Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 122: Ngụy Doanh Công Thủ

Chương 122: Ngụy Doanh Công ThủChương 122: Ngụy Doanh Công Thủ
"Báo!"
Đúng giờ Thìn ba khắc, một tiếng báo khẩn đánh động Trâm Úc cùng Trương Ngao trong trướng.
Hai người bọn họ đảm nhiệm hộ vệ Triệu Hoằng Nhuận, chịu trách nhiệm cho an toàn Túc vương.
Khi nghe được tiếng động, Trương Ngao đang muốn đứng dậy, đã thấy Trầm Úc phất tay, đi về cửa trướng.
Tay phải cầm chuôi đao, Trâm Úc đứng tại cửa vén cửa lên, liếc nhìn ra ngoài.
Hắn cũng không cần cẩn thận như vậy, dù sao ngoài trướng còn có vô số quân Ngụy, nhưng Bách Lý Bạt yêu cầu tông vệ phải luôn cảnh giác, không được mắc bất kỳ sai lầm nào.
"Chuyện gì?" Trầm Úc hỏi tên binh Ngụy đang quỳ.
Chỉ thấy tên kia bẩm báo: "bẩm đại nhân, quân Sở xâm phạm, bây giờ đang tập kết ở phía nam, Cung Uyên tướng quân lệnh ta bẩm báo Túc vương điện hạ và đại tướng quân."
"Đã hiểu, ngươi đi báo cho đại tướng quân."
"RõI"
Tên binh Ngụy kia đứng dậy chạy đi, thấy vậy, Trâm Úc quay người đi đến giường Triệu Hoằng Nhuận.
"Quân Sở xâm phạm?" Trương Ngao kinh ngạc hỏi.
"Ừm”" Trầm Úc gật đầu, nhẹ nhàng lay Triệu Hoằng Nhuận đang ngủ say. "Hả?" Triệu Hoằng Nhuận bị đánh thức, mắt nhắm mắt mở, quấn chăn bông, mơ màng hỏi: "Trâm Úc, có chuyện gì?
"Điện hạ, mới có quân báo, quân Sở muốn tấn công doanh trại."
Nghe được lời này, Triệu Hoằng Nhuận hô lên hai tiếng, cũng không để ý, qua vài giây, hắn mới định thần, nhíu mày hỏi: "Trầm Úc, ngươi vừa mới nói, quân Sở xâm tấn công doanh trại?"
"Đúng vậy."
"." Triệu Hoằng Nhuận chống tay ngồi dậy, mệt mỏi lau mặt: "đi lấy nước lạnh."
"Vâng." Trầm Úc chắp tay chạy đi. Mà Trương Ngao đã xuống giường, lấy đao đeo bên hông.
Không bao lâu sau, Trầm Úc bưng một chậu nước lạnh trở về, dùng vải nhúng vào nước lạnh. Đưa cho Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Hoằng Nhuận cầm khăn, lau mặt, xuống giường mặc quần áo.
"Đáng chết Hùng Thác, nhất định phải đánh trận sớm như vậy sao?”
Triệu Hoằng Nhuận phàn nàn, mặc quần áo xong, nếu là lúc khác, thì hắn còn đang ngủ, nhất là vào mùa đông.
"Trâm Úc, ngươi đi nghỉ, Trương Ngao. Ngươi theo ta."
"Vâng."
Trâm Úc nghe vậy sững sờ, chắp tay nói: "điện hạ, để ta đi theo."
"Không có việc gì" Triệu Hoằng Nhuận phất tay, tùy ý nói: "quân Sở đánh không nổi doanh trại , bản vương muốn xem quân Sở có ý định gì.. Ngươi đã trông cả đêm, nghỉ ngơi đi." Trâm Úc còn muốn nói, lúc này Trương Ngao đi tới vỗ vai Trầm Úc, chỉ vào giường, vừa cười vừa nói: "yên tâm, giao Túc vương điện hạ cho ta... Đổi ca."
"Vậy được rồi...
Trầm Úc đi ngủ, còn Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo tông vệ Trương Ngao bước ra soái trướng. Trực tiếp đi về tường phía nam.
Trong lúc đó, âm thanh báo động không ngừng vang lên, đến mức khi Triệu Hoằng Nhuận đi trên đường, binh Ngụy vội vã mặc trang bị, chạy đến bức tường phía nam.
Khiến Trương Ngao giật mình là, quân Ngụy không hề hoảng sợ, chỉnh tề mà chạy, hành động nhanh chóng. Không bao lâu sau, liền xếp hàng chỉnh tề, chờ quân lệnh hoặc trực tiếp đứng trên doanh tường. "Thật nhanh..."
Trương Ngao kinh ngạc nói.
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy mỉm cười: "Tuấn Thủy doanh!"
"Túc vương điện hạ."
"Túc vương điện hạ."
Bởi vì binh Ngụy đều nhận ra Triệu Hoằng Nhuận, nên cho dù xếp hàng đứng đợi, bọn hắn cũng nhường đường cho Triệu Hoằng Nhuận cùng Trương Ngao.
Không lâu sau, Triệu Hoằng Nhuận cùng Trương Ngao đã đến bức tường phía nam doanh trại.
Lúc này, Bách Lý Bạt đã đến, đang cùng Cung Uyên thì thầm gì đó, thấy Triệu Hoằng Nhuận đi lên tường doanh, liên nhanh chóng đi tới.
"Điện hạ."
"Đại tướng quân, Cung Uyên tướng quân."
Chào hai câu, Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn về phía ngoài, chỉ thấy cách đó hai ba dặm, mấy vạn quân Sở đang dàn trận.
"Có bao nhiêu người?" Triệu Hoằng Nhuận vừa hỏi vừa tính toán.
"Sợ là phải vượt qua 5 vạn..." Bách Lý Bạt đánh giá một chút, lẩm bẩm.
"5 vạn... Quân Sở hôm nay liền tấn công doanh trại, đúng là ra ngoài dự đoán của bản vương, bản vương còn tưởng vài ngày nữa mới..."
Bách Lý Bạt thấp giọng nói: "ta đã hạ lệnh toàn doanh đề phòng, lệnh cho binh sĩ đem lượng lớn mũi tên đưa đến phía nam doanh trại..."
"Không vội." Triệu Hoằng Nhuận phất tay, nói: "chưa thể kết luận quân Sở sẽ tấn công, nói không chừng hẳn lại muốn trao đổi tù binh..."
Lời vừa dứt, quân Sở liền vang lên tiếng trống trận.
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, nhún vai nói: "tốt, bây giờ chắc rồi... Lệnh toàn quân chuẩn bị!"
"RõI"
Cung Uyên ra lệnh một tiếng, toàn bộ lính canh phòng rời đi, thay vào đó là Tuấn Thủy doanh cung thủ và binh nỏ, cùng với lính khiên.
Cùng lúc đó, quân Sở đã dàn trận xong, Tể Tuyên nhìn doanh trại trước mặt, hít sâu một hơi.
"Tiền quân... Tiến công!"
Nhớ lời Hùng Thác căn dặn, Tể Tuyên không khuyên hàng, trực tiếp hạ lệnh tấn công.
Tiền quân Sở, 5 ngàn binh sĩ hành quân về phía Yên Thủy đại doanh.
Vòng thứ nhất tấn công đã 5 ngàn quân?... Xem ra hôm nay quân Sở không phải là thăm dò quân ta. ¡
Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày lệnh Cung Uyên: "Cung Uyên tướng quân, ngươi chỉ huy chiến đấu."
"Tuân mệnh."
Cung Uyên chắp tay, rời đi. Chỉ để lại Triệu Hoằng Nhuận, Bách Lý Bạt dõi theo quân Sở.
5 ngàn quân Sở châm chậm tiến lên, chờ đến khi khoảng cách không còn xa, tướng chỉ huy hạ lệnh toàn quân xông lên.
Cùng lúc đó, Cung Uyên cũng lập tức phản ứng: "cung thủ chuẩn bị... Bắn tên!"
Theo lệnh hắn hắn. Một cơn mưa mũi tên được bắn ra từ trên tường doanh, bắn về phía quân Sở đang xông tới.
"Có tên! Có tên!... Nâng khiên!"
5 ngàn quân tiên phong đều là lính khiên, nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng giơ khiên đỡ tên.
"Cốc cốc cốc -"
Âm thanh như tiếng gõ cửa vang khắp chiến trường. Đám lính khiên kinh hãi phát hiện, tấm khiên trong tay bọn hắn, vậy mà không ngăn nổi mũi tên của quân Nguy, chỉ là một đợt, đã khiến tấm khiên nứt ra.
Nhìn thấy cảnh này, tướng chỉ huy Tập Mãnh, cắn răng hét: "không cho phép ngừng! Tiếp tục xông lên!"
Nghe lệnh, 5 ngàn quân Sở vừa giơ tấm khiên vừa xông thẳng đến doanh trại bất chấp các mũi tên. Cung Uyên mặt không đổi ra lệnh: "đội thứ hai. Bắn tên!"
Lại một trận mưa tên.
Lần này các tấm khiên gần như vỡ nát.
Ï Trang bị chênh lệch... j
Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu.
Hắn không biết nên nói thế nào, trang bị quân Sở kém hơn quân Ngụy, Tuấn Thủy doanh dùng khiên, chính là khiên tròn bằng sắt, vì đảm bảo thể lực binh sĩ, độ dày chỉ hơn một đốt ngón tay, mặc dù không quá nhẹ. Nhưng so với khiên gỗ quân Sở quả thực quá khác biệt.
Không khó đoán, mất đi khiên, quân Sở sống không đợt tên thứ ba.
Sự thật chứng minh, suy đoán của Triệu Hoằng Nhuận là chính xác, khi Cung Uyên ra lệnh lần ba. Quân Sở đang xông lên từng người ngã xuống.
Ngay khi Triệu Hoằng Nhuận cảm thán cho số phận binh Sở, Trương Ngao thấp giọng nhắc nhở: "điện hạ, quân Sở tiếp tục tiến lên."
Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu lên, nhìn về nơi xa.
Đúng như Trương Ngao nói, tướng Sở tiếp tục cho quân tiến lên, hơn nữa thay đổi trận hình, từ phương môn trận đã biến thành hạc dực trận.
Trận chiến này, có chút không đúng... 7
Triệu Hoằng Nhuận híp mắt cẩn thận quan sát quân Sở.
Hắn kinh ngạc phát hiện, hai cánh quân Sở của hạc dực trận, lại là cung thủ, mà không phải bộ binh thường hay dùng. Gần như vậy... Những cung thủ kia... Không sợ quân ta bắn tên vào họ Sao? j
Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm một câu, hắn cảm thấy, cung thủ Sở quốc cách đại doanh quá gần, không những rơi vào tâm bắn, thậm chí còn vào tận 20 trượng.
Theo lý mà nói, không có tướng lĩnh nào sẽ để cung thủ gặp nguy hiểm, trừ phi...
Trừ phi bọn hắn có ý tấn công trước!
"Hôm nay gió bắc thổi, đúng không?" Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ hỏi.
Bách Lý Bạt nhìn Triệu Hoằng Nhuận, Trương Ngao ở bên gật đầu nói: "mặc dù sức gió không mạnh, nhưng đúng là gió bắc."
Sắc mặt Triệu Hoằng Nhuận trở nên trầm trọng, thấp giọng nói: "báo cho Cung Uyên tướng quân, quân Sở có khả năng sẽ bắn tên!"
Bách Lý Bạt nghe vậy sững sờ, nhìn đám bộ binh đang xông lên, không tin nói: "Đúng không? Bên kia còn có 4 ngàn quân Sở..."
Đó là ngươi không hiểu cách tác chiến của Sở quốc... ¡
Triệu Hoằng Nhuận thầm nghĩ, hắn nhớ tới thời gian ở Yên Thủy, Hùng Hổ vì đánh lui quân Ngụy, liền không chút do dự, hạ lệnh cung thủ bắn tên không phân biệt địch ta.
Đúng lúc này, quân Sở lặng lẽ tiến đến, những cung thủ kia, đột nhiên đồng loạt giương cung.
Thấy cảnh này, Triệu Hoằng Nhuận rùng mình, hét lên: "toàn quân đề phòng bắn tên!... Cung thủ dừng bắn, lính khiên lên trước, bảo vệ cung thủ!" Cung Uyên từ xa nghe được tiếng hét của Triệu Hoằng Nhuận, vô thức nhìn về trận hình cung thủ ở phía xa.
Hắn hoảng sợ khi thấy, vô số mũi tên từ phía quân Sở bay về phía doanh trại.
"Có tên! Có tên!"
1 vạn cung thủ, ròng rã 1 vạn mũi tên, che khuất cả mặt trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận