Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 307: Lục Vương Thúc Triệu Nguyên Dục

Chương 307: Lục Vương Thúc Triệu Nguyên DụcChương 307: Lục Vương Thúc Triệu Nguyên Dục
Đúng là Tô cô nương không giúp được Triệu Hoằng Nhuận cái gì, nhưng thời cổ xưa, nam nhân cũng không cân nhắc đến sự trợ giúp từ nữ nhân.
Triệu Hoằng Nhuận cũng như thế.
Đối với hắn mà nói, Tô cô nương liền là bến đỗ giúp hắn có tâm trạng bình yên.
Đương nhiên, gần đây Tô cô nương không xoa dịu tâm trạng của Triệu Hoằng Nhuận, ngược lại khiến Triệu Hoằng Nhuận sốt ruột.
Một người địa vị càng cao, muốn †ìm một nữ nhân tri kỷ càng khó.
Đúng như Ngụy Vương nói, hầu hết nữ nhân trong tập tranh đều ôn nhu hiền thục, bọn họ sẽ tuyệt đối nghe lời Triệu Hoằng Nhuận, nhưng ai dám cam đoan, các nàng nghe lời là vì Triệu Hoằng Nhuận hay là vì thân phận Túc vương?
Đâu giống Tô cô nương, là người lúc Triệu Hoằng Nhuận giấu diếm thân phận đã quen biết.
Trừ nàng, còn có nữ nhân nào có tình cảm thuần khiết với Triệu Hoằng Nhuận?
Mị Khương không tính, vì nàng cùng Triệu Hoằng Nhuận chẳng qua là vì tình cổ mà có liên quan.
Mị Nhuế càng không thể tính, nha đầu ngu xuẩn đối với Triệu Hoằng Nhuận không hề có tình cảm.
Còn Dương Thiệt Hạnh là bị tổ phụ nàng, Dương Thiệt Đạo lừa, hoàn toàn không phải quan hệ thuần khiết.
Đếm tới đếm lui, cũng chỉ còn Tô cô nương.
Đêm đó, Triệu Hoằng Nhuận chọn qua đêm ở Thúy Tiểu Hiên, dù tiểu nha hoàn Lục nhi đối với hắn nghiến răng nghiến lợi, nhưng tiểu nha đầu này đánh không lại Trầm Úc, Mục Thanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Hoằng Nhuận tự do ra vào.
"Nhuận lang tâm trạng không tốt?"
Trong khi uống rượu với Triệu Hoằng Nhuận, Tô cô nương nhìn ái lang rầu rĩ không vui, liền hỏi dò.
Trong khoảng thời gian này Triệu Hoằng Nhuận thường đến bồi bạn với nàng, làm nỗi uất ức của nàng dần biến mất.
Chỉ là chuyện chuyển về phủ Túc vương, nàng vẫn không muốn.
Có rất nhiều lý do cho chuyện này. Đầu tiên, nàng xấu hổ khi vừa ra ngoài vài ngày đã quay về.
Hơn nữa, phủ Túc vương còn có tình địch của nàng, Mị Khương.
Dù Triệu Hoằng Nhuận luôn mồm nói: hắn với Mị Khương không có quan hệ, hơn nữa, Mị Khương cũng chưa từng thân mật với Triệu Hoằng Nhuận, nhưng điều này không thể giải thích tại sao hắn lại gọi tên Mị Khương trong mơ.
Còn có thái độ của Trầm thục phi.
Bằng vào trực giác nữ nhân, Tô cô nương cảm thấy, cứ việc Trâm thục phi đối với nàng không có gì tệ, nhưng Trầm thục phi đối đãi Mị Khương nhiệt tình hơn nàng.
Điều này khiến Tô cô nương cảm giác được nguy hiểm.
Mặc dù không thông hiểu cầm kỳ thi họa nhưng Mị Khương vẫn là Hùng thị Mi gia, vẫn có thân phận quý tộc Sở quốc.
Ngược lại, nàng Tô Nhiễm còn không biết mình là người quốc gia nào, ở Đại Ngụy chỉ là lục bình không rễ.
Càng quan trọng hơn, Mị Khương trẻ hơn nàng 3 tuổi!
3 tuổi!
3 tuổi trong mắt nữ nhân là khoảng cách một trời một vực.
Đây là nguyên nhân nàng không muốn trở lại phủ Túc vương.
Nếu không phải mấy ngày nay Triệu Hoằng Nhuận lời nhom tiếng ngọt dỗ dành nàng, nàng đã chán nản mà từ bỏ mối tình này, dù sao chênh lệch thân phận giữa hai người quá lớn.
"Ừm, ta và phụ vương cãi nhau một trận." Nhấp một ngụm rượu, Triệu Hoằng Nhuận buồn bã nói.
Hắn nói rất hời hợt, lại hù mà Tô cô nương và Lục nhi giật mình.
Phụ vương? Đây chẳng phải là... Bệ hạ?
Chủ tớ hai người nhìn Triệu Hoằng Nhuận với ánh mắt kỳ quái, ở thời đại vương quyền tối cao, không có bao nhiêu người đủ can đảm ngõ nghịch quân vương.
"Việc này... Không tốt?" Tô cô nương uyển chuyển thuyết phục Triệu Hoằng Nhuận, khuyên hắn đi xin lỗi, Đại Ngụy xem trọng trung hiếu, Triệu Hoằng Nhuận ngỗ nghịch phụ vương, sẽ dẫn tới chỉ trích.
Ngươi còn nói đỡ cho hắn?
Triệu Hoằng Nhuận im lặng nhìn Tô cô nương. Thấy Triệu Hoằng Nhuận không lên tiếng, Tô cô nương cũng hiểu nói thêm cũng vô ích, liền: "bởi vì chuyện gì?"
Triệu Hoằng Nhuận liếc Tô cô nương, một hơi cạn sạch ly rượu: "hắn muốn ta chọn lựa Vương phi!"
Chọn lựa Vương phi...
Câu nói này đã đả kích Tô cô nương, khiến mặt nàng cứng đờ, một lúc sau gượng cười hỏi: "tuyển Túc vương phi sao?"
"Ừm!" Triệu Hoằng Nhuận gật đầu.
Toàn bộ căn phòng lâm vào yên Tĩnh.
Một lúc sau, Tô cô nương yếu ớt thở dài, cười khẽ nói: "không thể tránh được, rốt cuộc Nhuận lang đã là cao quý Túc vương, có phủ riêng, ..."
"Ngươi không giận sao?” Triệu Hoằng Nhuận ngạc nhiên hỏi.
Tô cô nương ngẩn người, rồi lắc đầu, nghiêm túc nói: "nô gia biết nặng nhẹ... Lấy nô gia thân phận, được Nhuận Lang nhìn trúng, vào phủ làm thiếp, đã là hài lòng, sao dám yêu cầu xa vời?”
Nàng nói rất thành khẩn.
Đối với chuyện này, Tô cô nương sớm đã chuẩn bị tâm lý.
Mà ở bên, Lục nhi bĩu môi, nhưng không nói.
Điều này khiến Triệu Hoằng Nhuận chán nản: các ngươi không quan tâm, ngược lại là ta đang tự mình khó chịu?
"Các ngươi... Thua thiệt bản vương còn mong Tô cô nương trở thành Vương phi, chỉ là bản vương mong muốn đơn phương." Triệu Hoằng Nhuận nói.
Tô cô nương nghe vậy giật mình che miệng, kinh ngạc hỏi: "Nhuận lang, Ngươi... Ngươi chẳng lẽ là xin bệ hạ..."
"A, ta đã nói, nhưng phụ vương cự tuyệt." Triệu Hoằng Nhuận không vui nói.
Nghe đến đây, Tô cô nương chỉ cảm thấy tim đập bình bịch.
Nàng không quan tâm vị trí Vương phi, vì nàng biết bản thân không thể làm, điều nàng quan tâm là ái lang, vì nàng mà tranh cãi với Ngụy Vương.
Điều này khiến nội tâm nàng rất cảm động.
Nàng nhẹ nhàng kéo tay Triệu Hoằng Nhuận, ôn nhu nói: "Nhuận lang có tâm như vậy, nô gia đã hài lòng... Nô gia không yêu cầu xa vời, Nhuận lang đừng ngõ nghịch lệnh... Lệnh tôn..."
Dùng "lệnh tôn” xưng hô Ngụy Vương để Tô cô nương cảm thấy khó xử. "Không đơn giản như vậy” Triệu Hoằng Nhuận vỗ tay Tô cô nương, ủ rũ nói: "coi như không liên quan đến nàng, †a cũng sẽ không thỏa hiệp... Phụ vương lợi dụng con trai, lợi dụng đã quen."
Nói xong, Triệu Hoằng Nhuận khá khó chịu, hắn bị phụ vương lợi dụng không phải một hai lần.
Điển hình là vụ La Văn Trung, Triệu Hoằng Nhuận không ngờ phụ vương lợi dụng hắn suy yếu Lại Bộ.
Còn có nghi thức tế trời, Ngụy Vương cũng là lợi dụng Ung Vương đang âm mưu với thái tử, mà hại Triệu Hoằng Nhuận buộc phải gia nhập Dã Tạo ty.
Chuyện lặp lại liên tục, sao hắn không tức giận?!
Triệu Hoằng Nhuận càng nghĩ càng giận, nói: "đã như vậy, ta liền dân ngươi bỏ trốn, xem ai có thể cản ta!"... Bỏ trốn? Tô cô nương và Lục nhi sợ ngây người, lộ vẻ khó tin.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, nam trung niên vừa ở ngoài cung bước vào, vừa cười vừa nói: "ta tới cản ngươi, thế nào?”...
Triệu Hoằng Nhuận ảo não nghiêng đầu, trong lòng tự nhủ là kẻ nào đến gây chuyện.
Nhưng khi thấy người đến là ai, sắc mặt giận dữ thay bằng sự vui mừng.
“Lục thúc?"
Triệu Hoằng Nhuận nhiệt tình tiếp đón, khiến Tô cô nương giật mình.
"Để ta giới thiệu."
Kéo nam trung niên, Triệu Hoằng Nhuận hưng phấn nói với Tô cô nương: "Tô cô nương, vị này là Lục thúc chăm sóc ta từ khi còn nhỏ, Triệu Nguyên Dục, đồng thời cũng Đại Ngụy kiệt xuất nhất... Hoàn khối!"
"Tiểu tử! Không biết lớn nhỏ..." Triệu Nguyên Dục thở dài, vuốt tóc Triệu Hoằng Nhuận.
Ít người biết được, vị Lục vương gia Triệu Nguyên Dục này, chính là tấm gương của Triệu Hoằng Nhuận.
Ừm, là tấm gương để hắn quyết tâm làm một hoàn khố Vương gia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận