Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 225: Việc Nhà

Chương 225: Việc NhàChương 225: Việc Nhà
Buổi tối hôm đó, Triệu Hoằng Nhuận như cũ đến Ngưng Hương cung dùng cơm, dù sao hắn rời nhà nửa năm, làm Trầm thục phi rất nhớ mong
Đối với Triệu Hoằng Nhuận, lúc trước;người nhà" đơn giản là Trâm Thục Phi và Triệu Hoằng Tuyên mà thôi, nhiều lắm là thêm thị nữ bên cạnh Trầm Thục Phi và mấy huynh đệ tông vệ. Về phần Ngụy Vương, cũng chỉ là phụ thân trên danh nghĩa của hẳn.
Nhưng sau đó, Ngụy Vương thường xuyên đến Ngưng Hương cung, tình cảm giữa hắn và Trầm Thục Phi cũng trở nên tốt đẹp, mà có Trầm Thục Phi ở giữa hòa giải, quan hệ giữa Triệu Hoằng Nhuận với Ngụy Vương cũng ra dáng quan hệ cha con hơn. Mà mỗi lần nhìn 4 người cùng nhau dùng cơm, thị nữ tiểu Đào của Trầm Thục Phi đều xúc động, nhớ lại Trầm Thục Phi không biết yên lặng chờ bao nhiêu năm, mới lần nữa được bệ hạ để ý.
Mà cao hứng nhất, vẫn là Trầm Thục Phi, dù sao cả nhà cùng nhau ăn cơm, đó là điều nàng không dám nghĩ tới.
"Bệ hạ, ăn nhiều chút... Nhuận nhị, Tuyên nhi, hai ngươi cũng ăn nhiều chút..."
"Nương, ngài ăn đi."
"Ca... Ca, một miếng thịt cuối cùng là của ta..."
"Ồ? ( nhai nhai)"
".. Hứt"
Sau khi dùng xong bữa, cả nhà chuyển ra tiền sảnh, lúc này, thị nữ tiểu Đào sớm đã sai người chuẩn bị trà, phục vụ Xong liền rời đi.
"Đúng rồi, buổi chầu hôm nay, Lý Dục đã đưa ra đề nghị ngươi nói hôm qua. Trâm đồng ý."
Nhấp một ngụm trà, Ngụy Vương lạnh nhạt nói.
Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc nhìn Ngụy Vương, nhếch mép hỏi: "phụ vương đột nhiên nói ra, làm nhi thần bối rối... Phụ vương muốn hỏi cái gì?"
Ngụy Vương nhìn Triệu Hoằng Nhuận chăm chú, thấp giọng hỏi: "vì sao tốt với Công Bộ như vậy?"
Ngụy Vương không phải ngẫu nhiên nói ra, phải biết, lần này Hộ Bộ mặc dù kiếm được không ít tiền, nhưng lại mất đi thứ quan trọng hơn; mà Binh Bộ thoạt nhìn có lợi nhiều nhất, nhưng phân tích kỹ, thì Triệu Hoằng Nhuận cho Binh Bộ nhiều như vậy, chính là vì để Binh Bộ chấp thuận Thương Thủy quân, Yên Thủy quân, Yên Lăng quân mà thôi.
Đừng nhìn Binh Bộ kiếm được nhiều mà lầm, trên thực tế, Binh Bộ phải thanh toán thêm quân lương của 3 đội quân từ năm nay, nên về lâu vê dài, Binh Bộ sẽ bị thiệt lớn.
Theo Ngụy Vương thấy, Binh Bộ Thượng Thư Lý Dục, sở dĩ đạt được thỏa thuận với Triệu Hoằng Nhuận căn bản là do quyền xây kho tiền.
Chỉ có Công Bộ, ngoại trừ để 2 trăm người theo đại quân xuất chinh, thì chẳng mất thứ gì, nhưng bọn hắn lại được 1 phần rưỡi lợi ích sau chiến tranh, còn được cho phép tự xây kho tiền, tự chủ tài chính.
Vì vậy trong mắt Ngụy Vương, Công Bộ mới thực sự kiếm được nhiều nhất. Mà việc này khiến Ngụy Vương khó hiểu, mặc dù hắn biết con trai có chuyện cần Binh Bộ. Nhưng hắn đoán không ra ý đồ của con trai khi giúp Công Bộ
"Phụ vương đa nghi?" Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi nói: "nhi thân giúp Công Bộ là có ý đồ gì? Còn không phải là mong Công Bộ càng thêm mạnh mẽ."
Nói đến đây, hắn nghiêm túc: "trong mắt nhi thần, Binh Bộ có thể trực tiếp ảnh hưởng đến sức mạnh quân đội, thì Công Bộ thịnh suy sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ quốc gia... Thực sự không hiểu nổi, nha môn quan trọng như vậy, tại sao lại xếp cuối trong lục bộ."
"." Ngụy Vương nghe vậy ngẩn người, trầm tư không nói.
Hắn cũng biết, Công Bộ phụ trách xây dựng, sửa đường, xây thành, khai hoang, trị thủy, luyện sắt, chế tạo khuôn đúc, có thể nói, Công Bộ đại biểu cho năng suất và sản xuất của Đại Ngụy.
Mặc dù hơi thiên về dân dụng, đúng như Triệu Hoằng Nhuận nói, Công Bộ đại biểu cho gốc rễ của Đại Ngụy.
Nghĩ tới đây, Ngụy Vương thăm dò nói: "Hoằng Nhuận, hình như ngươi có hứng thú với Công Bộ?”
Nghe câu này, Triệu Hoằng Nhuận nhìn chằm chằm Ngụy Vương, lúc sai mới chậm rãi hỏi: "phụ vương muốn nói gì?
Tiểu tử này... Càng lúc càng nhạy bén. ¿
Thấy Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt trốn tránh, Ngụy Vương sao không hiểu, trong lòng cười khổ, nhưng lời nên nói, hẳn vẫn phải nói: "lần này ngươi lập đại công, trẫm đồng ý cho ngươi xuất các, nhưng trâm sợ ngươi lạc lối... Chi bằng, trẫm đưa ngươi đến Công Bộ, thế nào?"
".." Triệu Hoằng Nhuận lộ ra vẻ mặt "quả nhiên", hờ hững nhìn Ngụy Vương, không mặn không nhạt nói: "phụ vương, nhi thân đã làm rất nhiều cho Đại Ngụy, giờ là thời điểm nghỉ ngơi..."
Ngụy Vương nghe vậy im lặng.
Hắn thầm nghĩ, lão tử tại vị hai mươi mấy năm, đến nay còn vất vả lo liệu quốc sự, tiểu tử ngươi tuổi còn trẻ, hơn nữa chỉ lập được chút công lao, sao giọng điệu cứ như mấy lão già 70,80 tuổi chuẩn bị cáo lão hồi hương?
"Ngươi định cáo lão an hưởng tuổi già?"
Ngụy Vương trêu chọc.
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy kinh ngạc nhìn Ngụy Vương, nói: "khả năng nói đùa của phụ vương đã cải thiện hơn nhiều."
"Đừng giở trò này với trâm!... Nói đi, kế tiếp ngươi định làm gì?" Liếc nhìn con trai, Ngụy Vương hừ lạnh nói: "bây giờ trong tay ngươi có tiền, trâm không tin ngươi sẽ ngoan ngoãn ở lại Đại Lương."
"Cũng không có gì" Triệu Hoằng Nhuận uống một ngụm, nhún vai nói: "đi xung quanh chơi đùa. Ừm, đi săn thử chút..."
Triệu Hoằng Tuyên nghe xong, tỉnh thân lập tức tỉnh táo, vội vàng nói: "ca, mang theo ta, ta cũng muốn đi."
"Ngươi biết cưỡi ngựa sao?" Triệu Hoằng Nhuận hỏi.
Triệu Hoằng Tuyên chớp mắt, vân hứng thú nói: "ta có thể học."
Triệu Hoằng Nhuận còn chưa kịp mở miệng, Trâm Thục Phi ở bên cười híp mắt chen vào: "Tuyên nhi, mấy ngày trước, nghe giảng sư phái người nói với †a, nói ngươi gần đây không tập trung học."
".." Triệu Hoằng Tuyên sắc mặt thay đổi, thấp giọng nói: "nương, hài nhi không phải không tập trung, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Trầm Thục Phi mỉm cười hỏi.
"Chỉ là bây giờ trong Cung Học, Hoằng Chiêu ca không ở, ca cũng không ở, một mình hài nhi rất buồn chán..."
"Nói bậy.' Trâm Thục Phi cười khẽ nói: "trong Cung Học không phải còn có Hoằng Ân cùng rất nhiều công chúa sao?"
"Ta không qua lại với bọn hắn..." Triệu Hoằng Tuyên thì thầm.
"Tóm lại, hoàn thành học tập ở Cung Học, năm nay ngươi đã 14, cố gắng nhịn một năm, sang năm ngươi đã có thể xuất các khai phủ, đến lúc đó... Vi nương muốn quản cũng không quản được..." Trầm Thục Phi thở dài nói.
Ï Sao có cảm giác bầu không khí không đúng lắm... ¡
Triệu Hoằng Nhuận bỗng nhiên cảm thấy ơn lạnh, nhất là khi Trầm Thục Phi dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, do dự không nói, loại cảm giác này rất mãnh liệt.
Tử đạo hữu bất tử bần đạo, xin lỗi đệ đệt /
Nghĩ đến đây, Triệu Hoằng Nhuận lập tức bày ra dáng vẻ huynh trưởng, nghiêm túc nói với Triệu Hoằng Tuyên: "đệ đệ, phải nghe lời mẫu phi, chuyên tâm học tập, đọc sách làm người ta mở mang tầm mắt... Chờ ngày sau xuất các, còn nhiều thời gian chơi đùa, gấp gáp làm gì?" Ca, người... 1
Triệu Hoằng Tuyên cũng không ngốc, sao không nhìn ra đây là bỏ xe giữ tướng, bĩu môi nhìn huynh trưởng, giả vờ khó chịu hỏi: "ca, vậy ngươi định lúc nào dời vương cung? Sau khi ra ngoài, ca còn thường xuyên vào cung thăm mẫu phi và †a không?"
Ÿ Tiểu tử thối! ¡
Triệu Hoằng Nhuận tức đến nghiến răng.
Trâm Thục Phi lúc này cũng cười híp mắt hỏi: "Tuyên nhỉ nói đúng, Nhuận nhi, sau khi xuất cung, ngươi còn thường xuyên đến thăm nương không?"
"Ách, đương nhiên" Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy ánh mắt nguy hiểm của mẫu phi, vội vàng thề thốt: cho dù xuất cung, hài nhi vẫn sẽ thường xuyên tới thăm mẫu thân, cùng với... Đệ đệ!" hai chữ cuối cùng, hắn vừa trừng Triệu Hoằng Tuyên, vừa nghiến răng nói.
Triệu Hoằng Tuyên không thèm để ý huynh trưởng, mắt thấy huynh trưởng sắp phải xui xẻo, toét miệng cười, khiến Triệu Hoằng Nhuận tức nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn cảnh gia đình hạnh phúc, Ngụy Vương có đôi chút xúc động.
Hắn có cảm giác, toàn bộ vương cung, cũng chỉ có ở đây, hắn mới cảm nhận được tình cảm gia đình.
Nói chuyện tới đêm khuya, bởi vì Trâm Thục Phi thấy mệt mỏi, nên Ngụy Vương, Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Hoằng Tuyên mới rời đi, trở về chỗ ngủ của bản thân.
Trên đường về, Triệu Hoằng Nhuận đi cùng Ngụy Vương, hai cha con dọc theo hậu hoa viên, chậm rãi bước. Đang đi, bỗng Ngụy Vương thấp giọng hỏi: "Hoằng Nhuận, ngươi thấy thế nào về đông cung và Ung Vương?"
F....J
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy dừng lại, ngẩng đầu nhìn Ngụy Vương, nhíu mày nói: "phụ vương, nhi thân không muốn dính vào."
Nhìn thấu tâm tư con trai, Ngụy Vương xua tay, cười nói: "trãm chỉ là muốn ngươi cho chút ý kiến thôi."
"Nhi thân không có ý kiến" Triệu Hoằng Nhuận lạnh nhạt nói.
"Không có sao?" Ngụy Vương mỉm cười: "trẫầm tưởng rằng quan hệ giữa người và Ung Vương không tệ, nên ngươi sẽ nói giúp hắn."
Triệu Hoằng Nhuận nhếch miệng: "nhi thân không cho rằng, Nhị hoàng huynh cần nhỉ thân giúp." "AI"
Ngụy Vương nghe vậy cười khẩy, giơ tay võ vai hắn, nhắc nhở: "Văn Chiêu các nằm phía bên trái... Đúng, ngày mai chính là lễ tế trời, hai ngày này ngươi chớ chạy loạn khắp nơi, nếu ngày lễ trẫm không thấy ngươi, phong thưởng coi như không có."
Nói xong, hắn liền rẽ sang bên phải.
F... Không hiểu.
Đứng trong hậu hoa viên, Triệu Hoằng Nhuận bối rối nhìn Ngụy Vương rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận