thích Ngụy quốc, dù sao Ngụy Vương Cơ Tư từng hợp tác với con hắn Hùng Thác, tiêu diệt Tống quốc, phá vỡ liên minh Tề, Lỗ, Tống.
Về phần đất Tống bị Ngụy Vương Cơ Tư lừa gạt, Sở Vương Hùng Tư cũng không quan tâm, trái lại hắn thấy, chỉ cần Tống quốc bị diệt, đã đủ để vui mừng, còn mảnh đất này về ai, thì không còn quan trọng.
Đương nhiên, Dương Thành Quân Hùng Thác không nghĩ như vậy. Cả Sở quốc, chỉ có một mình Hùng Thác hận Ngụy quốc, còn Sở Vương Hùng Tư, hắn muốn Ngụy quốc trở thành quốc gia phụ thuộc Sở quốc. Ít nhất, là khi Tề quốc vẫn còn hùng mạnh, Sở Vương Hùng Tư hy vọng Ngụy quốc có thể đứng về phía hắn, dù sao Tề, Sở có ân oán quá lớn. Khó mà biết lúc nào hai nước dốc toàn lực đánh nhau, cho đến lúc đó, Sở Vương Hùng Tư không mong Ngụy quốc đứng về phe Tề, Lỗ.
Thậm chí, hắn hi vọng thấy Ngụy, Tề mâu thuẫn. Như vậy hắn có thể lôi kéo Ngụy, tiêu diệt Tề, Lỗ.
Đương nhiên, sau khi tiêu diệt Tề, Lỗ, thì Ngụy cũng không cần thiết tồn tại. Đến lúc đó, diệt Ngụy là được.
Đây mới là kế hoạch của Sở Vương Hùng Tư: trước tiên. diệt Tề, lỗ, tiếp đó diệt Ngụy, cùng Hàn quốc xưng hùng, cuối cùng đánh bại Hàn quốc, trở thành quốc gia duy nhất.
Tiếc rằng Ngụy Vương Cơ Tư không phải người tầm thường, hắn cũng hiểu: nếu hắn trợ giúp Sở Vương tiêu diệt Tề, Lỗ, không khác gì tự diệt Ngụy quốc, nên Ngụy Vương Cơ Tư luôn từ chối liên minh với Sở. Đến nỗi, Sở Vương tức giận, thế là mặc kệ Hùng Thác quấy nhiễu biên giới Ngụy quốc.
Hắn muốn dạy Ngụy một bài học, ép Ngụy ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn trở thành tiểu đệ, mặc dù người tiểu đệ này vẫn sẽ bị Sở nuốt trọn.
Giống như lần này, mượn chuyện "sứ giả bị tập kích" mà tuyên chiến với Ngụy, từ đầu Sở Vương không định diệt Ngụy.
Thứ nhất, Ngụy quốc mặc dù không bằng Sở quốc, nhưng không thể diệt được dễ dàng; thứ hai, Sở Vương hiểu rõ, một khi Sở quốc gây nguy hiểm cho Ngụy quốc, thì Tê Vương ắt sẽ xuất binh can thiệp. Bởi vì nếu Tê Vương bỏ mặc không quản, thì ngày Tề quốc bị diệt sẽ không xa.
Đây chính là cục diện Sở Vương, Tê Vương và Ngụy Vương, ba vị quân vương đánh cờ. Kế sách, chiến lược của đối phương, bọn hắn đều biết.
Đây cũng là nguyên nhân, Sở Vương muốn diệt Tề, Lỗ, rồi mới diệt Ngụy, vì mục đích này, hắn muốn lôi kéo nước Ngụy. Miễn cho Ngụy quốc sau lưng đâm Sở một đao;dù cho Ngụy Vương nhiều lần làm lơ hẳn, không ủng hộ hẳn diệt Tề, Lỗ. Mà Tề quốc, Tê Vương vì bảo vệ Tê Lỗ an toàn, sẽ không ngồi nhìn Sở quốc diệt Ngụy.
Không thể không nói, mối quan hệ giữa ba quốc gia thật sự quá phức tạp. Và mọi chuyện đúng như Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Hoằng Chiêu, Tề Vương đã đoán, Sở Vương không định dốc toàn bộ binh lực, hắn chỉ phái ba đứa con trai cùng một số người cháu đi đánh Ngụy, còn tướng giỏi Sở quốc không hề có một ai, bởi vì Sở Vương chỉ định ép buộc Ngụy quốc ngoan ngoãn nghe lời, mà không định thực sự diệt Ngụy.
Dù sao, diệt Ngụy, độ khó này quá lớn.
Nhưng nằm ngoài ý muốn của Sở Vương, Tê quốc còn chưa xuất binh cứu Nguy, thì con trai hắn Hùng Thác, đã bị người Ngụy đánh bại.
Bị 14 tuổi Túc vương, đứa con thứ 8 của Ngụy Vương Cơ Tư, Cơ Nhuận đánh bại.
Mà càng bất ngờ hơn, Túc vương Cơ Nhuận đánh bại con trai hắn, thu phục đất mất còn chưa đủ, vậy mà suất quân phản công Đại Sở, công chiếm lãnh địa của con trai hắn.
Khi tin tức truyền đến tai của Sở Vương, hắn không thể tin nổi.
Phải biết, Hùng Thác là đứa con Sở Vương coi trọng nhất, chính vì vậy, Sở Vương mới đưa đứa con trai này rời xa Thọ Dĩnh làm Tổng Đốc phía tây, ai ngờ được, lần này đánh trận với Ngụy, đứa con hắn đặt kỳ vọng cao lại thất bại thảm hại.
Ï Lần này rắc rối... ¡
Sở Vương lo nghĩ trong lòng.
Sau khi nhận tin Hùng Thác thảm bại được một thời gian, Sở Vương lại tiếp tục nhận được tin tức, Túc vương Cơ Nhuận đã dân quân chiếm lấy một nửa lãnh thổ Dĩnh Thủy quận. Tuy vậy, Cơ Nhuận chỉ lấy danh nghĩa "thảo phạt Dương Thành Quân Hùng Thác", chứ không hề nhắm thẳng vào Sở quốc, nên tiểu tử này vẫn có ý định chừa lại đường sống, không muốn hoàn toàn trở mặt với Đại Sở.
Không muốn trở mặt với Sở quốc, nhưng tiểu tử kia trong thời gian ngắn vẫn chiếm Thượng Thái, Toại Bình, Nhữ Nam, Bình Dư, Hạng thành, Trần huyện, Chân Sơn, Tân Thái, Chính Dương, công phá Bành thị, Lư thị, Chương Bá thị, Tử Xa thị, Hoa thị, năm đại thị tộc thành trì, cướp đoạt tiền bạc.
Nhưng vì còn đường sống giữa hai phe, mới khiến Sở Vương cảm thấy khó xử.
Nếu Triệu Hoằng Nhuận công nhiên đưa ra danh nghĩa "thảo phạt nước Sở, thì hẳn sẽ cho quân đi dạy dỗ tiểu tử không biết trời cao đất rộng này một bài học, dù sao [ sứ thần Sở quốc bị tập kích trên lãnh thỗ Ngụy quốc], nên trong chuyện này, Sở quốc vẫn chiếm đạo lý.
Nhưng tiểu tử này đã khéo léo nói thẳng mục tiêu của mình là Hùng Thác, tình huống như vậy, Sở Vương phải đắn đo: đối phương cũng không muốn trở mặt hoàn toàn với Đại Sở, vậy Đại Sở có cần phải tiếp tục cuộc chiến hay là không.
Hắn vẫn lo về Tê quốc, Tề Vương mặc dù chưa gửi quốc thư đến Thọ Dĩnh, chỉ trích Đại Sở tiến đánh Ngụy quốc, nhưng Tề quốc quân đội vẫn luôn gây áp lực ở biên giới Sở, Tê, không biết lúc nào sẽ phát động tập kích.
Nói cách khác, sau khi hiểu được thái độ của Túc vương Cơ Nhuận, Sở Vương càng thêm lo lắng Tề quốc, hắn không dám chắc, nếu Sở quốc bại thảm, Tê Vương có thừa cơ đánh Sở hay không. Chính điều này, làm Sở Vương không dám phái binh trợ giúp con hắn, vì một khi làm vậy, hắn sẽ phải đánh trận với Túc Vương, và rất có khả năng Tề quốc sẽ tham gia vào.
Đúng là có tin đồn, nước Sở có đủ khả năng tác chiến với hai quốc gia, thậm chí Sở Vương cũng cho là như vậy, nhưng vấn đề là, tác chiến hai đầu sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến nền tảng của Sở quốc.
4 triệu binh sĩ là số người Sở quốc có thể triệu tập trong một thời gian ngắn, tin rằng với binh lực như vậy, đã đủ để chiến đấu với cả Tê và Ngụy.
Nhưng sau cuộc chiến thì sao?
Không có mấy chục năm đừng hòng Sở quốc khôi phục quốc lực.
Đến lúc đó, phía bắc Hàn quốc xua quân xuôi nam, trước tiên lấy Tề, Lỗ, Ngụy, Vệ, lại diệt Sở, không tốn chút sức mà làm nên đại nghiệp.
Bởi vậy, trừ phi Sở quốc rơi vào đường cùng, Sở Vương tuyệt sẽ không dùng hết tất cả vốn liếng của Sở chỉ vì một cuộc chiến.
"Hai người các ngươi thấy sao?"
Suy nghĩ trong một thời gian dài, Sở Vương cuối cùng đã để ý đến hai vị đại thần trong điện.
Một vị là sĩ phu, tên Hoàng Thân; còn một vị xuất thân tướng môn, là một trong mấy vị đại tướng nước Sở, là người họ Hạng, Hạng Ninh.
Hoàng Thân, Hạng Ninh lần lượt bày †ỏ quan điểm, người trước đề nghị bãi binh, còn người sau lại cho rằng phải xuất binh đánh Cơ Nhuận.
Ngay khi hai người đang tranh luận, một thái giám vội vàng bước vào điện, đưa một tờ giấy cho Sở Vương.
"Đại vương, có một bức thư cần ngài xem."
"," Sở Vương nhìn tên thái giám, mở tờ giấy ra nhìn, càng đọc mày càng nhăn lại.
"Đại vương, có chuyện gì?" Hoàng Thân thấp giọng hỏi.
Chỉ thấy Sở Vương yên lặng đặt tờ giấy lên bàn, thở một hơi thật dài.
"Tê Vương... Xem ra muốn dùng binh với Đại Sởi"
Hoàng Thân, Hạng Ninh đều bất ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận