Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 228: Tế Trời (2) Ï Người này chính là Lạc Tần?

Chương 228: Tế Trời (2) Ï Người này chính là Lạc Tần?Chương 228: Tế Trời (2) Ï Người này chính là Lạc Tần?
Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc đánh giá người trẻ tuổi bên cạnh thái tử.
Đối với Lạc Tân, mặc dù Triệu Hoằng Nhuận còn chưa gặp, nhưng cũng không lạ lẫm, dù sao người này là bảng nhãn năm ngoái.
Tuy người này không lấy được đầu bảng, nhưng trong kỳ thi đó, ngay cả Hà Hân Hiền, cháu của Trung Thư lệnh Hà Tương Tự cũng không lấy được đầu bảng.
Đối với Hà Hân Hiền, Triệu Hoằng Nhuận đến nay vẫn còn tức giận, nhưng không thể phủ nhận, Hà Hân Hiền nổi danh từ nhỏ, có thể nói là sánh ngang với Duệ Vương Hoằng Chiêu, đều được người Đại Lương coi là nhân tài kiệt xuất. Nhớ lúc ấy, không biết có bao nhiêu người cho rằng Hà Hân Hiền sẽ dễ dàng giành được Trạng nguyên.
Thật không ngờ, hắn lại bị hai người không có danh tiếng đánh bại, chỉ đoạt được vị trí thứ ba, khiến vô số người thở dài tiếc nuối.
Bỏ qua thành kiến cá nhân, ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng phải thừa nhận, Hà Hân Hiền quả thật tài hoa, sở dĩ năm ngoái hắn bị thua, chỉ là do hắn xui xeo, gặp phải hai người giỏi hơn hẳn thôi.
Mà 2 người đánh bại hà Hân Hiền, một người là xuất thân Thượng Đảng hàn môn Khấu Chính, một người khác, chính là Lạc Tần.
Đối với Lạc Tần, Triệu Hoằng Nhuận từng nghe qua một vài tin tức.
Nghe nói, sau khi đọc qua bài viết của người này, Lại Bộ và Lễ Bộ đều đưa ra lời mời, nhất là Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu còn đưa ra đánh giá "lời lẽ táo bạo, quy luật nghiêm chỉnh".
Không ngờ, Lạc Tần từ chối lời mời của Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu, từ chối đi lên quan lộ, ngược lại trở thành phụ tá cho đông cung.
Điều này khiến Triệu Hoằng Nhuận nghĩ không thông.
Theo hắn thấy, một người có tài hơn Hà Hân Hiền, cho dù không cần thái tử giúp, cũng có thể làm quan suôn sẻ. Nhất là trong Lễ Bộ luôn quy củ, thì tài của Lạc Tần sẽ giúp hắn có chỗ đứng vững chắc, tiếp đó lại được Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu coi trọng dìu dắt, là có thể từng bước lên cao.
Nói trắng ra, rõ ràng có thể tự kiếm sống, cần gì phải đi đâu quân cho đông cung? Một khi dính dáng đến tranh vị, thì sẽ không còn lối về, trừ phi thái tử thật sư đăng cơ. Nếu không, người của đông cung như Lạc Tần, có kết cục gì không nói cũng biết.
Suy cho cùng, phe phái chính trị là vô cùng quan trọng, dù ngươi tài trí hơn người, nhưng nếu đứng sai đội ngũ, thì sẽ có kết quả không tốt đẹp gì.
Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy người như Lạc Tần nên biết giữ thái độ trung lập. Nhưng đối phương lại không chút do dự đứng về phía đông cung, điều này khiến Triệu Hoằng Nhuận không tài nào đoán được lý do.
Lúc này, trên đài cao, Lễ Bộ quan viên đã chuẩn bị xong tế phẩm.
Trong trường hợp này, những thứ như gà vịt là không đủ cấp bậc, hiện tại trước mắt Triệu Hoằng Nhuận đang có một con bò, một con dê và một con lợn, được buộc chặt bằng dây thừng, miệng chúng nhét vải, đang "quỳ" trước bàn tế.
Mà trên bàn tế, thì bày gà, vịt, ngỗng đã làm thịt, cùng một số món chay, bánh ngọt và đặt chính giữa là một con cá, theo Triệu Hoằng Nhuận thấy, con cá này có lẽ còn sống, chỉ là không biết vì sao không chuyển động.
Sau bàn tế còn có năm cái đỉnh, trong đó chứa đầy ngũ cốc.
Nhưng khiến Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy đau lòng nhất là mấy món đồ làm bằng vàng và ngọc được để trên bàn.
Vì theo hắn biết, đây đều là tế phẩm, lúc nữa sẽ bị ném vào trong đống lửa đốt sạch.
"Bắt đầu đi."
Ngụy Vương mặc áo choàng vàng đen có hoa văn hình rồng, vẻ mặt trang nghiêm, thấp giọng nói.
Nghe vậy, cho dù là vị thái tử hẹp hòi trong ấn tượng của Triệu Hoằng Nhuận cũng thành kính trang nghiêm, đứng trước đống củi, hướng về phía đông, cung kính lạy chín lạy, sau đó nhận lấy bó đuốc từ Lễ Bộ quan viên, đốt đống củi trước mặt.
Đây gọi là hiến tế, theo Triệu Hoằng Nhuận lý giải, đại khái là dùng khói thông báo với "thiên phụ" hạ phàm thu lễ vật.
Không lâu sau, đống củi bắt đầu rực cháy.
Cùng lúc đó, đám Lễ Bộ quan viên, bắt đầu giết trâu, dê, lợn.
Triệu Hoằng Nhuận không biết những quan viên cầm dao kia có phải xuất thân từ bếp hay không, chỉ thấy những người kia vô cùng lợi hại, hai ba nhát đã mổ xong.
Mà không tin nổi là, trong quá trình giết mổ, không hề có máu bắn ra xung quanh, điều này trong mắt Triệu Hoằng Nhuận, chính là thủ pháp thượng thừa.
Mà sau khi giết xong, thái tử liền bước tới, lấy nội tạng của từng con đặt vào mâm gỗ phủ lụa đỏ trên tay các quan viên Lễ Bộ, sau đó đặt lên bàn tế.
Tiếp đến, lại có quan viên Lễ Bộ bước tới, tay cũng nâng mâm gỗ phủ lụa đỏ nhưng kích thước mâm to hơn vừa rồi.
Lần này, thái tử Hoằng Lễ liền nhặt thịt từ ba con vật, đặt lên trên mâm. Còn quan viên Lễ Bộ thì bưng mâm bỏ vào đống củi.
Triệu Hoằng Nhuận đứng bên bối rối, hắn thấy, cứ trực tiếp ném vào đống củi, còn bày đặt thứ tự trước sau làm gì. Đúng như Triệu Hoằng Nhuận nghĩ, nghỉ thức tế trời cần phải có một trình tự nhất định, hơn nữa, không phải tất cả đều phải ném vào lửa, đối với vật tế, thì chỉ cần thịt và nội tạng, còn đầu, chân, đuôi, xương thì không cần bỏ vào lửa.
Nếu Triệu Hoằng Nhuận thích, có thể lấy một cái chân hoặc mang mấy khúc xương về gặm, trong phong tục Đại Ngụy đây gọi là 7 tặng phẩm,¡.
Hơn nữa, hắn cũng có thể uống vài chén rượu cúng, loại rượu này cũng có một cái tên tốt là "phước tửu".
Trên thực tế, những dân chúng vây xem coi trọng lễ tế như vậy, là vì cho rằng, sau lễ tế sẽ được chia phần, dù chỉ một miếng nhỏ, thì cũng đã tốt.
Không thể phủ nhận. người Ngụy kính trọng trời đất, tuyệt không thua người Sở kính quỷ thần. Mà sau khi cúng xong ba con vật, tiếp đến chính là "ngũ cốc", về cơ bản là đốt cháy ngũ cốc trong 5 chiếc đỉnh đồng, theo cách nhìn của Triệu Hoằng Nhuận, đây là lãng phí đồ ăn.
Mà sau khi thái tử ném những món đồ bằng vàng và ngọc vào trong đống lửa, thì Triệu Hoằng Nhuận càng thêm đau lòng, hắn hận không thể tiến lên lấy những thứ đó ra ôm vào trong lòng
Cống phẩm tế trời dân dần bị ném vào trong ngọn lửa, mặc dù không cam đoan vị "thiên phụ” có nhận được hay không, nhưng mùi thơm nức mùi, làm bụng Triệu Hoằng Nhuận kêu lên ùng ục.
Nhưng lúc này, tiết mục chính mới bắt đầu, sau khi thái tử Hoằng lễ rửa tay, tiếng nhạc lần nữa cất lên, phụ tá Lạc Tần cung kính dâng lên sớ lụa trong tay lên thái tử, bên trong sớ viết chính là văn tế mà thái tử sẽ đọc trước vô số người dân dưới đài.
Mắt thấy thái tử Hoằng nâng tờ sớ lên, quay mặt về phía đông, người dân phía dưới đều mỏi mắt mong chờ.
Nhưng ánh mắt Triệu Hoằng Nhuận lại hướng vê Lạc Tân, bởi vì Ung Vương đã nói, tế văn hôm này là do người này viết.
Đây là một vấn đề khá nghiêm trọng.
Đáng lý ra, tế văn quan trọng bậc này, hẳn là nên cho học sĩ của Lễ Bộ chấp bút, dù sao tế văn cũng cần câu cú hoa mỹ chứ không chỉ vài câu ca tụng là xong.
Vì vậy, ngay cả khi có thái tử giúp, thì Lễ Bộ cũng sẽ không công nhận, trừ phi...
Ï Trừ phi tài của Lạc Tần, khiến Lễ Bộ thán phục! Triệu Hoằng Nhuận cố mở đôi mắt ngái ngủ đánh giá Lạc Tần.
Nhưng ngay khi Triệu Hoằng Nhuận đang âm thầm đánh giá Lạc Tần, thì hắn bỗng thấy nụ cười khó hiểu trên miệng Ung Vương.
Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, ngay lập tức hắn liếc sang thái tử đang đứng trước bàn tế.
Chuyện gì xảy ra... Đọc đi, tên ngốc kia đang làm gì? ¡
Triệu Hoằng Nhuận híp mắt nhìn thái tử, mơ hồ phát hiện, khuôn mặt thái tử đỏ bừng, thậm chí, cả người dường như đang run rẩy.
Ï Chuyện gì xảy ra? ¡
Dần dần, tất cả mọi người đứng xung quanh đều cảm thấy có gì đó không ổn. Ngay cả Ngụy Vương cũng nhíu mày, không vui thấp giọng quát: "Hoằng Lễ, ngươi còn chờ cái gì? Chớ làm lỡ giờ lành!"
Mà Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu thì bước tới sau lưng thái tử, thấp giọng nhắc nhở: "thái tử điện hạ, nhanh đọc tế văn đi."
Mặt thái tử Hoằng Lễ đỏ bừng cả lên.
Ï Đọc? Ta đọc cái bíp! .)
Hoằng Lễ nghiến răng, thấp giọng nói: " Xã đại nhân, chữ trên tế văn... Biến mất."
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào tế văn trong tay.
Ï Cái gì? Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu nghe vậy sắc mặt thay đổi, không để ý quy tắc, tiến lên hai bước, từ phía sau thái tử nhìn †ế văn.
Quả đúng như lời thái tử nói, trên tế văn không có một chữ nào.
Thấy thế, Lại Bộ Thượng Thư Xã Hựu suýt kêu lên, sai đó hắn cố nén kinh hãi, thấp giọng hỏi: "sao có thể như vậy?"
"Bản cung cũng không biết..."
Hoằng Lễ hoảng sợ nói.
Hai người bọn họ nhìn nhau.
Nên biết, tế văn đã được chuẩn bị từ trước, do chính Lạc Tần viết, lúc đó có rất nhiều quan viên Lại Bộ đứng bên cạnh nhìn, mỗi một nét đều vô cùng rõ ràng.
Mà ngay sau đó, tế văn lại do tông vệ Phùng Thuật bên cạnh thái tử bảo quản, chờ đến khi đi tế trời, mới giao cho Lạc Tân. Có thể nói, tế văn từ đầu đến cuối đều do người của thái tử bảo quản, ai có thể ngờ rằng sẽ xảy ra biến cố đáng sợ như vậy.
Ï Cái này... Làm sao bây giờ? ,)
Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu cũng hoảng sợ.
Hắn biết, đại lễ tế trời tuyệt không có chỗ cho sai sót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận