Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 542: Nguyện Đánh Nguyện Chịu

Chương 542: Nguyện Đánh Nguyện ChịuChương 542: Nguyện Đánh Nguyện Chịu
Sau khi Triệu Hoằng Nhuận rời đi, Du Mã mang tâm trạng phiền muộn, đi tới đi lui.
Hắn xin gặp Triệu Hoằng Nhuận, chỉ là muốn kiểm chứng suy đoán.
Hắn thấy, nếu không có người mật báo, làm sao Triệu Nhuận biết có địa đạo?
Sau một hồi thăm dò, Du Mã đã vững tin, nội ứng chắc chắn là Kim Câu.
Theo những gì hắn hiểu về Kim Câu, người sau có dã tâm vô cùng lớn.
Nói đến dã tâm Kim Câu, phải nhắc đến tiền thân Phụ Khâu chúng và Ấp Khâu chúng, tức ẩn tặc Qua Dương.
Du Mã biết rõ mọi chuyện. Mười mấy năm trước, Du Mã bị triều đình phản bội, Nãng Sơn quân đánh tan Du Mã quân, ngay lúc đó, Du Mã chưa gọi bằng cái tên này, hơn nữa, chỉ là tiểu đầu mục.
Đổi thành quân chức thì là bá trưởng.
Nhưng ngay khi bị Nãng Sơn quân tấn công, các huynh đệ có chức vụ cao hơn chết trận, hắn được một đại ca giao phó, dẫn theo gia quyến Du Mã quân chạy trốn.
Du Mã nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, lại được Tư Mã An cố ý nhường, rốt cuộc dẫn gia quyến huynh đệ trốn đến gần Dương Hạ, xin Ứng Khang giúp.
Lúc đó, Phụ Khâu chúng và Ấp Khâu chúng chưa phân gia, tức Qua Dương ẩn tặc, chiếm cứ lấy toàn bộ Qua Dương sơn, là thế lực mạnh nhất Dương Hạ. Mà Ứng Khang lúc đó không phải thủ lĩnh Ấp Khâu chúng, cùng Kim Câu, là người bên cạnh thủ lĩnh Qua Dương.
So với Kim Câu giảo hoạt, Ứng Khang là người hào hiệp thẳng thắn, ở Dương Hạ có danh tiếng cao.
Vì vậy, thủ lĩnh Qua Dương chúng quyết định truyền vị trí cho Ứng Khang.
Nhưng hành động này lại chọc tức Kim Câu.
Không ai ngờ, mấy ngày sau, thủ lĩnh Qua Dương chưa kịp chính thức truyền vị trí cho Ứng Khang, đã đột ngột chết trong phòng.
Sự việc đó khiến Ứng Khang cùng Kim Câu sống mái với nhau.
Sau khi đoạt vị thất bại, Kim Câu dẫn thuộc hạ trung thành, tự lập môn hộ, tự xưng Phụ Khâu chúng. Mà Ứng Khang, cũng vì không danh chính ngôn thuận kế thừa vị trí thủ lĩnh Qua Dương, bị một số kẻ lên án, đành đổi tên Ấp Khâu chúng.
Qua Dương chúng hùng mạnh, cứ như vậy tan rã, chia ra Ấp Khâu chúng và Phụ Khâu chúng, mà thế lực ẩn tặc phụ thuộc Qua Dương, như Tang Nha, Hắc Chu, Đoạn lâu, ... Cũng thừa cơ quật khởi, dần dần phát triển đến mức ngang hàng Ấp Khâu, Phụ Khâu.
Qua Dương rơi vào tình cảnh tan đàn xẻ nghé toàn bộ là do Kim Câu, mặc dù người này thề thốt phủ nhận, nhưng không ít người vẫn hoài nghi là Kim Câu ám sát Qua Dương thủ lĩnh.
Sau khi tan rã, Phụ Khâu chúng và Ấp Khâu chúng trở mặt thành thù, lẫn nhau đều muốn nuốt đối phương, khôi phục Qua Dương chúng. Nếu không phải vì Triệu Hoằng Nhuận dến, Ứng Khang và Kim Câu sẽ không ngồi chung một bàn.
Nếu đúng là Kim Câu âm thầm cấu kết Túc Vương... Không ổn, chuyện này phải nói cho Ứng Khang đại cai
Du Mã ánh mắt quyết tâm, đứng trong nhà lao quan sát 4 phía.
Đúng như Triệu Hoằng Nhuận suy đoán, Du Mã có ý vượt ngục.
Nhưng khiến Du Mã khổ tâm là, hắn cẩn thận quan sát, phát hiện, trên thân ngục tốt không có chìa khóa mở cửa.
Tất cả chìa khóa đều trên người Chu Phác.
Đáng ngại hơn là, Chu Phác là tông vệ bên cạnh Triệu Nhuận, đồng nghĩa đối phương sẽ không thường xuất hiện trong lao. Phải làm sao bây giờ?
Du Mã nhức đầu.
Ngay khí Du Mã nhức đầu nghĩ cách, bỗng nhiên, nhà lap đằng trước có tiếng quát mắng.
"Chuyện gì xảy ra?" Du Mã hỏi thăm người nhà lao bên cạnh.
Một du hiệp nhổ nước bọt, tức giận nói: "ai biết tên Chu Phác lên cơn điên gì, thế mà sai binh sĩ đánh người trong nhà lao..."
Hả?
Du Mã ngẩn người, cẩn thận lắng nghe, mơ hồ nghe được tiếng kêu gào và ẩu đả.
Nhìn không ra, tên Chu Phác kia lại là người bạo ngược như vậy...
Du Mã cảm thấy kinh nghi, vì hắn nhìn Chu Phác không giống loại người bạo lực.
Nhưng nghĩ tới thân phận tông vệ của đối phương, Du Mã cũng thấy bình thường.
Nghĩ lại, Du Mã bỗng nhiên vui mừng: Chu Phác còn chưa rời đi?
Quả nhiên, Chu Phác đi giáo huấn từng nhà lao, chẳng bao lâu đã tới chỗ Du Mã.
Nhìn đám người ở nhà lao bên cạnh bị đánh đập dã man, lại nhìn Chu Phác đứng bên ngoài nhà lao, Du Mã trong đầu có chủ ý.
Đột nhiên, Du Mã mở miệng nói: "bắt nạt kể không dám đánh trả, thú vị lắm sao, tông vệ đại nhân?"
"," Nghe thế, Chu Phác quay đầu nhìn Du Mã, ánh mắt lóe sáng rồi biến mất. Hắn bình tĩnh nói: "bắt nạt? Không, †a đang dạy dỗ bọn hắn, ở trước mặt Túc Vương điện hạ, cần tuân thủ lễ nghi, Túc Vương điện hạ, không phải đám cặn bã các ngươi có thể nhìn..."
Lại dám nói... Cặn bã?
Dù Du Mã có ý định thu hút sự chú ý của Chu Phác, cũng nổi giận, hắn lạnh lùng nói: "chúng ta là cặn bã, ngươi tính là cái gì? Con chó bên cạnh Triệu Nhuận?"
Chu Phác sắc mặt tối sầm, phất tay với mấy binh sĩ, nói: "đủ rồi, đi ra."
Vừa dứt lời, binh sĩ mở cửa, đi ra ngoài, khóa cửa nhà lao lại, giao chìa cho Chu Phác.
Thấy được đồ mình mong muốn, Du Mã vô thức nhìn chằm chằm, Chu Phác nhìn rõ, lại không nói gì.
Chỉ thấy Chu Phác cầm chìa khóa đến nhà lao, nhìn Du Mã lạnh lùng nói: "đừng tưởng rằng ngươi là Du Mã chúng, †a không dám làm gì ngươi."
"Khẩu khí thật lớn!... Túc Vương không hạ lệnh giết ta, ngươi có thể làm gì?" Du Mã cười lạnh nói.
Chu Phác nghe vậy cười lạnh, gật đầu nói: "được, ta sẽ cho ngươi biết, ta có thể làm gì!"
Nói xong, hắn mở khóa, phất tay, ra lệnh: "trừ tên này, những tên khác mang ra ngoài."
Nghe lệnh, binh sĩ tràn vào nhà lao, dùng vũ khí kề cổ Du Mã chúng, đẩy bọn hắn ra ngoài, chỉ để lại Du Mã.
Thấy vậy, Chu Phác treo chìa khóa bên hông, đưa kiếm cho binh sĩ, đi vào nhà lao, ngoắc tay với Du Mã, lạnh lùng nói: "đến, ta cùng ngươi chơi."
Du Mã nhìn chằm chằm chùm chìa khóa bên hông Chu Phác, nóng lòng muốn đoạt.
Nhưng vừa nghĩ đến, hắn lại từ bỏ.
Dù đoạt được chìa khoá lại thế nào? Trốn không nổi.
Ngay khi Du Mã suy nghĩ, Chu Phác lại không do dự, bước lên đấm Du Mã, người sau loạng choạng, suýt nữa té ngã.
Tên khốn này...
Nhận một đấm, Du Mã giận dữ, bắt đầu phản kích.
Chỉ tiếc, tông vệ được dạy bảo từ nhỏ vô cùng nghiêm khắc, tuy Du Mã xuất thân binh sĩ, nhưng mười mấy năm không động võ nghệ, làm sao là đối thủ của Chu Phác? Chỉ có thể trơ mắt bị Chu Phác đánh tơi bời.
"Phanh!"
Lại một cú đấm, Du Mã bị Chu Phác đánh bại.
Thấy vậy, Chu Phác lắc đầu, lạnh lùng nói: "khẩu khí thì lớn, đáng tiếc năng lực không đủ..."
Đúng lúc này, Du Mã nhìn chuẩn thời cơ, giơ chân đá vào chân phải Chu Phác.
Chu Phác không chút đề phòng, ngã về phía trước, đập vào cửa nhà lao, máu trên trán chảy xuống.
"Tông vệ đại nhân!"
Dưới ánh mắt kinh hãi của binh sĩ, Du Mã cười hắc hắc nói: "đáng đời!"
".." Sờ máu trên trán, Chu Phác lộ vẻ giận dữ, đưa tay tóm Du Mã, Du Mã đã sớm chuẩn bị, trở tay túm cổ áo Chu Phác, hai người trong nhà lao vật lộn.
Ngay lúc hai bên vật lộn, Du Mã mò được chùm chìa khóa, định tròng vào cổ Chu Phác, siết cổ hắn.
Không ngờ, Chu Phác mạnh mẽ, tròng ngược lại.
"Du Mã đại cai"
Dưới ánh mắt kinh hoàng của Du Mã, Du Mã nắm chặt dây đồng, nhưng không lay chuyển được tay Chu Phác, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt cũng bắt đầu trắng dã.
Đúng lúc này, dây đồng bị đứt, chìa khoá bắn lung tung khắp mặt đất.
Nhìn Du Mã hôn mê, Chu Phác thở hồng hộc, nhặt chìa khoá rơi trên đất, cười lạnh đi ra ngoài nhà lao.
Một lát sau, Du Mã chúng bị nhốt vào nhà lao, bọn hắn vây quanh Du Mã, nhưng Du Mã dường như bất tỉnh, nắm chặt sợi đồng, không phản ứng.
Thẳng đến khi Chu Phác dẫn binh sĩ đi xa, Du Mã mới đột nhiên mở mắt, giơ sợi đồng, lộ ra nụ cười.
Hắn sẽ không ngờ được, Chu Phác dừng bước trước cửa huyện lao, nhìn chìa khoá trong lòng bàn tay, nở nụ cười.
"Hừ, coi như thông minh..."
Nói xong, hẳn đưa tay sờ cái trán đang chảy máu, đau đến nhe răng.
"Ra chiêu âm hiểm thật, đồ khốn..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận