Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 392: Phục Kích Ban Đêm Hẻm Quạ

Chương 392: Phục Kích Ban Đêm Hẻm QuạChương 392: Phục Kích Ban Đêm Hẻm Quạ
Hẻm Quạ, không phải một con đường thẳng nối liền 2 phía núi Quạ.
Giống như các hẻm núi khác, hẻm Quạ uốn lượn và gồ ghề, đôi khi khoảng cách chỉ có 1, 2 dặm, nhưng đi bên trong lại đi tận 3 đến 5 dặm, thậm chí xa hơn.
Tệ hơn là, Hẻm quạ có nước chảy qua, nên vách đá hai bên cao vô cùng, khiến trong hẻm cực kỳ ẩm ướt, mặt đất lầy lội khó đi.
Theo Ô Ngột, Ô Na, hẻm Quạ có sương mù dày đặc, khó nhìn đường, nên dù là dân bản xứ, đôi khi cũng vô tình mà rơi vào con suối ở gần đó.
Việc đi bộ trong một hẻm núi tối tăm như vậy, thật là một chuyện vô cùng khó khăn. Thứ nhất là vũng bùn, thứ hai là gió thổi qua hẻm núi, sẽ vang lên tiếng “ô ô ô như quỷ khóc, vô cùng dọa người.
Lúc này, Ô Na hoàn toàn vùi đầu vào ngực Triệu Hoằng Nhuận, chết sống cũng không buông tay đang bịt tai.
Chuyện này Triệu Hoằng Nhuận cũng có thể hiểu, dù sao đây vẫn là nữ nhân, so sánh thì...
Hắn quay đầu nhìn Mị Khương cưỡi ngựa với vẻ vô cảm, phiền muộn thở dài.
“Ngươi... Không sợ sao?”
Triệu Hoằng Nhuận hỏi.
“Sợ cái gì?” Mị Khương bình tĩnh nói: “ngươi không phải nắm chắc tiêu diệt Yết tộc ky binh sao?”
“Ta không nói cái đó, ta nói... Cái này” Trong lúc Triệu Hoằng Nhuận nói, một cơn gió thổi vào, để toàn bộ hẻm núi vang lên tiếng “ô ô ở”.
Mị Khương im lặng nhìn Triệu Hoằng Nhuận, không vui nói: “tiếng gió mà thôi... Ngươi đang đùa ta sao?”
F...J
Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, từ bỏ.
Hắn lần nữa chắc chắn, nữ nhân này, tuyệt đối không phải nữ nhân ôn nhu mà hẳn thích.
Một lát sau, đại tướng quân Tư Mã An cưỡi ngựa đến gân, thấp giọng nói: “điện hạ, Yết tộc ky binh, hẳn là đã theo đuôi quân ta, tiến vào trong cốc.”
“Ồ?” Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy không khỏi giật mình, kinh ngạc hỏi: “là quân đoạn hậu đưa tin tới sao?”
Tư Mã An lắc đầu, nghiêm túc nói: “là ta đoán."
Ngươi cũng quá thần thánh? 4 Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc nhìn Tư Mã An.
Chú ý tới ánh mắt Triệu Hoằng Nhuận, Tư Mã An lộ nụ cười hiếm thấy, nói: “đây là một loại cảm giác, trải qua nhiều lần, tự nhiên sẽ có loại cảm giác này... Đôi khi, loại cảm giác này thậm chí chuẩn hơn tình báo, vì tình báo có thể do quân địch cố ý lộ ra.... Nhớ ngày đó, cảm giác này giúp ta sống sót được.”
“Trước đây từng xảy ra chuyện này?” Triệu Hoằng Nhuận giật mình, hắn thấy, có thể bức Tư Mã An đến đường chết, tuyệt đối không phải dễ dàng.
“Mông Bí, Tĩnh Vương... Không, Nam Lương Vương tông vệ” Tư Mã An che bụng, thì thào nói: “là một trận chiến khó quên...”
Tam bá dưới trướng, còn có thể để Tư Mã An suốt đời khó quên? A, đúng, cả hai đều là người nổi bật trong tông vệ, bản lĩnh hẳn là không khác nhau, nhưng....]
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận khó hiểu nói: “lại nói, bản vương chưa nghe nói bên cạnh Tam bá có tông vệ tên Mông Bí, ngược lại có một Mông..."
“Bởi vì hắn đã chết!” Cắt ngang lời Triệu Hoằng Nhuận, Tư Mã An liếm môi, hơi hưng phấn nói: “hắn định đánh lén ta, lại bị ta phục kích...”
Triệu Hoằng Nhuận há miệng, không biết nên nói gì.
Hắn biết, cả phụ vương và Tam bá đều có 5 tông vệ chết trong trận nội chiến.
“Có thể kể cho bản vương nghe, cuộc chiến... Giữa Thuận Thủy quân và Vũ Thủy quân.”
“Điện hạ cư nhiên đã nghe đến Thuận Thủy quân và Vũ Thủy quân?” Tư Mã An kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
“Là Lục thúc nói cho bản vương, nhưng chỉ là một ít vụn vặt” Triệu Hoằng Nhuận giải thích.
Tư Mã An mới hiểu ra: “thì ra là Di vương.”
Hắn lần nữa sờ bụng, cảm khái: “Thuận Thủy quân và Vũ Thủy quân, lúc đó thật sự rất mạnh, tuyệt không kém 6 doanh thường trú, lúc đó...”
Đến đây, hậu phương có một ky binh đuổi đến, chắp tay nói: “điện hạ, đại tướng quân, Yết tộc ky binh đã tiến vào hẻm núi, định giết binh sĩ đoạn hậu!”
“Lần sau có cơ hội, thì ta sẽ kể cho Túc vương điện hạ” Tư Mã An nói với Triệu Hoằng Nhuận một câu, rồi ra lệnh: †oàn quân tăng tốc, mau chóng vượt qua hẻm núi.
“Không đánh trả sao?” Ở bên cạnh, Phong Túc chen ngang: “nếu không đánh trả, Yết tộc ky binh sẽ tiếp tục bắn tên”
“. Tư Mã An giữ im lặng, trong đôi mắt âm trầm đang bùng lên ngọn lửa, có thể chứng minh hắn vô cùng tức giận.
Lúc này đánh trả, sẽ không có lợi cho cuộc mai phục.
Cũng may, trời đang tối đen, Yết tộc ky binh cũng chỉ bắn tên thăm dò, không thực sự muốn công kích.
Với ky binh du mục, mũi tên rất quý giá, lại thiếu thốn, nhất là với ky binh ở bên ngoài.
Nếu tên bắn hết, Yết tộc ky binh sẽ rơi vào tình trạng lúng túng.
Vì vậy, trừ phi đảm bảo tiêu diệt quân địch, bằng không, ky binh du mục sẽ không dễ bắn tên.
Đi được hơn 10 dặm, Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên trông thấy bó đuốc ở nơi xa.
Những cây đuốc kia không cố định, như thể có người đang huơ chúng.
Một lát sau, những cây đuốc kia biến mất.
Ï Đã đến nơi Thương Thủy quân phục kích....I
Triệu Hoằng Nhuận hiểu rõ, quay đầu nói với Tư Mã An: “đại tướng quân.”
Tư Mã An cũng đã thấy những bó đuốc biến mất, gật đầu nói: “ta hiểu!” hắn lần nữa hạ lệnh toàn quân tăng tốc.
Nghe lệnh, các binh sĩ dốc toàn bộ thể lực, chạy về phía trước, tốc độ hành quân tăng nhanh.
Thậm chí, vì mê hoặc ky binh truy đuổi, Tư Mã An còn hạ lệnh binh sĩ vứt lại thịt khô, mà cả quân kỳ của Nãng Sơn quân cũng vứt lại một ít.
Cứ như vậy, đi được 2 dặm, vùng đất phía trước rộng mênh mông, bọn hắn đã rời khỏi hẻm Quạ, đi tới phía đông núi Quạ.
Nhìn về nơi xa, chỉ thấy một màu đen, hình như có thứ gì đó, nhưng không thấy rõ.
Dù như thế, Tư Mã An vẫn có thể cảm nhận, đằng trước có một đội quân, khiến hắn cảm thấy bị uy hiếp.
Đương nhiên, hắn không cho rằng Thương Thủy quân uy hiếp được hắn, thứ uy hiếp được hắn là những chiếc nỏ được giấu trong đêm tối.
Đột nhiên, một cây đuốc xuất hiện ở nơi xa, huơ qua huơ lại nhiều lần.
Tư Mã An lập tức hiểu ý, hạ lệnh toàn quân tiến đến vị trí bó đuốc.
Quả nhiên, khi Nãng Sơn quân đến vị trí bó đuốc, bọn hắn thấy rất nhiều binh sĩ Thương Thủy quân ở dọc đường, đồng thời, cũng nhìn thấy vô số binh khí chiến tranh được sắp xếp.
Liên nỏ cỡ lớn!
“Túc vương điện hại”
Ngũ Kị chẳng biết lúc nào đã tới, hành lễ với Triệu Hoằng Nhuận và Tư Mã An.
Cùng Ô Na nhảy xuống ngựa, ném dây cương cho Trầm Úc, Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng hỏi: “Yết tộc ky binh lập tức đến... Liên nỏ, biết dùng sao?”
Ngũ Kị gật đầu, nói: “hôm qua đã thử nghiệm, uy lực vô song... Điện hạ yên tâm”
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận gật đầu nói: “đợi bản vương hạ lệnh, liền bắn một loạt.”
“Rõ”
Nãng Sơn quân, lặng lẽ rút từ địa điểm mai phục của Thương Thủy quân, rút về nơi xa, chỉ có Tư Mã An, Văn Tục, Bạch Phương Minh và các tướng lĩnh Nãng Sơn quân ở lại, giống binh sĩ Thương Thủy quân ẩn nấp cẩn thận.
Bọn hắn cũng muốn chứng kiến, vũ khí mới do Dã Tạo ty chế tạo có sức mạnh thế nào.
Lối ra hẻm Quạ rất yên tĩnh, có thể nghe được tiếng vó ngựa.
Yết tộc ky binh, tới!
“Cảm giác không thích hợp, ở đây quá yên tĩnh...”
Nơi xa, truyền đến một tiếng lẩm bẩm của một Thiên Phu trưởng. “Có gì không thích hợp, người Ngụy hèn yếu, không dám đối mặt chúng ta, chỉ biết cụp đuôi bỏ chạy... Lại nói, người Ngụy trốn đi nơi nào?”
“Phía kia có âm thanh, hẳn là hướng đó."
“Vậy chúng ta đuổi theo, xem có có hội đánh lén bọn hắn hay không.”
Sau cuộc trò chuyện, Yết tộc ky binh khống chế chiến mã, chậm rãi tiến về lối ra.
Đột nhiên, có một Thiên Phu trưởng nhìn xung quanh tối tăm, nói: “không đúng, ở đây...”
Sau đó, hắn từ mặt bao tải trên lưng ngựa, lấy ra túi đựng tên, rồi dùng đá đánh lửa tạo lửa.
“Phừng.” đầu mũi tên bốc cháy.
Thì ra đầu mũi tên có lông dê và mỡ dê.
“Sựu -"
Đám ky binh còn lại đang thắc mắc “ngươi làm gì vậy”, “cần gì làm vậy”, tên Thiên phu trưởng kia bắn tên về phía hắn thấy không ổn.
Mũi tên cháy lướt qua binh sĩ Thương Thủy quân, lộ ra các binh sĩ và một chiếc nỏ.
“Có mai phục!”
Tên Thiên Phu trưởng kia hét to.
F Hứt
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận tiếc nuối nhếch miệng, hắn còn muốn để đối phương tiến gần thêm chút nữa.
“Bắn tên!”
Hắn quát lên.
Vừa dứt lời, 300 liên nỏ lập tức bản ra hàng loạt mũi tên.
Trong chốc lát, chỉ nghe tiếng “phốc phốc”, giống như có đồ vật bị xuyên thủng.
Kèm theo là tiếng hú thảm thiết của ky binh Yết tộc, và âm thanh thảm thiết của chiến mã.
Các tướng lĩnh Nãng Sơn quân không nói gì, tuy không nhìn rõ, nhưng có thể tưởng tượng, bị 300 chiếc nỏ bao vậy theo hình bán nguyệt, đang đối mặt tình huống thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận