Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 562: An Lăng Bắt Gặp

Chương 562: An Lăng Bắt GặpChương 562: An Lăng Bắt Gặp
Nghe Bành Dị nói xong, Triệu Hoằng Nhuận tức đến mức không thèm ăn bữa tối, dẫn theo 5 tông vệ đi tới An Lăng.
Nhưng, khi đám Triệu Hoằng Nhuận vòng qua dãy núi phía bắc Yên Lăng, Yến Mặc dẫn theo 500 binh sĩ Yên Lăng quân đuổi tới, có lẽ cân nhắc đến an toàn của Triệu Hoằng Nhuận.
Về việc này, Triệu Hoằng Nhuận không nói bản thân có Thanh Nha chúng đi theo, đây là hảo tâm của Khuất Thăng và Yến Mặc, nhận là được.
An Lăng cách Yên Lăng cũng không xa, vào ban ngày thì đi mất nửa ngày, nhưng sắc trời lúc này đã tối, mà còn dẫn theo binh sĩ, Triệu Hoằng Nhuận đành giảm tốc độ đi đường, đến giờ Dần hôm sau, bọn hắn mới đến gần An Lăng huyện.
Sau khi đến, Triệu Hoằng Nhuận thấy sắc trời còn lờ mờ, nên hạ lệnh nghỉ ngơi.
Hiện tại mới vào xuân, ban đêm còn dài, mãi đến giờ Mão ba khắc, chân trời mới châm chậm sáng lên.
Thế là, Triệu Hoằng Nhuận ra lệnh Yến Mặc truyền lệnh 500 binh sĩ nghỉ tại chỗ, còn hắn thì dẫn theo tông vệ và Yến Mặc chầm chậm tới gần An Lăng.
Khi trời dân sáng, Triệu Hoằng Nhuận cũng dân thấy rõ toàn cảnh An Lăng huyện.
Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy, không phải tường thành An Lăng, mà là tây nam An Lăng có một khu trông như một ngôi làng.
F Ừm? ¡j Triệu Hoằng Nhuận nghi hoặc.
Xung quanh huyện thành không phải không có thôn trang.
Nhưng vấn đề là, thôn trang không được xây dựng ngay ngoài thành.
Giống như Thương Thủy huyện, trong huyện có 4 thôn với hàng vạn người, nhưng đều được phân bố ở địa điểm khác nhau, vì chỉ có như vậy, tài nguyên trong huyện mới đủ dùng, tránh cho xung đột về đất cày và đi săn.
Điểm này bất kỳ huyện lệnh nào cũng phải biết, nhưng vì sao An Lăng huyện lệnh lại xây dựng một ngồi làng bên ngoài thành?
Triệu Hoằng Nhuận càng nghĩ càng hoài nghi, liền cưỡi ngựa đến gần.
Đến gần nhìn kỹ, hắn mới phát hiện, đây đâu phải thôn xóm, rõ ràng là trại tị nạn! Lúc ở phía xa thì nhìn không ra, nhưng đến gần,/thôn làng" này đến nhà cỏ còn chẳng có, khắp nơi đều là lều được dựng lên từ vài cọc tre, phía trên phủ quần áo cũ.
Triệu Hoằng Nhuận xuống ngựa, đi nơi tị nạn.
Mấy căn lều quá đơn sơ, Triệu Hoằng Nhuận đi bên ngoài là thấy rõ người sống trong đó như thế nào.
Toàn người ăn mặc rách rưới, khuôn mặt tái nhợt.
Bên ngoài lều, có có những chiếc bếp xây đơn giản bằng đá và gạch vụn, phía trên có dụng cụ nấu nướng.
Dụng cụ nấu ăn thì bừa bộn, không biết đồ đồng tìm được từ đâu.
Tỉ như chỗ Triệu Hoằng Nhuận đang đứng, hắn đứng nửa ngày, cuối cùng nhận ra thứ đặt trên bếp là mảnh vỡ của một đỉnh đồng.
Ï Có mùi gì?
Triệu Hoằng Nhuận cúi đầu ngửi ngửi.
Hắn phát hiện, trên mảnh vỡ có thứ gì đó, mùi hơi gay mũi, lại có mùi đất và cỏ.
Ngay lúc Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, chợt nghe tiếng ho của nữ nhân.
Rồi có một giọng nói đầy lo lắng: "nương, nữ nhi đi xem thuốc đã sắc xong chưa."
Lập tức có một tiểu nha đầu đi ra, khi nhìn thấy đám Triệu Hoằng Nhuận đứng "ngoài phòng", vẻ mặt e ngại.
Thế là, Triệu Hoằng Nhuận nở nụ cười vô hại, lui về phía sau mấy bước, thể hiện bản thân không có ác ý.
Tiểu nha đầu tầm 4,5 tuổi nhìn Triệu Hoằng Nhuận, hoang mang chớp chớp mắt, sau đó không sợ, ngồi xổm xuống, nhanh chóng nhét thêm củi vào bếp.
Nhưng vì nàng nhét quá nhiều, làm khói đặc bốc lên, khiến tiểu nha đầu ho liên tục.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận tiến lên phía trước, nhặt một nhánh cây, nói với tiểu nha đầu: "tiểu nha đầu, thêm củi như vậy không được, ngươi nhìn."
Nói xong, Triệu Hoằng Nhuận dùng một nhánh gẩy củi ra, tạo một lỗ thông gió, rồi hắn thổi hai lần vào củi, ngọn lửa nhanh chóng bốc cháy
Thấy tiểu nha đầu ngưỡng mộ nhìn mình, Triệu Hoằng Nhuận cười ha ha.
Sau lưng hai người, Yến Mặc hứng thú quan sát hành động của Triệu Hoằng Nhuận.
Hắn không thể lý giải, Triệu Hoằng Nhuận thân phận cao quý, thế mà vì trợ giúp thường dân, không tiếc bị bẩn.
Nước Ngụy... Không, Đại Ngụy sẽ càng ngày càng cường thịnh...
Thấy tiểu nha đầu và Triệu Hoằng Nhuận tươi cười, Yến Mặc cảm khái.
Ngay khi Yến Mặc đang nghĩ, trong lầu truyền đến tiếng nữ nhân: "Nha nhị, là ai tại ở ngoài?"
Tiểu nha đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận vài lần, nói: "là một tiểu thúc thúc..."
"Thúc..."
Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc, vội vàng sửa chữa: "là ca ca, gọi ca ca."
Vẻ mặt nghiêm túc kia, làm tông vệ và Yến Mục cười trộm. Thậm chí, Mục Thanh còn cười trêu: "hắc hắc, công tử cũng đến tuổi được gọi là thúc rồi..."
"Khốn khiếp!" Triệu Hoằng Nhuận tức giận thấp giọng mắng.
Lúc này, trong lều truyền ra âm thanh xào xạc, một người phụ nữ đầu tóc bù xù thò đầu ra ngoài lều, khi thấy Triệu Hoằng Nhuận, ánh mắt kinh hãi.
Dù sao Triệu Hoằng Nhuận mặc trên thân, bất luận quần áo hay đồ trang sức, đều không phải phàm phẩm.
"Mấy vị đại nhân, phụ nhân có lễ... Không biết mấy vị, muốn làm gì?"
Người phụ nữ hành lễ với đám Triệu Hoằng Nhuận, rồi gọi con gái đến bên cạnh, ánh mắt cảnh giác đánh giá đoàn người Triệu Hoằng Nhuận.
Lại là một nữ nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa... ¡ Triệu Hoằng Nhuận khá bất ngờ.
Người phụ nữ vừa rồi hành lễ khá quy củ, nhìn phong thái cũng không giống nữ nhân bình thường, giống như từng đọc sách, điều này nói rõ, gia cảnh trước kia tương đối tốt.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận chắp tay, nói: "vị phu nhân này, chúng ta là thương nhân, nhìn thấy nơi đây. . Ừm, thôn trang có hơi kỳ lạ, nên đến xem... Tại hạ họ Túc, không biết phu nhân có thể giải thích hay không."
Người phụ nữ dùng ánh mắt khác thường đánh giá Triệu Hoằng Nhuận, dù sao người sau nhìn thế nào cũng không giống thương nhân.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận tự xưng là thương nhân, người phụ nữ kia cũng không vạch trần, sau khi che miệng ho 2 tiếng, ngẩng đầu dò hỏi: "không biết vị công tử này muốn hỏi cái gì?"
Triệu Hoằng Nhuận chỉ bốn phía, thấp giọng hỏi: "các ngươi là người ở đâu?"
Người phụ nữ kinh nghỉ, giữ lễ trả lời: "dân phụ vốn là người Yên Lăng..."
Yên Lăng? ¡
Triệu Hoằng Nhuận ánh mắt lóe sáng, nhíu mày hỏi: "các ngươi là người Yên Lăng chuyển đến An Lăng 2 năm trước?"
".. Đúng thế." người phụ nữ gật đầu trả lời.
Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, hỏi: "vì sao các ngươi ở... Ở đây?"
Người phụ nữ lộ vẻ bất đắc dĩ, thở dài nói: "An Lăng đã hết chỗ, huyện lệnh đại nhân không cho phép chúng ta vào thành... Hắn muốn chúng ta trở về nguyên quán, nhưng... Nhưng Yên Lăng đã bị thiêu huỷ, hôm nay Yên Lăng, đã bị người Sở chiếm, chúng ta đâu còn nguyên quán để về?"
"." Triệu Hoằng Nhuận há miệng, không phản bác được.
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng hét.
"Mấy người các ngươi định làm gì?!"
Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn, liền thấy một người đàn ông vác một con sói chạy tới.
Thấy vậy, người phụ nữ vội vàng hô: "phu quân đừng có xúc động!"
Nói xong, nàng giải thích với Triệu Hoằng Nhuận: "đây là ngoại tử."(ngoại tử, tức trượng phu. )
Nghe người phụ nữ quát lên, người đàn ông kinh nghỉ, hắn tới ngoài lều, thả con mồi xuống, ôm lấy con gái nhào vào ngực, nghi ngờ đánh giá đoàn người Triệu Hoằng Nhuận.
Thế là, Triệu Hoằng Nhuận giới thiệu lại một lần.
Nghe xong, người đàn ông cười giải thích nói: "vị công tử này đừng trách, mấy ngày trước có đám du côn, thừa dịp †a không ở đây đùa giốn nội tử, cho nên †a có hơi cảnh giác... Tại hạ họ Lữ, tên Chí."
Đang nói chuyện, tiểu nha đầu nhìn con mồi, thất vọng nói: "cha, lại muốn ăn thịt sói sao?... Mấy bữa ăn thịt sói, ta đều ngán. Chúng ta lúc nào mới có thể ăn gạo?”
Lữ Chí bất đắc dĩ, sờ đầu con gái, cũng cười gượng gạo với Triệu Hoằng Nhuận.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận nghỉ hoặc hỏi: "Lữ huynh, An Lăng gạo giá cả rất đắt sao?"
"Nha nhi ngoan, đi đến chỗ nương." Lữ Chí gật đầu với Triệu Hoằng Nhuận, thở dài nói: "so ngày xưa khi còn ở Yên Lăng, đắt hơn nhiều."
Ï Sao có thể?!
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy cả kinh.
Theo hắn biết, giá gạo trong nước chỉ tăng 3 phần 10 so với trước kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận