Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 91: Tiếp quản

Chương 91: Tiếp quảnChương 91: Tiếp quản
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến cuối tháng 10.
Trong khoảng thời gian này, Triệu Hoằng Nhuận cũng không hề nhàn rỗi, mặc dù có vẻ mỗi ngày đều không làm gì, nhưng trên thực tế, hắn đang quan sát tình hình Yên Lăng đồng thời nắm bắt động tĩnh quân Sở.
Đồng thời, hắn cũng đang xem xét quyết định của sáu quan viên lớn nhất thành Yên Lăng.
Yên Lăng bây giờ, mọi chuyện trong thành đều do ba người: Huyện Lệnh Bùi Chiêm, Lâm Dĩnh Huyện Lệnh Triệu Chuẩn cùng với Tây Hoa Huyện Lệnh Từ Hựu Chi chủ trì, mà về mặt quân sự, thì do Yên Lăng Đô Úy Trần Thích làm "đại tướng", mà Lâm Dĩnh Đô Úy Vương Thuật, cùng với Tây Hoa Đô Úy Mã Chương đảm nhiệm phó tướng.
Không ngoa khi nói, Yên Lăng hiện tại có văn võ quan viên của Lâm Dĩnh Tây Hoa, nên dù có hơn mười vạn người trong thành, thì mọi việc cũng được xử lý ổn thỏa.
Chính vì điều này, nên sau mười ngày quan sát, Triệu Hoằng Nhuận cảm khái nói: văn võ quan viên Đại Ngụy, quả nhiên có chỗ đặc biệt, phàm là người đứng đầu một huyện, quả nhiên đều có bản lĩnh.
Tỉ như Bùi Chiêm, có thể xử lí mọi việc gọn gàng, xoa dịu nạn dân cũng rất kịp thời, cũng không gây ra xung đột giữa nạn dân cùng dân bản địa.
So sánh mà nói, Trần Thích còn xuất sắc hơn.
Trải qua Triệu Hoằng Nhuận quan sát, hắn phát hiện Trần Thích không phải người am hiểu đánh trận, mặc dù võ nghệ của hắn cũng không tồi.
Nhưng mà, Trần Thích làm việc vô cùng cẩn thận, hắn sắp xếp người theo dõi chặt chẽ mọi động tĩnh của quân Sở, nhất là vào buổi tối, đề phòng quân Sở vượt qua Yên Thủy.
Điều càng đáng khen là, Yên Lăng quân đội, thi hành sách lược "binh không gỡ giáp", tùy thời ra khỏi thành chi viện Yên Thủy phòng tuyến.
Lại nói, trong mười ngày này, quân Sở cũng từng xây câu phát động vượt sông, nhưng mà đa bị Trần Thích, Vương Thuật, Mã Chương ba người chặn đánh, quân Sở cuối cùng không thể thuận lợi xây cầu, ngược lại hao tổn không ít binh sĩ.
Tất nhiên, Triệu Hoằng Nhuận cũng chú ý tới nhược điểm của Trần Thích, người này hoàn toàn không nghĩ phản công, chỉ bị động phòng thủ, ở trong mắt Triệu Hoằng Nhuận là không nên.
Có câu rất hay, thủ lâu tất bại, chỉ có một vạn binh lính Yên Lăng, có thể chống được sáu vạn quân Sở bao lâu?
Một khi quân Sở hoàn tất cướp bóc tiền tài ở mấy thành trì đã chiếm, thì cũng là lúc tổng tấn công Yên Lăng, e rằng Yên Lăng đừng mong yên ổn như bây giờ.
Cho dù là phòng thủ, cũng phải chuẩn bị chủ động tấn công, đây mới là phương thức phòng thủ Triệu Hoằng Nhuận theo đuổi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù cho Trần Thích không thể hoàn toàn khiến Triệu Hoằng Nhuận hài lòng, nhưng Triệu Hoằng Nhuận cũng không từ bỏ mời chào người này, hoặc có lẽ là, thuyết phục người này tin tưởng hắn.
Đáng tiếc, bởi vì hắn quá trẻ, nên Trần Thích vẫn luôn không tin tưởng, dù Triệu Hoằng Nhuận cũng có mấy lần nhắc nhở, Trần Thích cũng giả vờ không có nghe thấy.
Sau vài lần, Triệu Hoằng Nhuận dứt khoát mặc kệ, có lời hứa của Ngụy Vương, hắn còn có hai lần ra lệnh cho các quan viên.
Năm Hồng Đức thứ 16, ngày 20 tháng 11, Triệu Hoằng Nhuận triệu tập Bùi Chiêm, Triệu Chuẩn, Từ Hựu Chi, Trần Thích, Vương Thuật, Mã Chương, để thảo luận và quyết định một vài chuyện.
Thứ nhất, Triệu Hoằng Nhuận ước tính được, công việc xây đập chắc đã xong, Tuấn Thủy doanh đang chạy tới Yên Lăng, thứ hai, bởi vì quân Sở bị ngăn tại Yên Thủy, liền bắt đầu xâm chiếm hạ nguồn Yên Thủy.
Thượng nguồn là Lâm Dĩnh, hạ nguồn là Tây Hoa, tuy Huyện Lệnh cùng Đô Úy hai nơi này đã sớm chuyển quân dân vào Yên Lăng, nhưng vấn đề là, không phải tất cả người dân đều sống trong thành, vẫn có không ít người dân trong các thôn xóm, vì vài lý do còn ở trong thôn, nhưng giờ đây, những người này đang bị quân Sở giết
Bởi vậy, Triệu Hoằng Nhuận cần nghĩ cách khiến quân Sở, chuyển toàn bộ sự chú ý vào Yên Lăng.
"Điện hạ, sáu vị đại nhân tới."
Trâm Úc thì thâm bên tai Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Bùi Chiêm, Triệu Chuẩn, Từ Hựu Chi, Trần Thích, Vương Thuật, Mã Chương sáu người đi tới.
"Mời các vị ngôi."
Triệu Hoằng Nhuận bảo bọn hắn ngồi xuống.
Sáu người liếc nhau, yên lặng ngồi xuống, nhưng bọn hắn đều im lặng.
Bởi vì bọn hắn không biết Triệu Hoằng Nhuận triệu tập bọn hắn để làm gì, còn nữa, bọn hắn cũng biết Triệu Hoằng Nhuận từng ám chỉ Trần Thích giao ra binh quyền, chỉ là Trần Thích phớt lờ mà thôi.
Thấy được vẻ nghiêm trọng của sáu người, Triệu Hoằng Nhuận vui vẻ nói: "các vị không cần nghiêm trọng đến vậy, những ngày này các vị đều làm rất tốt, bản vương sẽ báo cáo triều đình, để sau này triều đình trọng thưởng."
Bùi Chiêm là người đứng đâu Yên Lăng, thấy đồng liêu im lặng không nói, hắn đành chủ động tiếp lời Triệu Hoằng Nhuận. Dù sao, cũng không thể phớt lờ 'Túc Vương đúng không?
"Túc vương điện hạ nói quá: lời, chúng ta thân là quan viên Ngụy quốc, nên vì nước phân ưu, vì bệ hạ phân ưu... Không biết, Túc vương điện hạ triệu tập chúng ta là vì chuyện gì?"
"Chỉ vì một chuyện." Triệu Hoằng Nhuận nhìn đám người, bình tĩnh nói: "từ ngày hôm nay, bản vương sẽ tiếp quản Yên Lăng!"
Một câu nói của hẳn, đã khiến sáu người ngồi ở đây biến sắc.
Túc vương... Rốt cuộc muốn đoạt quyền 2 ¡
Trong lòng bọn họ khiếp sợ.
Không đợi Trân Thích mở miệng, Bùi Chiêm đã xen vào: "Túc vương điện hạ, theo văn thư của triều đình... Túc vương điện hạ không thể làm như vậy."
"Triều đình?" Triệu Hoằng Nhuận khẽ cười, từ trong ngực lấy ra chiếu chỉ, từ tốn nói: "bản vương có lời hứa của phụ vương!"
Bùi Chiêm sắc mặt căng thẳng, liền vội vàng đứng lên, cung kính nhận lấy chiếu chỉ từ trong tay Triệu Hoằng Nhuận, mở ra xem.
Quả nhiên, chiếu chỉ đã viết rõ: Túc vương Triệu Hoằng Nhuận có ba lần cơ hội điều khiển quan viên cùng tướng lĩnh, trên chiếu chỉ còn có con dấu của Ngụy Vương cùng quốc tỷ.
Sáu người nhìn chằm chằm hồi lâu, vẻ mặt chán nản, nhất là Trần Thích.
Hắn vốn cho rằng chỉ cần mình không chủ động giao ra binh quyền, Triệu Hoằng Nhuận cũng không thể làm gì, nhưng sự thật chứng minh, Triệu Hoằng Nhuận nếu muốn đoạt quyền, thì lúc nào cũng được.
"Túc vương điện hạ... Muốn ta làm gì?
Trả chiếu chỉ cho Triệu Hoằng Nhuận, Bùi Chiêm cay đắng hỏi.
Kỳ thực, không chỉ Trân Thích, mà mấy người còn lại cũng sợ Triệu Hoằng Nhuận làm chuyện gì không tốt, đẩy Yên Lăng vào hố lửa, bởi vậy, bọn hắn bí mật ủng hộ Trân Thích không giao binh quyền.
Nhưng bây giờ xem ra, có chiếu chỉ của Ngụy Vương, nếu bọn họ bỏ qua yêu cầu của Triệu Hoằng Nhuận, đó chính là kháng chỉ bất tuân, Triệu Hoằng Nhuận có quyền bắt giam, thậm chí giết chết tại chỗ.
Nghe được Bùi Chiêm nói, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy buồn cười. Bởi vì Ngụy Vương không ghi rõ ràng, nên Triệu Hoằng Nhuận lợi dụng kẽ hở, đưa ra yêu cầu: tiếp quản Yên Lăng, nghiêm túc mà nói, đây cũng là một chuyện, nhưng chuyện này không phải ý của Ngụy Vương.
Nhưng, làm gì có ai ở đây hiểu được?
Từ trong ngực lấy ra một miếng Kim Lệnh đưa cho Bùi Chiêm, Triệu Hoằng Nhuận cố nén cười, nghiêm túc nói: "trước tiên ở thượng nguồn Yên Thủy xây một đập nước."
Bùi Chiêm không hiểu, kinh ngạc hỏi: "Túc vương điện hạ, ngài là muốn dùng thủy công đối phó quân Sở:... E rằng việc này không thể làm được."
"Tại sao?"
Bùi Chiêm chắp tay, trịnh trọng nói: "hiện tại là mùa đông, lượng nước Yên Thủy không nhiều, dù có trữ nước, cũng không làm được gì... Hơn nữa, quân Sở sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Bọn hắn tất nhiên sẽ phái binh đi tới thượng nguồn, ngăn cản ta xây đập."
"Vậy thì phái binh đi bảo vệ." Triệu Hoằng Nhuận cười nói.
Trần Thích biến sắc, vội vàng đứng dậy, nói: "Túc vương điện hạ, chuyện này không thể... Yên Lăng quân đội còn không đủ để chống lại quân Sở, điện hạ còn muốn chia binh đi tới thượng nguồn, một khi chuyên này bị quân Sở biết được, chỉ sợ quân Sở sẽ lập tức mạnh mẽ tấn công Yên Lăng..."
Lời vừa dứt, Vương Thuật cùng Mã Chương cùng đứng dậy, liên tục khuyên can.
"Đúng vậy, điện hạ, lúc này tuyệt đối không thể chia binh!" "Điện hạ, lúc này chia binh, Yên Lăng sẽ gặp nguy hiểm!"
Đối mặt với mọi người khuyên can, Triệu Hoằng Nhuận sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh nói: "ý ta đã quyết, các ngươi không cần nhiều lời!... Trân Thích, chuyện này liền giao cho ngươi!"
".." Trần Thích há miệng, không thể tin nổi.
Thấy vậy, Đô Úy Vương Thuật vội vàng nói: "Túc vương điện hạ, Yên Lăng có thể chống cự đến giờ là nhờ Trần huynh!... Mạt tướng nguyện đi thượng nguồn xây đập."
Tuy nhiên, Vương Thuật cầu xin Triệu Hoằng Nhuận cũng không khiến hắn thay đổi chủ ý: "không, chuyện này, nhất định phải giao cho Trần Thích!"
Túc Vương... Là đang trách ta không chịu giao ra binh quyền? . Trần Thích im lặng nhìn Triệu Hoằng Nhuận, chợt thở dài một hơi, chấp nhận chuyện này.
"Mạt tướng... Tuân mệnh!"
Sáu người chán nản rời đi.
Lúc rời đi, có người oán hận, có người bất lực, có người chán nản.
Triệu Hoằng Nhuận cũng không thèm để ý bọn hắn, hắn đứng dậy, đi đến cửa sổ, mở cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài khu vườn.
Ï Bình Dư Quân Hùng Hổ... Thân là tiên phong, được Hùng Thác đặt kỳ vọng cao, hy vọng ngươi đủ thông minh, bằng không, kế hoạch của ta sẽ gặp rắc rối... /]
Triệu Hoằng Nhuận nghĩ thầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận