Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 165: Nhìn Nhiều Thành Quen 9 phần... ¡

Chương 165: Nhìn Nhiều Thành Quen 9 phần... ¡Chương 165: Nhìn Nhiều Thành Quen 9 phần... ¡
Lư Ôn sau khi nghe xong, cảm thấy trước mắt tối sâm lại, suýt nữa ngã xuống đất.
Hắn ác độc suy đoán, tên Túc vương đến từ Ngụy quốc nhỏ yếu, có biết được “một nửa gia tài” là bao nhiêu tiên không?
Trong mắt đại thị tộc Sở quốc, Ngụy quốc chỉ là một nơi hẻo lánh vắng vẻ suốt bao năm qua bị Sở quốc liên tục tấn công, nhưng trong mắt người Ngụy, Sở quốc sao lại không phải là một quốc gia lạc hậu.
Nhưng lần này, không hiểu quân Ngụy ăn may ra sao, vậy mà đánh bại Hùng Thác 16 vạn đại quân, còn tấn công vào trong Sở quốc.
Vì vậy, cho dù có bị ép quỳ gối trên mặt tuyết, nhưng người nhà họ Lư vẫn nhìn Triệu Hoằng Nhuận với ánh mắt khinh bỉ, giống như quý tộc nhìn thường dân, người thành thị đối đãi với đám nhà quê.
“9 phần?! Dựa vào cái gì?!”
Một người trẻ tuổi tức giận đứng lên phản đối.
Dựa vào cái gì? Tự nhiên là dựa vào sống chết của các ngươi do bản vương quyết định, ngươi bị ngốc sao? .
Triệu Hoằng Nhuận nhìn đám người họ Lư như nhìn một đám ngốc, nhưng cũng không đem lời trong lòng nói ra, dù sao với thân phận và địa vị của hắn, là phù hợp để nói ra câu này.
Thế là, Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn Yến Mặc... Ách?
Yến Mặc đâu?
Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện, vị Yến Mặc tướng quân kia, đang đứng sau lưng hẳn. Xuất thần nhìn cửa cung điện hùng Vĩ.
“Yến Mặc?” Triệu Hoằng Nhuận nghỉ hoặc kêu.
“A?” Yến Mặc tỉnh táo lại, vội vàng bước tới cạnh Triệu Hoằng Nhuận, thấp giọng hỏi: “điện hạ có mệnh lệnh gì?”
Triệu Hoằng Nhuận im lặng.
Tuy hắn muốn để Yến Mặc xử lý chuyện này, nhưng hắn không tiện mở miệng nói thẳng
Yến Mặc ngày thường trông khá đáng tin, sao bây giờ...
Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm, dù sao Yến Mặc không giống người tuột xích ngay thời điểm quan trọng.
Cũng may lúc này, Lư Ôn nói một câu hóa giải cảnh Triệu Hoằng Nhuận lúng túng.
“Vị tướng quân này... Là người Sở?”
“.." Yến Mặc nghe vậy nhìn Lư Ôn, chẳng biết tại sao, thái độ lạnh nhạt: “đúng, có gì chỉ giáo?”
Lư Ôn nghe vậy sững sờ, thấp giọng nói: “cùng là người Sở, tướng quân có thể vì Lư thị cầu xin Túc vương được không?”
ƒ Lời này thích hợp nói ra trước mặt ta hay sao? ,
Triệu Hoằng Nhuận muốn bật cười, nhưng không ngăn cản, bởi vì từ trên mặt Yến Mặc, hắn đã nhìn ra, vị tướng quân này có liên quan với Lư thị.
Hơn nữa, còn là mối quan hệ rất tôi †Ệ.
Quả nhiên, sau khi Yến Mặc nghe được lời Lư Ôn nói. Trên mặt lộ vẻ trào phúng, cười to.
“Ha ha ha, a a a a... Ngươi đang cầu xin ta?”
Lư Ôn không hiểu nhìn sang Yến Mặc, do đự một lúc, rồi gật đầu: “lão già †a khẩn cầu tướng quân cầu xin giúp.”
Triệu Hoằng Nhuận nhìn Yến Mặc, từ biểu cảm của Yến Mặc có thể thấy được, hắn đang vui vẻ, thật sự vui vẻ.
Yến Mặc nhìn thẳng vào Lư Ôn hồi lâu, mới lên tiếng, giọng đầy vẻ châm chọc: “cuối năm, nước vo gạo vẫn dùng để nuôi gia cầm, gia súc sao?”
Lư Ôn thay đổi sắc mặt, bởi vì hắn từ lời Yến Mặc nghe được sự căm hận và chán ghét tận sâu trong xương tủy. Đúng như dự đoán, Yến Mặc giễu cợt một câu xong, mặt lộ vẻ hận thù, duỗi ra một ngón tay lắc lắc, lạnh lùng nói: “xin lỗi, bản tướng quân sẽ không cầu xin thay ngươi, thậm chí, bản tướng quân còn cảm thấy Túc vương điện hạ đối với các ngươi đã quá nhân từ...”
“Ngươi...” Lư Ôn thất kinh chỉ vào Yến Mặc.
“Ngươi đồ phản chủ hàng địch. Còn dám bất kính với Lư thị, là ai cho ngươi lá gan!" Lại một người trẻ tuổi họ Lư nóng tính đứng lên, chỉ vào Yến Mặc lớn tiếng măng: “đây là Đại SởI”
“Vậy thì thế nào?” Yến Mặc khinh thường hừ lạnh một tiếng, chỉ vào kẻ vừa lên tiếng, lạnh lùng nói: “lôi ra ngoài.”
Lập tức có binh sĩ Bình Dương quân tiến lên, chuẩn bị lôi tên đó ra ngoài.
Lúc này, đám người họ Lư ở bên cạnh, đứng dậy, chuẩn bị phản kháng.
Thấy vậy, Yến Mặc mở to mắt, rút kiếm bên hông ra, quát lớn: “ai dám phản kháng?!... Nếu dám phản kháng, diệt toàn tộc!!”
Lời còn chưa dứt, binh sĩ Bình Dương quân cầm vũ khí chỉ về đám người Lư thị.
Ï Diệt toàn tộc?! ,I
Đám người trẻ tuổi của tộc Lư thị tái mặt, cuối cùng dưới tiếng quát của tộc trưởng và các trưởng lão lại quỳ trên đất, trơ mắt nhìn người anh em trong tộc bị lôi ra ngoài, kéo tới trước Yến Mặc.
Ï Yến Mặc... Sát ý thật lớn...;
Triệu Hoằng Nhuận nhìn thấy Yến Mặc hơi kích động, thầm nghĩ trong lòng.
Dù sao từ lúc gặp Yến Mặc cho đến nay, hắn chưa từng thấy Yến Mặc mất bình tĩnh và lộ vẻ thù hận như bây giờ.
“Bát”
Yến Mặc trực tiếp gác kiếm trên cổ kẻ họ Lư trước mặt, từ tốn nói: “đây là đất Sở, đúng, nhưng có thể ngăn cản Yến mỗ giết ngươi hay không?... Không thể”
Nói xong, Yến Mặc giơ kiếm lên, dùng lưỡi kiếm sắc bén cắt cổ đối phương, lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi đó ôm cổ họng, đau đớn giãy dụa.
Ï Làm thật sao....)
Triệu Hoằng Nhuận ngạc nhiên vì sự quyết đoán của Yến Mặc.
Giờ phút này, hắn sẽ không giả vờ chỉ trích Yến Mặc giết người, trái lại, hắn cảm thấy Yến Mặc giết rất tốt.
Dù sao, đúng là có một số người “không thấy quan tài không rơi lệ”, tỉ như, đám người Lư thị. Rõ ràng tính mạng toàn tộc đã trong tay Triệu Hoằng Nhuận, lại còn dám bàn điều kiện, quả thực là tức cười.
Tuy cướp tiền là không nên, nhưng nếu là đánh cướp Sở quốc đại thị tộc, Triệu Hoằng Nhuận hoàn toàn không cảm thấy tội lỗi.
Nhìn đám người Lư thị, từng người ăn mặc đẹp đẽ, mập mạp tròn trịa, loại người như vậy sao có khả năng tự hạ thân phận đi trồng trọt? Nói đùa.
Động não chút là có thể đoán ra cách đám người này làm giàu.
Vì vậy, Triệu Hoằng Nhuận không nói gì, cứ để Yến Mặc thay mình xử lý, hắn có thể chắc chắn, Yến Mặc nhất định là có thù với Lư thị.
Thấy ánh mắt Triệu Hoằng Nhuận nhìn về phía cung điện, Yến Mặc càng thêm quyết tâm, vẩy vết máu trên kiếm, hắn lạnh lùng nói: “ Túc vương có ý tốt. Nhưng các ngươi không biết điều, đổi lại là bản tướng quân, thì không dễ nói chuyện như vậy...”
Nói xong, hắn giơ kiếm chỉ về phía Lư thị đang quỳ, trầm giọng nói: “nếu có ai, chịu tiết lộ nơi Lư thị giấu tài sản, bản tướng sẽ làm chủ, cho kẻ đó một số tiền.”
Những lời này khiến người họ Lư cực kỳ hoảng sợ, dù sao trong tộc có không ít gia nô biết nơi cất giấu tài sản. Tuy trước đó đám gia nô rất trung thành, nhưng hôm nay, dưới sự uy hiếp của cái chết và sự mê hoặc của tiền bạc, lấy gì ra đảm bảo đám gia nô sẽ trung thành?
Lúc này liền có rất nhiều gia nô đứng dậy, la lớn: “ta biết, ta biết.”
Thấy vậy, Yến Mặc lộ ra nụ cười lạnh lùng. Một lúc sau, Yến Mặc tìm thấy Triệu Hoằng Nhuận đang xem đồ trang trí trong sảnh lớn.
Nghe được tiếng bước chân sau lưng, Triệu Hoằng Nhuận quay lại nhìn, sau đó chỉ vào đồ trang trí trong sảnh, cảm khái: “ Yến Mặc, ngươi từng nói với bản vương, Dương Thiệt thị ở Sở quốc không là gì cả, bản vương lúc đó còn nghỉ ngờ, nhưng hiện tại... bản vương tin"
Yến Mặc nhìn theo hướng Triệu Hoằng Nhuận đã chỉ, thấy trên một chiếc bàn chất đây các loại ngọc khác nhau, có ngọc trắng, phỉ thúy, mã não đủ loại ngọc quý, so với những loại ngọc này, mấy món đồ sơn mài trong sảnh trở nên tâm thường không đáng chú ý.
“Mạt tướng muốn nhắc nhở Túc vương điện hạ một câu, những đồ trang trí trong sảnh, so với đồ Lư thị giấu ở trong mật thất, chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi.”
“Thật hay giả?” Triệu Hoằng Nhuận giật mình nhìn Yến Mặc, bởi vì hắn thấy, nơi đây đã xa hoa hơn cả Văn Chiêu các của hắn, có một vài loại ngọc, Triệu Hoằng Nhuận hẳn còn chưa từng thấy qua.
“Hoàn toàn là thật” Yến Mặc tự tin nói.
Sau đó, hắn tiếp tục nói: “đa tạ Túc vương điện hạ đã khoan dung với mạt tướng.”
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy quay đầu nhìn Yến Mặc, từ trên bàn nhặt một miếng huyết ngọc, vừa ngắm nghía vừa hỏi: “sảng khoái không?”
“A” Yến Mặc gật đầu, cảm khái: “đoạn ân oán này, đã ẩn sâu trong lòng mạt tướng hơn 20 năm... Đã quen rồi." Nguyên nhân cụ thể, Triệu Hoằng Nhuận không hỏi, Yến Mặc cũng không có nói.
“Người Lư thị...”
“Mạt tướng nhớ lời điện hạ dạy bảo, nếu mục đích đã đạt được, thì không cần giết chóc vô ích.”
“Rất tốt... Gọi Yên Lăng binh đi vào khuân đồ, còn đám người Lư thị, nếu bọn họ không muốn đến Nhữ Nam, liền cho bọn hắn mấy bao ngũ cốc, để bọn hắn tự sinh tự diệt.”
“Mạt tướng hiểu rõ.”
Yến Mặc chắp tay, cung kính lui ra.
Đi ra bên ngoài, ánh mắt vô ý nhìn thấy cánh cổng nguy nga tráng lệ, Yến Mặc không khỏi trở nên thất thần.
Hắn mơ hồ nhìn thấy, bên ngoài cửa, trên tuyết, có hai cha con một lớn một bé, đang đau khổ cầu xin Lư thị, hy vọng có thể mượn một bao ngũ cốc.
F... Có thể xin thêm chút đồ ăn được không? Con ta đã đi theo nửa ngày, nó rất đói... Có thể hay không cho ít đồ thừa...
Được một nấc tiến thêm một thước? ¿
F..Cài này cho gia súc? Cái này....I
Ï... Heo ăn mập có thể làm thịt, các ngươi ăn có ích lợi gì? Cút! Dài dòng nữa thì bao ngũ cốc cùng đừng hòng mang đi....]
Ï Đừng đừng, chúng ta đi, chúng ta lập tức đi....]
Ï Này, đừng quên, trước khi hết năm, phải trả nợ 5 bao....]
Ï' Vâng vâng... “Hô” Yến Mặc nuốt nước bọt, thở dài: “nhìn lắm thành quen...”
Cùng lúc đó, gần một ngọn đồi bên ngoài Lư thành, có một đám người đang nghỉ chân, nhíu mày nhìn binh sĩ đang khuân vác đồ, khiêng rương lớn rương nhỏ lên xe ngựa.
“Đã công phá nơi này rồi sao?”
Người dẫn đầu bỏ trùm đầu, lộ ra gương mặt.
Nhìn kỹ, người này chính là Dương thành Quân Hùng Thác.
“Công tử, xem ra tin tức là chính xác, không ít quân Sở đã đầu hàng Cơ Nhuận... Bây giờ, Cơ Nhuận, người đông thế mạnh, Dương thành e rằng cản không nổi, không bằng xin đại vương chỉ viện.”
Hùng Thác nhíu mày nhìn tên hộ vệ, sắc mặt không vui. Nhưng sau khi suy nghĩ, hắn chỉ đành gật đầu: “chuyện cho tới giờ, cũng chỉ còn cách đó... Mấy người các ngươi, lập tức lên đường đi tới vương đô Thọ Dĩnh, bẩm báo đại vương”
“Công tử, ngài định đi đâu?”
Dương thành Quân Hùng Thác nghe vậy cắn răng, cay đẳng nói: “mục đích của Cơ Nhuận là Dương thành, sao có thể để hắn toại nguyện!”
Hiển nhiên, hắn không tính tránh né Triệu Hoằng Nhuận, vẫn định quay về Dương thành, tái lập quân đội để đối kháng với Triệu Hoằng Nhuận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận