Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 565: Vào Thành

Chương 565: Vào ThànhChương 565: Vào Thành
Khi Triệu Hoằng Nhuận chuẩn bị ra mặt, Nghiêm Dong đã tiến lên.
Vị huyện lệnh này bước ra khỏi đám đôn chắp tay với mấy người trẻ tuổi.
"Vương tam công tử, thập tam công tử"
"Ừm? Nghiêm huyện lệnh?”
Người trẻ tuổi tên được gọi Vương tam công tử, thấy Nghiêm Dong thì ngẩn người, rồi chỉ vào mấy hàng phát cháo, giọng điệu không tốt chất vấn: "Nghiêm huyện lệnh, đây là sao?... Là ngươi hạ lệnh phát cháo ?"
Nghiêm Dong cười khổ, đang muốn giải thích, không ngờ sau lưng có âm thanh truyền đến.
"Là tai" Triệu Hoằng Nhuận chậm rãi đi tới.
Sự xuất hiện của hắn khiến người thanh niên được gọi thập tam công tử nhíu mày.
"Ngươi?" Vương tam công tử đánh giá Triệu Hoằng Nhuận, khinh thường nói: "ngươi là ai?"
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận cười lạnh, từ tốn nói: "còn ngươi là ai?"
Vương tam công tử lộ vẻ giận dữ, chỉ tay vào hàng cháo, ra lệnh: "đập cho taU
Mấy tên gia nô phía sau đang muốn tiến lên, lại bị thập tam công tử chặn lại: "dừng tay!"
Nghe thế, Vương tam công tử quay đầu kinh ngạc nhìn, không hiểu hỏi: "thập tam huynh, ngươi..."
Nhưng thập tam công tử ngăn Vương tam công tử lại, sau khi đánh giá Triệu Hoằng Nhuận, mở miệng hỏi: "ngươi là... Triệu Hoằng Nhuận?"
"Triệu..." Vương tam công tử giật mình, quan sát tỉ mỉ Triệu Hoằng Nhuận, thì thào: "Túc Vương Hoằng Nhuận..."
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận: lại quan sát thập tam công tử, lạnh nhạt hỏi: "ngươi là ai?"
Thập tam công tử mỉm cười, chắp tay nói: "hiểu lầm, hiểu lầm, ta là An Lăng Triệu thị, trong tộc xếp thứ 13, tên một chữ Tuân."
Cùng lúc đó, Nghiêm Dong giới thiệu: "Túc Vương điện hạ, vị này là ngài đồng tông, thập tam công tử Triệu Thành Tuân."
Triệu Lại Dục đích tôn?
Triệu Hoằng Nhuận tặc lưỡi. Hắn đã biết, An Lăng huyện là nơi ở của chỉ tộc Triệu Lai Dục, không ngờ, vừa tới An Lăng, hắn đã gặp mặt.
Hừ!
Triệu Hoằng Nhuận khit mũi, không thèm chào, quay đầu nhìn Vương tam công tử, hỏi Nghiêm Dong: "Nghiêm Dong, tiểu tử cuồng vọng này là ai?"...
Vương tam công tử nghe vậy tức giận, nhịn đến đỏ mặt, cũng không dám làm gì.
Triệu Hoằng Nhuận xuất thân quá cao quý, hắn đắc tội không nổi.
Nghe Triệu Hoằng Nhuận hỏi, Nghiêm Dong cười khổ, thấp giọng giới thiệu: "vị này chính là Vương thị công tử, Vương Sâm công tử."
"Vương Sâm..." Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm, rồi nhìn Vương Sâm lạnh lùng nói: "còn muốn đập bản vương hàng cháo sao?"
"Ta..." Vương sâm á khẩu.
Thấy vậy, Triệu Thành Tuân vội vàng hòa giải: "Hoằng Nhuận hiền đệ, Vương tam huynh chỉ nói đùa mà thôi, đâu cần tức giận?"
Nào ngờ Triệu Hoằng Nhuận không cho Triệu Thành Tuân mặt mũi, liếc sang người sau, Triệu Hoằng Nhuận từ tốn nói: "bản vương đang nói chuyện với Vương tam công tử, vị đồng tông này, phiền ngươi câm miệng."
"." Triệu Thành Tuân vẻ mặt cứng đờ, sắc mặt trầm xuống.
Triệu Hoằng Nhuận lại nhìn Vương Sâm, lạnh lùng nói: "thế nào, Vương tam công tử? Ngươi không phải muốn đập sao? Đập đi!.. Cho tới giờ đều là bản vương đập người khác, còn chưa gặp người đập của bản vương, ngươi là người thứ nhất, đập, ngay trước mặt bản vương, đập"
Vương Sâm sắc mặt đỏ bừng, hắn hận không thể đập Triệu Hoằng Nhuận, chỉ là hắn không dám.
Đập đồ của Túc vương? Vương gia còn muốn đặt chân ở Ngụy hay không?
Suy đi nghĩ lại, Vương Sâm cố nhịn, tươi cười xin lỗi: "Túc Vương điện hạ, người không biết không có tội, Vương mỗ không biết Túc Vương điện hạ đại giá quang lâm, có mạo phạm, Túc Vương cần gì khó xử?"
"Không được." Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, nói: "ngươi đã muốn đập, thì phải đập... Ngươi đập bản vương hàng cháo, bản vương liền đập Vương thị phủ đệ. Tới! Đập!"
Đây là thanh toán xong?!
Vương Sâm tức hộc máu, nắm chặt tay, trâm giọng nói: "Túc Vương, cần gì hung hăng?"
"Ha!" Triệu Hoằng Nhuận cười lớn, lạnh lùng nói: "bản vương tục danh, Hoằng Nhuận, có nghĩa ngang ngược, hung hăng, ngươi không có nghe sao?!"
Ngang ngược... Đúng là ngang ngược!
Vương Sâm giận dữ, ở một bên, Triệu Thành Tuân cũng tức giận.
Bỗng nhiên, Triệu Thành Tuân thấp giọng nói một câu: "đi!"
Vương Sâm nghe xong, trốn vào huyện thành.
Thấy vậy, Vệ Kiêu giận dữ, đang muốn xông lên chặn lại tới, thì Triệu Hoằng Nhuận xua tay, nói: "Vệ Kiêu, đừng nóng vội, chạy được Vương Sâm, còn có thể chạy Vương thị sao? Hắn không đập bản vương hàng cháo, đó là chuyện của hắn, Vương thị phủ đệ, bản vương muốn đập... Sau khi vào thành, lại tính sổ sách!"
Nghe vậy, Vệ Kiêu nhìn đám người, cười lạnh.
Nghiêm Dong ở bên cạnh, đầu đổ mồ hôi, hắn không ngờ, Triệu Hoằng Nhuận thật định đi đập Vương thị phủ đệ.
Nghĩ tới đây, hắn nói: "Túc Vương điện hạ, Vương thị cùng đồng tông An Lăng Triệu thị của ngài, là thông gia, chuyện này..."
Triệu Hoằng Nhuận liếc Nghiêm Dong, ánh mắt như nói: bản vương quan tâm sao?
Việc phát cháo kéo đến lúc hoàng hôn, mấy vạn nạn dân ngoài An Lăng đều nhận được cháo.
Lữ Chí còn dẫn con gái tới, đứa trẻ ngọt ngào tỏ lòng biết ơn với Triệu Hoằng Nhuận.
"Ca ca, mẫu thân nhờ ta thay nàng cảm tạ ngươi."
Một câu ca ca, làm Triệu Hoằng Nhuận vui vẻ, hắn sờ đầu nha đầu, cố ý nói: "a? Chỉ mỗi mẫu thân thôi sao? Ngươi đây? Ca ca phát cháo cho ngươi nah..."
"Thế nhưng Nha nhi ngày mai vẫn phải ăn thịt sói." tiểu nha đầu nhậm ngón tay, giảo hoạt nói.
Lời của nàng làm mọi người kinh ngạc.
"Nha đầu này lanh lợi.." Lữ Mục mỉm cười, khiến Lữ Chí có hỏi lúng túng, hạ giọng trách mắng: "Nha nhi, không được nói như thế."
"Không sao không sao." Triệu Hoằng Nhuận xua tay, ra lệnh Nghiêm Dong: "Nghiêm huyện lệnh, lấy số lương thực còn lại đến."
"Vâng." Nghiêm Dong gật đầu, đi hạ lệnh.
Lúc này, Chu Phác đã bê một bao gạo đến, đặt trước mặt tiểu nha đầu, nháy mắt, nói: "tiểu nha đầu, vậy giờ thì sao?"
Tiểu nha đầu mặt mày hớn hở, ôm túi gạo nói: "Nha nhi cám ơn đại ca ca, cảm tạ mấy vị thúc thúc... Cha, chúng ta khiêng gạo về đi, nương nhất định sẽ cao hứng."
"Tự nhiên bị lỗ vốn..."
Triệu Hoằng Nhuận lầm bầm, khiến mọi người cười thầm.
"Đa tạ Túc Vương điện hạ."
Lữ Chí trịnh trọng chắp tay với Triệu Hoằng Nhuận, chân thành nói: "nếu không phải Túc Vương điện hạ, chúng ta thật không biết..."
Triệu Hoằng Nhuận xua tay nói: "lúc này nói ra, còn quá sớm... Lữ Chí, ngươi quay về trước đi, tiểu nha đầu này gấp rồi."
Đám người quay đầu nhìn tiểu nha đầu, phát hiện nàng đang kéo góc áo phụ thân, thì mỉm cười.
Lữ Chí bất đắc dĩ mỉm cười, xách bao gạo đặt lên vai phải, lại dùng tay trái bế tiểu nha đầu, cúi đầu chào Triệu Hoằng Nhuận rồi quay người rời đi.
Mhìn Lữ Chí rời đi, Yến Mặc kinh ngạc, hắn nhìn ra, Lữ Chí rất khỏe.
Mà Triệu Hoằng Nhuận cũng chú ý tới, giống Trân Tiêu, Lữ Chí vóc người trung bình, nhưng sức lực rất lớn.
Dân gian tàng long ngọa hổ... Hắn không khỏi cảm khái: đều nói 6 doanh thường trú có những dũng sĩ nước Nguy, kỳ thực chưa chắc.
Ngay lúc Triệu Hoằng Nhuận cảm khái, Lý Lực chạy tới, vẻ mặt khác thường nói với Nghiêm Dong: "đại nhân, lương thực... Chia xong."
Nghiêm Dong không nói gì.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, mỗi huyện thành kho lương, ít nhất chất đủ 3 tháng lương thực cho toàn huyện, tuy nạn dân ngoài thành có 5 vạn, nhưng cũng không thể hết nhanh như vậy.
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận hỏi Nghiêm Dong: "Nghiêm huyện lệnh, An Lăng kho lương... Có thiếu hụt?"
"Không có, không có.." Nghiêm Dong hốt hoảng nói.
Triệu Hoằng Nhuận liền biết trong đó có quỷ, từ tốn nói: "vào thành, dẫn bản vương đến khol"
"Vâng..." Nghiêm Dong cúi đầu, dẫn Triệu Hoằng Nhuận tới cổng thành.
Khiến người ta kinh ngạc là, cổng thành An Lăng đóng chặt, mặc cho Nghiêm Dong la hét, thì huyện binh cũng không đáp lại.
Triệu Hoằng Nhuận cẩn thận suy nghĩ, trong lòng hiểu rõ, cười lạnh nói với Nghiêm Dong: "Nghiêm huyện lệnh, đúng là xứng chức."
Nghiêm Dong mặt đỏ tới mang tai, thở dài.
Sắc trời dần tối, Triệu Hoằng Nhuận thấy cửa thành đóng chặt, suy tư cách vào thành.
Đúng lúc này, bên cạnh hẳn xuất hiện vài bóng người, dọa Vệ Kiêu nhảy dựng, thấy rõ người tới, Vệ Kiêu mới nhẹ nhõm, tra kiếm vào vỏ.
Bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận lúc này, có mấy người đàn ông mặc vải xám, quỳ một chân, cúi đầu.
Đây là Thanh Nha đi theo Triệu Hoằng Nhuận.
"Mở cửa thành ra."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Nghiêm Dong trong, Triệu Hoằng Nhuận ra lệnh.
"RõI"
Mấy Thanh Nha chúng đến gân tường thành, ném móc câu, nhanh chóng trèo lên tường thành.
Sau vài tiếng động, cửa thành mở rộng, mấy tên Thanh Nha chúng cung kính quỳ một chân, chờ đợi Triệu Hoằng Nhuận ra lệnh.
"Đi, vào thành!" Triệu Hoằng Nhuận chắp hai tay sau lưng, nhàn nhã bước vào An Lăng huyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận