Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 355: Sau Khi Nguy Hiểm Trôi Qua F Rút lui? 7

Chương 355: Sau Khi Nguy Hiểm Trôi Qua F Rút lui? 7Chương 355: Sau Khi Nguy Hiểm Trôi Qua F Rút lui? 7
Thấy Hoàn Hổ quả quyết rút lui, Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc, nâng độ nguy hiểm của kẻ này lên một bậc.
Kẻ địch nào khó đối phó nhất?
Là kẻ địch ẩn nấp sao?
Không, là kẻ không dễ mạo hiểm, một khi phát hiện nguy hiểm liền rút lui.
Nhớ nụ cười khó hiểu của Hoàn Hồ khi rút lui, Triệu Hoằng Nhuận có dự cảm: người này sẽ trở thành tai họa cho Đại Nguy.
Trực giác mạch bảo Triệu Hoằng Nhuận, lần này để Hoàn Hổ rời đi, không khác là thả hổ về rừng, nhưng Triệu Hoằng Nhuận không còn cách nào. Hoàn Hổ có trực giác rất chính xác, hắn vừa rút lui, cấm vệ vừa đi chỉ viện đã lần lượt quay về, để số lượng cấm vệ từ trăm người tăng lên 300,400 người.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Doanh trại bị tập kích sao?”
"Không biết các vị đại nhân có an toàn không?"
Trong tiếng xì xào, cấm vệ bắt đầu xử lý hậu quả.
"Cái gì, mấy tên kia hèn nhát như vậy."
Mịi Nhuế chẳng biết lúc nào đến bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận, vẻ mặt uể oải, nàng còn định thí nghiệm loại thuốc bột mới, xem hiệu quả thế nào.
Kết quả, nàng còn chưa ra sân, Hoàn Hổ đã quả quyết chạy trốn, khiến Mị Nhuế vô cùng thất vọng. Nhưng Triệu Hoằng Nhuận rất vui mừng, mặc dù Mi Nhuế nói là thuốc bột không có tác dụng phụ, tuy nhiên, Triệu Hoằng Nhuận không yên tâm nổi, nên hắn chỉ coi Mị Nhuế là phương án cuối cùng, nếu cấm vệ không thể ngăn cản mã tặc, thì mới đến phiên Mị Nhuế ra sân.
Đối với Mị Nhuế, Triệu Hoằng Nhuận không quá yên tâm.
"Mặc dù không giúp được gì, nhưng chuyện đã hứa, bản vương vẫn sẽ thực hiện."
Vì trấn an Mị Nhuế đang lảm nhảm, Triệu Hoằng Nhuận nói với nàng.
"Thật?" vừa nghe thế, Mị Nhuế lập tức quên đi việc thí nghiệm, mừng rỡ nói: "vậy ta muốn bánh ngọt, còn có pho mát."
"Bản vương sẽ xin Thanh Dương bộ lạc một phần."
Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, rồi nhìn về phía trước, vì hắn thấy, Đại thống lĩnh Lý Chinh đang đi về phía hắn.
"Túc vương điện hạ." Lý Chinh bước tới, mỉm cười chắp tay nói: 'lần này may mà có Túc vương điện hạ."
"Thống lĩnh nói quá lời, bản vương không giúp được gì." Triệu Hoằng Nhuận khiêm tốn nói.
Hắn không nhận ra Lý Chinh, chỉ coi Lý Chinh là thống lĩnh của Hổ Bí cấm vệ.
Đáng tiếc, hắn đoán sai.
Vừa nghe Túc vương gọi mình "thống lĩnh", Lý Chinh đoán được Túc vương có thể không nhận ra mình, nở nụ cười, không thèm để ý, đổi chủ đề khen: "chiến pháp Túc vương điện hạ dùng để chống mã tặc, quả thực để Lý mỗ mở rộng tâm mắt. Không hổ là Túc vương đánh bại 16 vạn quân SởI"
"Lý thống lĩnh quá khen" Triệu Hoằng Nhuận xua tay, rồi nhíu mày hỏi: "Lý thống lĩnh, vừa rồi bản vương thấy ngươi đánh với một tên mã tặc, là thủ lĩnh của đám mã tặc?"
"Ừm." Lý Chinh gật đầu, thành thật nói: "người này tự xưng Hoàn Hổ, đến từ đất Hàn. Theo Lý mỗ thấy, là hạng người xảo quyệt."
Nói xong, Lý Chinh nhìn sang MỊ Nhuế, nói với Triệu Hoằng Nhuận: "Túc vương điện hạ mời đi sang."
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, đi theo Lý Chinh đến nơi vắng vẻ, lúc này, Lý Chinh thấp giọng nói: "Hoàn Hổ, là vì bệ hạ mà đến."
"Cái gì? Phụ vương?" Triệu Hoằng Nhuận giật mình, nhíu mày ngâm nghĩ, rồi thấp giọng hỏi: "đám người kia biết được phụ vương ở đây?"
Lý Chinh im lặng gật đầu.
Ï Cái này... J
Triệu Hoằng Nhuận không thể tin nổi.
Chuyện đàm phán với Âm Nhung, trên danh nghĩa là Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu làm chủ, bên ngoài không biết tung tích Ngụy Vương mới đúng.
Nhưng Hoàn Hổ, lại biết Ngụy Vương ở trong doanh trại, điều này đáng để suy nghĩ.
Chẳng lẽ có người Ngụy thông đồng Hoàn Hổ:... Là nối tiếp vụ tập kích sứ giả năm ngoái? ¡
Triệu Hoằng Nhuận cúi đầu không nói.
Năm ngoái,thế lực phản Ngụy”" tập kích Sở sứ, dẫn đến Sở Ngụy khai chiến, mà lần này, bọn hắn tấn công doanh trại Ngụy Vương.
Triệu Hoằng Nhuận không tin Hoàn Hổ sẽ vô cớ tập kích quân vương một nước, trừ phi là có người thuê hắn làm như vậy.
Bỗng nhiên, Triệu Hoằng Nhuận nghĩ đến một chuyện, nói với Lý Chinh: "lại nói, thực lực của đám mã tặc để bản vương kinh ngạc."
"Ừm.”" Lý Chinh gật đầu, suy đoán: "Lý mỗ hoài nghi những người này xuất thân từ Hàn quốc ky binh, Lý mỗ sẽ cho người đi điều tra."
Hai người hàn huyên một lúc, Triệu Hoằng Nhuận cáo từ, để Lý Chinh bất ngờ.
"Túc vương điện hạ, không đi gặp bệ hạ sao?"
Lý Chinh không dám tin, Túc vương vừa lập được đại công, đổi lại vương tử khác, bảo đảm lập tức đến trước mặt Ngụy Vương tranh công, mà vị vương tử này còn chẳng thèm vào lều của Ngụy Vương.
Chú ý tới ánh mắt của Lý Chinh, Triệu Hoằng Nhuận vội vàng giải thích: "không phải bản vương không muốn gặp phụ vương. Thực ra..." Hắn kể lại chuyện Triệu Nguyên Dục bị thương, khiến Lý Chinh giật mình.
"Di vương bị thương?”
"Ừm... Theo tông vệ trưởng Vương đại ca nói, Lục thúc bị thương không nghiêm trọng, chỉ đổ máu hơi nhiều, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể khỏi hẳn, nhưng bản vương vẫn không yên tâm..."
Lý Chinh nghe vậy gật đầu nói: "Túc vương điện hạ cứ đi... Ừm, Lý mỗ cũng nên báo với bệ hạ chuyện này." Lúc hai người trò chuyện, đám người Trâm Úc đã dắt ngựa đi tới.
Triệu Hoằng Nhuận liếc thấy trên ngựa của Trầm Úc có hai con thỏ, lúc này mới nhớ tới cho lễ vật cho phụ vương, liên nói: "đúng, hôm nay, bản vương và Lục thúc đi săn, kết quả rất tốt, hai con thỏ này, mong Lý thống lĩnh hiến lên phụ Vương."
F... Thỏ? J
Đưa tay nhận hai con thỏ từ tay Trầm Úc, Lý Chinh sắc mặt kỳ lạ.
Hắn biết các vương tử tham gia săn bắn sẽ dâng con mồi bắt được cho Ngụy Vương, nhưng con mồi được dâng lên sẽ là thú quý, tỉ như bạch hồ, bạch hổ, vị điện hạ này thì tốt, đưa hai con thỏ?
Ừm... Ít nhất khá mập. .¡
Ngắm nghía hai con thỏ, Lý Chinh không biết nên nói cái gì, đợi hắn lấy lại tinh thần, Triệu Hoằng Nhuận sớm đã rời đi.
"Vị điện hạ này đúng là..."
Lắc đầu cười khổ, Lý Chinh cầm theo hai con thỏ tới lầu Ngụy Vương.
Tuy là lều Ngụy Vương ở, nhưng khi dự cảm Hoàn Hổ sẽ đến tập kích, Lý Chinh tập hợp Lễ Bộ quan viên, Tương Vương và tông vệ đến đây, thuận tiện cho bọn hắn bảo vệ.
Mà khi Lý Chinh bước vào trong lều, hẳn kinh ngạc phát hiện, tâm trạng mọi người vẫn đang căng thẳng, nắm chặt bảo kiếm sắc mặt nghiêm trọng, cho dù là Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu cũng đã xắn tay áo.
Ngay cả Ngụy Vương đều đã nắm chặt kiếm quân vương.
Ï Hỏng.. Cùng Túc vương trò chuyện, đã quên phái người thông báo... .I
Lý Chinh thâm thấy không ổn.
Khi thấy người tới là Lý Chinh, Ngụy Đế quả thực nhẹ nhàng thở ra, trầm giọng hỏi: "Lý Chinh, ngoài lầu tình huống thế nào?"
"Bẩm bệ hạ, có Túc vương điện hạ hỗ trợ, cấm vệ đã đánh lui kẻ địch, nhưng chưa bắt được thủ lĩnh, xin bệ hạ thứ tội."
Nghe câu này, mọi người như trút được gánh nặng, nhất là Tương Vương.
"Hoằng Nhuận?" Ngụy Vương kinh ngạc hỏi: "Hoằng Nhuận chạy đến cứu giá?"
"Vâng!" Lý Chinh khen: "theo đội trưởng Hổ Bí quân Khâu Vũ bẩm báo, Túc vương điện hạ nhận ra ý đồ thật sự của mã tặc, lập tức ra lệnh Hổ Bí quân quay về thủ, mà Túc vương điện hạ, cũng dân tông vệ đến hộ giá... Vừa rồi, mạt tướng bị thủ lĩnh đạo tặc Hoàn Hổ kìm hãm, may mà có Túc vương điện hạ chỉ huy, thành công giết chết mấy chục tên mã tặc, bằng không, hậu quả khó lường."
Nghe thế, Ngụy Vương lộ sự vui mừng, hẳn hỏi: 'vậy... Hoằng Nhuận ở đâu?"
"Cái này..."
Lý Chinh ngượng ngùng, dâng 2 con thỏ lên.
"Túc vương điện hạ có chuyện quan trọng quay trở về Thanh Dương bộ lạc. A, đúng, đây là Túc vương điện hạ lễ vật."
F... Thỏ? J Mọi người trong lều nhìn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận