Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 71: Thăm dò (2)

Chương 71: Thăm dò (2)Chương 71: Thăm dò (2)
Sáng sớm hôm sau, Hà Tương Tự như thường đến Thủy Cùng điện phê duyệt tấu chương.
Từ góc độ của mình, hắn không tán thành Hà Hân Hiền cùng Ngọc Lung công chúa cưới nhau, vì hắn biết bệ hạ vẫn hận Tiêu thục ái cùng Tiêu gia.
Vậy mà Hà gia dám rước Ngọc Lung công chúa về, đây không phải là tự tìm phiền toái sao?
Nhưng cháu trai đau khổ van xin, Hà Tương Tự cũng đành thử đi thăm dò Ngụy Vương, xem xem chuyện có thể thành hay không.
Một bên Hà Tương Tự đưa tấu chương lên cho Ngụy Vương, một bên hẳn suy nghĩ cách mở miệng. Không ngờ, Ngụy Vương thấy hắn đứng đờ người cạnh long án, mở miệng đùa: "Hà khanh, Hà khanh, hồn vía bay đi đâu rồi? Không chịu được nữa sao"
Nghe Ngụy Vương trêu đùa, Hà Tương Tự cười cười: " bộ xương già này của lão thần còn có thể cố gắng mấy năm"
"Ha ha" Ngụy Vương cười ha ha, hiển nhiên đã nhìn ra vị thần tử này có tâm sự, thế là đẩy tấu chương ra, vươn vai.
"Khu... Bệ hạ, lễ nghi." Đồng Hiến ở bên nhắc nhở, thân là hoàng đế, trước mặt thần tử làm vậy là không hợp lễ nghi.
Đứng sau lưng Đồng Hiến là hai tên thái giám sẽ ghi chép Ngụy Vương từng lời nói hành vi, để hậu nhân đánh giá vị quân vương này, bởi vậy, không thể không nghiêm túc.
"Trãm thả lỏng gân cốt còn bị nói?" Ngụy Vương tức giận liếc Đồng Hiến, cười mắng.
Đồng Hiến cười gượng, Hà Tương Tự cũng cười theo.
Giãn gân cốt một lúc, Ngụy Vương cảm thấy thoải mái hơn nhiều, hỏi Hà Tương Tự: "nói đi, đến cùng là có chuyện gì"
"Là như vậy.." Hà Tương Tự suy nghĩ một lúc, nói: "bệ hạ biết lão thân có một đứa cháu..."
"Hà Hân Hiền." Ngụy Vương cắt lời Hà Tương Tự: "trẫm biết, tân khoa thám hoa... Nói đến, tài hoa của hắn, trâm vẫn nhớ... Hà khanh, ngươi đừng có trách trẫm để hắn đứng thứ ba."
Hà Tương Tự nghe vậy trả lời: "bệ hạ có ý đề cao hàn môn sĩ tử, lão thân sao dám phàn nàn?... Rốt cuộc Ngụy quốc không thể dựa hoàn toàn vào quý tộc, cần hàn môn đến cân bằng thế lực. Còn nữa, Khấu chính cùng Lạc Tần đều viết hay hơn cháu của lão thần."
"Ừm" Ngụy Vương hài lòng gật đầu: "ngươi nghĩ như vậy thì tốt... Vài ngày nữa, trẫm sẽ đề bạt Hà Hân Hiền vào lục bộ, ngươi báo cho Hạ Mai là trẫm đồng ý
"Tạ ơn bệ hạ" Hà Tương Tự chắp tay, khéo lời từ chối: "nhưng đứa cháu này của lão thần có ý định ba năm sau thi lại, nhất định phải đoạt được trạng nguyên."
"Ồ?" Ngụy Vương cảm thấy ngoài ý muốn, gật đầu tán thưởng: "có chí khít" Nói đến đây, Ngụy Vương bỗng sững sờ, hỏi: " ngươi vừa nói cháu mình làm sao?”
"Là như vậy, Hân Hiền năm nay đã 18, lão thần đang tìm một mối hôn sự cho hắn, nhưng mà tiểu tử kia lại nói đã có người trong lòng..."
"Hô hố." Ngụy Vương cười: "thú vị... Hắn coi trọng nữ nhi nhà nào? Trâm làm chủ cho hắn”
"Là... Một vị công chúa." Hà Tương Tự nhắm mắt đáp.
"ồ2" Ngụy Vương lộ vẻ bất ngờ, mỉm cười: "nhìn trúng nữ nhi của trâm? Vào tết Đoan Ngọ đúng không?”
"Việc này... Lão thân cũng không biết." Hà Tương Tự cười xòa, nhưng thấy Ngụy Vương cũng không phản đối, cảm giác trong lòng cũng nhẹ hơn. Hắn tự nhủ: quả nhiên là Hà gia đủ tư cách cưới công chúa.
"Hà Hân Hiền... Tiểu tử này không tệ." Ngụy Vương gật đầu, hỏi: "là nữ nhi nào của trâm?” "Là Ngọc Lung công chúa" Hà Tương Tự thấp giọng nói.
Ở một bên, Đồng Hiến thầm nói: không ổn.
Sắc mặt Ngụy Vương cũng dần trầm xuống.
"Bệ hạ... Bệ hạ?" Thấy Ngụy Vương không nói lời nào, Hà Tương Tự nghỉ hoặc ngẩng đầu lên, lại phát hiện Ngụy Vương nghiêm mặt nhìn hắn, trong lòng lập tức kinh hãi.
"Ngọc Lung... Ngọc Lung..." Ngụy Vương ngón tay gõ vào long án, ánh mắt sắc bén nhìn Hà Tương Tự, giọng điệu mang vẻ lạnh lùng: "Hà Tương Tự, ngươi đã biết cái gì?"
Đã Biết?)
Hà Tương Tự giật mình, run sợ nói:
"lão thân không biết bệ hạ có ý gì." "." Ngụy Vương lạnh lùng nhìn Hà Tương Tự, thấy hắn thấp thỏm lo âu, nhưng từ trong ánh mắt có thể thấy: hắn có lẽ không biết gì cả, từ tốn nói: "trầm sẽ xem xét, ngươi trở về chỗ ngồi đi."
F....J
Hà Tương Tự tim đập thình thịch, lập tức hiểu ra: oán hận của bệ hạ chưa từng giảm, trái lại ngày một tăng.
Về phần tại sao, hắn thực sự không nghĩ ra.
Theo hẳn thấy, dù Ngụy Vương có thành kiến với Tiêu thục ái đến mức nào, nhưng đã mười mấy năm trôi qua, không đến mức hận cả Ngọc Lung công chúa.
Nhưng từ trong ánh mắt Ngụy Vương là có thể nhìn ta, Ngọc Lung công chúa là một điều cấm ky.
Hôm đó, Hà Tương Tự không biết làm sao mà về đến nhà, nhưng chuyện thứ nhất sau khi về nhà, chính là gọi Hà Hân Hiền tới thư phòng.
"Hân Hiền, ngươi không được dây dưa với Ngọc Lung công chúa!"
Hà Hân Hiền nghe được câu này, cảm thấy trái tim lạnh đi một nửa.
Hắn lập tức hiểu được, tin tức mà Bát công tử có được, tuyệt không phải tin giả.
Sau một đêm, Hà Hân Hiền mang vẻ lo âu bước đến Hàn Lâm Viện, hắn cùng với Bát công tử đã hẹn trước, sau hai ngày sẽ gặp nhau.
Chờ đến giữa trưa, Triệu Hoằng Nhuận liền dẫn theo tông vệ tới Hàn Lâm Viện, gặp mặt Hà Hân Hiền.
"Bát điện hạ, hôm qua tổ phụ vừa về đến nhà, liên khuyên ta cùng Ngọc Lung công chúa cắt đứt liên lạc, ngươi xem việc này..." Xem ra Hà Tương Tự đã nhận ra chuyện gì đó... Từ điểm này, việc hòa thân cũng không phải bịa chuyện. ¡
Triệu Hoằng Nhuận đăm chiêu suy nghĩ.
Thấy hắn không nói lời nào, Hà Hân Hiền sốt sắng nói: "Bát điện hạ, ngài nghĩ cách đi."
"Ta nghĩ?" Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc nhìn sang Hà Hân Hiền, vừa bực mình vừa buồn cười: "hẳn là ngươi nghĩ mới đúng!"
"Ta... Ta nghĩ?"
"Đúng." Triệu Hoằng Nhuận thở dài, nói: "xem ra, hòa thân là thật, bây giờ chỉ có hai con đường... Hoặc là tranh, hoặc là bỏ."
"Bỏ... Hà Hân Hiền lau mồ hôi trên trán, gian nan hỏi: " Bỏ thì sao? Tranh thì thế nào?" Triệu Hoằng Nhuận từ tốn nói: "bỏ, đơn giản là cắt đứt cảm tình, mà tranh... Kết quả xấu nhất là dẫn vương tỷ chạy trốn."
"Cái này... Làm sao?" Hà Hân Hiền mở to hai mắt, hoảng sợ: "nếu ta làm ra chuyện đáng hổ thẹn này, chẳng phải sẽ liên lụy gia tộc?"
"Chuyện đáng hổ thẹn?' Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng nhìn Hà Hân Hiền.
Hà Hân Hiền biết mình lỡ lời, vội nói: "điện hạ đừng trách, ta chỉ lo bệ hạ sẽ trách tội gia tộc, tuyệt không có ý khác..." Nói xong, hắn còn khẩn cầu: "điện hạ chẳng lẽ không thể xin bệ hạ sao?"
Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng nói: "ngươi cho rằng vì sao ta muốn để Hà lão đi thăm dò? Ta hoài nghỉ phụ vương phong tỏa tin tức là vì ta... Ngươi tin hay không, chỉ cần ta đi Thủy Cùng điện hỏi chuyện này, tám chín phần mười sẽ bị giam lỏng."
"Cái này..." Hà Hân Hiền thất vọng.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Triệu Hoằng Nhuận cũng thất vọng, tiện tay ném cho hắn một món đồ, nói: "nghĩ kỹ, rồi vào cung tìm ta... Nếu là bỏ, liền nhờ người trả lại cho ta."
Nói rồi, Triệu Hoằng Nhuận liền quay người rời đi.
Hà Hân Hiền cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện thứ Triệu Hoằng Nhuận đưa mình là một lệnh bài ra vào hoàng cung.
Nhiều ngày trôi qua, Hà Hân Hiền đều đang hỏi lòng mình.
Không thể phủ nhận, tình cảm hắn giành cho Ngọc Lung công chúa rất sâu đậm, nhưng vì tình cảm mà liên luy người nhà, thì không ổn?
Lại qua bảy tám ngày sau, Đại Lương đều biết một tin: sứ giả Sở quốc đã tới Ung Khâu, ít ngày nữa sẽ dâng quốc thư lên Ngụy Vương.
Đối với chuyện này, ai ai cũng bối rối, dù sao Ngụy, Sở đánh nhau không ngừng, nước Sở sao có thể cử sứ giả đi Ngụy?
Biết được tin này, Hà Hân Hiền không thể ngồi yên, cầm tấm lệnh bài Triệu Hoằng Nhuận đưa cho, đi tới Văn Chiêu các.
"Nghĩ kỹ?"
Triệu Hoằng Nhuận hỏi thẳng.
"Ừm." Hà Hân Hiền trịnh trọng gật đầu, trầm giọng: "ta tin tưởng cho dù bệ hạ có trách tội, Bát điện hạ cũng sẽ khẩn cầu thay Hà gia. Còn ta... Ta đã chuẩn bị tinh thần bị trục xuất khỏi gia tộc." Vẫn thông minh... ¡
"Điện hạ, kế tiếp chúng ta nên làm gì?" Hà Hân Hiền hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận khẽ mỉm cười: "kế tiếp, đó là chuyện của ta... Đêm nay giờ Tý, đến "Thập Lý đình" ngoại ô phía nam. Nếu vương tỷ chịu đi theo ngươi... Tiếp lấy!" hắn ném một chiếc lệnh bài cho Hà Hân Hiền.
Hà Hân Hiền bắt lấy nhìn kỹ, thấy mặt trước khắc hai chữ Ung Vương.!:, mặt sau khắc Ïxuất nhập thành,.
Khác với tấm lệnh bài của Triệu Hoằng Nhuận chỉ khắc Ï xuất nhập cung/..
Rõ ràng, đây là lệnh bài ra vào thành của Ung Vương.
"Đa tại"
Hà Hân Hiền hít một hơi thật sâu, cất lệnh bài vào trong người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận