Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 787: Manh Mối (2) Ứ Đại Lý Tự khanh chính Từ Vinh... Lão đại nhân quả nhiên không đơn giản. ,¡

Chương 787: Manh Mối (2) Ứ Đại Lý Tự khanh chính Từ Vinh... Lão đại nhân quả nhiên không đơn giản. ,¡Chương 787: Manh Mối (2) Ứ Đại Lý Tự khanh chính Từ Vinh... Lão đại nhân quả nhiên không đơn giản. ,¡
Ôm suy nghĩ kính nể Từ Vinh, Triệu Hoằng Nhuận bước vào kho Lại Bộ, trong đầu nhớ lại cảnh vừa rồi.
Triệu Hoằng Nhuận còn nhớ ngày cuối cùng gặp Chu Yên, là ngày 14 tháng 6
Sáng sớm hôm đó, hắn giờ Thìn hai khắc ra ngoài, giờ Thìn ba khắc, tới trước Lễ Bộ gặp Lễ Bộ thượng thư Xã Hựu.
Lúc rời Lại Bộ, đã tâm giờ Ty hai khắc.
Sau đó, Triệu Hoằng Nhuận liền tới Hình Bộ, gặp Chu Yên.
Biết Xã Hựu đã đồng ý, Chu Yên cũng đồng ý, nhưng sau đó Chu Yên nói với hắn những vụ án kỳ lạ, nên tốn thêm thì giờ.
Lúc rời Hình Bộ, đại khái đã tâm trưa.
Triệu Hoằng Nhuận tự nhận bản thân không nhớ lầm, vì sau khi rời Hình Bộ là đến Đại Lý Tự cứu Ôn Khi
Sau đó, hắn dẫn Ôn Khi về phủ dùng cơm, khi đó đã tầm buổi trưa ba khắc.
Theo lời Hình Bộ quan lại, Chu Yên sau khi Triệu Hoằng Nhuận rời đi một lúc cũng rời đi, chẳng qua là đã gần trưa, quan lại cho rằng thượng thư đại nhân về phủ dùng cơm, nên không để ý.
Bọn hắn chủ thấy kinh ngạc, vì Chu Yên rất ít khi về phủ dùng cơm trưa, bình thường đều ăn ở Hình Bộ.
ƒ Lúc này...
Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm một câu.
Lúc Chu Yên đến Lại Bộ, đã qua giữa trưa, Chu Yên gặp mặt Hạ Mai.
Vốn dĩ Hạ Mai định hồi phủ dùng cơm, thuận tiện ngủ trưa, nhưng Chu Yên đến làm hắn đổi ý, đi thăm Tào TT.
Chuyện này Tào Trĩ đã xác nhận, thậm chí, Tào lão còn tiết lộ cuộc trò chuyện giữa 2 người, tỉ như Hạ Mai phàn nàn Công Bộ có Túc vương chống lưng, ...
Tiếp đó, hai người "uống rượu" cả buổi chiều.
Đường đường Lại Bộ thượng thư, Hạ đại nhân bỏ bê công việc.
Khi biết việc này, Triệu Hoằng Nhuận im lặng, hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao khi hỏi Hạ Mai: Chu thượng thư rời khỏi lúc nào, sắc mặt Hạ Mai thay đổi.
Xem ra Hạ Mai không nói được- hắn cùng Tào Trĩ uống đến chiều, Chu Yên đi một chuyến Lại Bộ liền mất tích, ngươi muốn hắn làm sao mở miệng?
Nếu ngày thường, mở một con mắt nhắm một con mắt cũng thôi, dù sao Hạ Mai sắp cáo lão.
Vấn đề là Hình Bộ thượng thư bị hại, chuyện này dính đến Hạ Mai, chẳng phải không làm tròn trách nhiệm?
Đấn lúc đó Ngự Sử đài vạch tội hắn "ngồi không ăn bám', Hạ Mai thanh danh mất hết.
Khó trách Hạ Mai vội đến cung cấp manh mối. Đương nhiên, những chuyện này không liên quan đến vụ án, Triệu Hoằng Nhuận chỉ cần từ Hạ Mai biết được thời gian hắn gặp Chu Yên- gần giữa trưa 2 khắc.
Thời gian này trùng với thời gian Chu Yên vào kho: giờ ngọ 2 khắc.
Mà thời gian rời đi thì là: giờ tuất hai khắc.
Vì sao không thểit
Nguyên nhân ở ngọn đèn dầu.
Điểm này, Triệu Hoằng Nhuận nể phục Từ Vinh.
Theo hắn biết, từ chập tối hôm qua, khi Từ Vinh và Chử Thư Lễ dẫn binh vệ phong tỏa Lại Bộ, Chử Thư Lễ vội dẫn một nhóm binh vệ tìm kiếm hồ sơ của đám người Vương Linh.
Mà Từ Vinh, thì đến chỗ phòng trực ngoài kho.
Ở trong phòng trực, Từ Vinh tìm được quyển sổ, kiểm tra người gần đây đến kho, sau đó, để ý đến mấy ngọn đèn trong phòng.
Ngọn đèn không phải đồ của tiểu lại, mà là của công, cung cấp cho người vào kho.
Từ mười mấy chiếc đèn dầu, Từ Vinh tìm được chiếc mới nhất.
Loại đèn này khác loại dân dụng, nó trông giống một chén trà to bằng ấm trà.
Giữa đèn, có một ống đồng cao không quá miệng đèn, bên trong là sợi bấc dày bằng ngón út.
Miệng đền có một nắp đồng.
Loại đèn này rất sáng, vì bấc đèn rất thô, nhưng cũng tốn nhiều dầu, nên dù Dã Tạo ty có tăng thêm sản lượng, dầu trong đèn chỉ đủ chiếu sáng khoảng 2 canh giờ.
Nếu Chu Yên thật sự ở lại từ giờ ngọ đến giờ tuất, tâm bốn canh giờ, một ngọn đèn là không đủ.
Mà không đèn dầu, Chu thượng thư làm sao tìm kiếm trong kho tối.
Vậy nếu có người thêm dầu thắp cho Chu thượng thư?
Điểm này, Từ Vinh đã tìm ra - hắn đêm qua đã hỏi mấy vấn đề với 2 tiểu lại trực ban.
Thứ nhất, phòng trực có mấy tiểu lại.
2 tiểu lại trả lời: chỉ 2 người tiểu nhân.
Thứ hai, ai tiếp đãi Chu thượng thư.
Tiểu lại tên Trương Tam Hiểu trả lời.
Thứ ba, trước sau gặp Chu thượng thư mấy lần?
Trương Tam Hiểu trả lời: hai lần, lúc đến lúc về.
Một tiểu lại khác trả lời: chưa từng gặp Chu thượng thư.
Tiếp đó...
Từ Vinh phái người áp giải cả 2 đến Đại Lý Tự hình phòng, nghiêm hình tra hỏi.
Đây là điểm Triệu Hoằng Nhuận bội phục Từ Vinh, từ quyển sổ ghi chép thời gian, liền phát giác vấn đề, tiếp đó khéo léo hỏi 2 tiểu lại.
Chỉ người tra án xử án nhiêu năm, mới có kinh nghiệm. Lại nhìn Chử Thư Lễ, cho đến nay không tìm được đầu mối gì, thậm chí cả quan tịch đám Vương Linh cũng không tìm được.
“Túc vương điện hạ."
Ngay lúc Triệu Hoằng Nhuận cảm khái, trong kho, Chử Thư Lễ đang chỉ huy binh vệ tìm kiếm chú ý tới hắn, đi tới chào hỏi.
"Chử đại nhân." Triệu Hoằng Nhuận cũng đáp lễ, lập tức hỏi: "có tìm được gì sao?"
Chử Thư Lễ mở to đôi mắt mệt mỏi, cười khổ nói: "không tìm được gì... Một chút manh mối cũng không..."
"Chử đại nhân đừng nóng vội... Không thể nóng vội, vẫn là đại nhân nói với bản vương." Triệu Hoằng Nhuận an ủi nói.
Chử Thư Lễ nhìn ra ngoài phòng, thở dài.
Hiển nhiên, Từ Vinh tìm được manh mối còn hắn chẳng tìm được gì, khiến vị đại nhân này khá uể oải.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận đổi chủ đề: "chưa tìm được quan tịch đám Vương Linh?"
Chử Thư Lễ liếc Triệu Hoằng Nhuận, ra hiệu người sau đi cùng hắn ra chỗ vắng, sau đó, Chử Thư Lễ mới thấp giọng nói: "các binh vệ, tìm một đêm, lật tung mấy kho, cũng không tìm được... Bây giờ chỉ có hai khả năng, hoặc là rơi vào tay hung thủ, hoặc bị 2 người ..."
Nói đến đây, hắn xung quanh, thấp giọng nói: "điện hạ, 2 tên tiểu lại, Từ đại nhân nhắc qua sao?”
Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, ngắn gọn nói: 'nội gian, vừa nói xong."
Chử Thư Lễ gật đầu, thấp giọng nói: "hai người này, lão thần đã phái người dò hỏi, vốn là người thành tây Đại Lương, đã sống ở đây mười mấy năm, tình hình 2 người, hàng xóm láng giêng, người Lại Bộ đều biết, 2 người đều tuân quy củ... Nếu không phải Từ đại nhân kết luận, dù là lão thân cũng hoài nghỉ bắt nhầm người."
Dừng một lúc, Chử Thư Lễ nghiêm trọng nói: "nếu bắt lầm người, thì thôi, nhưng không bắt sai... Những kẻ ẩn nấp sâu như vậy, người sau lưng e rằng toan tính không nhỏ..."
Nghe Chử Thư Lễ nói, Triệu Hoằng Nhuận biểu cảm cũng trở nên nghiêm trọng.
Một người ở Đại Lương mười mấy năm, thế mà hại Hình Bộ thượng thư, có thể tưởng tượng nước sâu đến đâu.
Triệu Hoằng Nhuận kết luận bằng trực giác, người làm hại Chu Yên - có lẽ là thế lực, có khả năng là đám người phản Ngụy mà hắn đang tìm.
Xem ra ta đoán không sai, thế lực này sớm đã thẩm thấu vào nội bộ triều đình... Có lẽ, thế lực đó còn khổng lồ hơn ta tưởng... .
Triệu Hoằng Nhuận hít sâu một hơi.
Hắn đã có thể chắc chắn, Chu Yên khi tra án, đã tìm được bí mật thế lực kia không muốn cho người biết, nên đám người kia gấp gáp giết người diệt khẩu.
Ï Đợi đã... Nếu thật như thế, chẳng phải nói, bản án của đám Vương Linh, cũng do thế lực kia thao túng? Rốt cuộc có thù oán đến mức nào, đám người kia mới muốn những quan viên như Vương Linh cửa nát nhà tan, tuyệt hết dòng dõi? ¡
Triệu Hoằng Nhuận có cảm giác không đúng, vì âm mưu dính đến lợi ích, đối phương không đến mức sẽ làm chuyện ác như vậy. Nói cách khác, đây là trả thùi
Bạn cần đăng nhập để bình luận