Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 569: Đến Nhà Hỏi Tội

Chương 569: Đến Nhà Hỏi TộiChương 569: Đến Nhà Hỏi Tội
Đúng là Triệu Hoằng Nhuận đến để hỏi tội nhưng lúc Vương Toản đến nghênh đón, Triệu Hoằng Nhuận không lộ gì cả.
Điều này lại làm Vương Toản thêm bất an.
Đón Triệu Hoằng Nhuận vào bắc viện đại sảnh, Vương Toản không dám ngồi ở ghế chính, hắn mời Triệu Hoằng Nhuận ngồi xuống, liền ngồi ở đối diện, im lặng đánh giá Nghiêm Dong đẳng sau Triệu Hoằng Nhuận.
"Nghiêm huyện lệnh, ngươi cũng ngồi xuống."
Triệu Hoằng Nhuận cười híp mắt chỉ chỗ bên cạnh, nói với Nghiêm Dong, ngôn ngữ cử chỉ như chủ nhân nơi đây. "Vâng, vâng..." Nghiêm Dong hết sức lo sợ liên tục gật đầu, cúi đầu ngồi xuống.
Hắn không dám ngẩng đầu, vì Vương Toản đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Nghiêm Dong tuy là huyện lệnh, nhưng thực tế chỉ là con rối.
Mấy năm trước, khi hắn từ An Lăng Vương thị tìm kiếm trợ giúp, từng tốn không ít bạc mới gặp được quản gia, người này hét vào mặt hẳn, không hề có ý tôn trọng.
Còn Vương thị gia chủ, xin lỗi, Nghiêm Dong không có tư cách cầu kiến.
Lần này Triệu Hoằng Nhuận đại giá đến, Vương Toản tự mình ra nghênh đón, điều này khiến Nghiêm Dong chấn động, cuối cùng hắn hiểu được quyền thế của Túc Vương lớn bao nhiêu. Sau một lát, hạ nhân dâng lên trà thơm, Triệu Hoằng Nhuận khi thì nhấp mấy ngụm, khi thì chép miệng, giống như có chút hài lòng.
Trái lại, Vương Toản mất tự nhiên.
Lí do là Triệu Hoằng Nhuận từ sau khi ngồi xuống, lại không mở miệng, tạo thành một áp lực vô hình bao trùm cả sảnh đường.
Khí thế là một thứ huyền diệu.
Không nhìn thấy, sờ không được, lại khiến người ta phải lo sợ.
Tỉ như Triệu Hoằng Nhuận, bất luận địa vị, quyên lực, thân thế, đều cao hơn Vương Toản, lại còn tới hỏi tội, nên làm gì cũng vô cùng tự tin.
Mặt khác, Vương Toản lại chột dạ vì những chuyện Vương thị đã làm, nên bị Triệu Hoằng Nhuận ép tới không thở nổi. Cuối cùng, Vương Toản thực sự nhịn không được, mở miệng trước: 'lần này Túc Vương điện hạ đại giá quang lâm, thực sự làm Vương thị tỏa sáng... Không biết Túc Vương điện hạ đã tìm được nơi nghỉ, nếu không chê, sao không ở lại Vương thị, cũng để Vương thị tận tình chủ nhà."
"Chủ nhà tình nghĩa..." Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy mỉm cười, ác ý nói :"trong đó chủ nhà, sẽ không chỉ chủ nhân An Lăng chứ?"
Vương Toản sắc mặt thay đổi.
Một câu khách sáo, nhưng lại Triệu Hoằng Nhuận cố ý bóp méo hàm nghĩa.
Chủ nhân An Lăng?
Có ý gì? An Lăng là của Vương thị sao?
Vì vậy, Vương Toản vội vàng sửa lại: "là Vương mỗ lỡ lời, Vương mỗ cũng không có ý này, Túc Vương điện hạ đường xa khổ cực, không biết Vương thị có thể may mắn phục vụ điện hạ."
"Ha." Triệu Hoằng Nhuận từ chối cho ý kiến, rồi chậm rãi hỏi: "Vương gia chủ nói là thật?"
"Thiên chân vạn xác." Vương Toản khẳng định.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, nói: "nhưng bản vương gần như cửa thành An Lăng cũng không vào được!"
Vương Toản tim đập mạnh.
Hắn tất nhiên hiểu Triệu Hoằng Nhuận có ý gì.
Hắn lộ vẻ kinh hãi, giận dữ nói: "đã xảy ra chuyện gì? Lại có kẻ dám cản Túc Vương điện hạ vào thành?”
Ï Diễn không tệ... Triệu Hoằng Nhuận khit mũi, hắn không tin Vương Sâm không kể với Vương Toản
Lại nói, muốn xem Vương Toản có biết không, rất đơn giản.
Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, đột ngột lạnh lùng nói: "Vương gia chủ nói không sail... Ngỗ nghịch bản vương, đáng chết! Vương gia chủ thấy thế nào?"
Vương Toản há miệng, không phản bác được.
Giết ai? Giết con của hắn?
Lòng hắn thất kinh, vội vàng đổi lời "có khả năng tên cuồng đồ kia không biết Túc Vương điện hạ, Vương mỗ cho rằng trừng phạt là được..."
Lúc hắn nói, Triệu Hoằng Nhuận dùng ánh mắt chế giễu để nhìn.
Nhìn ánh mắt này, sao hắn không biết? Nhưng hắn vẫn nghiến răng cầu xin cho kẻ cuồng đồ kia.
"Ha ha ha..."
Thấy Vương Toản xấu hổ nói xong, Triệu Hoằng Nhuận trong lòng buồn cười, hắn lắc đầu, nghiêm túc nói: "Vương gia chủ, chỉ một bức tường thành ngăn không được bản vương... Hành vi trẻ con, bản vương không để ý, nhưng nếu có lần sau, giết, ngươi hiểu không?"
"Vâng, vâng." Vương Toản liên tục gật đầu, vô thức nói: "Vương mỗ sẽ nghiêm trị nghịch tử..."
Nói đến đây, hắn nhận ra mình lỡ lời, nói như thế chẳng phải thừa nhận bản thân đã biết chuyện?
Nhưng làm hắn bất ngờ, Triệu Hoằng Nhuận không so đo.
"Lần này bản vương đến đây, làm hai chuyện. Thứ nhất, An Lăng huyện kho lương, lương thảo đều bị đánh tráo... Vương gia chủ, chuyện này ngươi có biết không?"
Nhìn Triệu Hoằng Nhuận nghiêm túc, trán Vương Toản trên xuất hiện mồ hôi.
Tham ô lương thảo, đây chính là trọng tội, một khi thừa nhận, mất đầu xung quân là chuyện thường.
Nhưng loại chuyện tham ô như Vương thị ở khắp nước Ngụy không hề ít.
Chỉ cần quý tộc sau đó bổ sung lương thảo, huyện lệnh sẽ nhắm một con mắt mở một con mắt.
Nhưng bọn hắn cảm thấy không ai thiệt hại, không sao cả?
Nhưng thật sự không ai thiệt hại?
Không! Người bị tổn thất là bình dân, các quý tộc chuyển thiệt hại lên thường dân.
Tỉ như năm ngoái Triệu Hoằng Nhuận dân quân đi Tam Xuyên, tuy hao tổn quân lương nhưng không đến mức tăng giá thêm 3 phần.
Như vậy, vì sao kể cả khi Hộ Bộ đứng ra can thiệp, giá vẫn tăng lên?
Nguyên nhân là có một số người muốn tích trữ, chờ bán.
Ai ai cũng trữ hàng, giá cả tự nhiên Tăng.
Nếu không phải Hộ Bộ đứng ra, giá cả chắc còn tăng nữa.
Rõ ràng nước Ngụy có thừa lương thực bán cho Hùng Thác, bán cho Tam Xuyên, mà trong nước vì "thiếu lương" mà giá cả tăng cao
Nhưng chuyện này không phải do thiếu lương, mà là có quá nhiều người tích trữ, nếu là những tên này lấy lương thực ra, giá gạo trên thị trường sẽ lập tức giảm mạnh!
May mà Triệu Hoằng Nhuận chưa biết được chân tướng, bằng không, hắn sẽ muốn chém đám người này ra thành muôn mảnh.
Lúc này, An Lăng Vương thị không những trữ lương, lại còn thò tay vào kho lương, đây là việc Triệu Hoằng Nhuận không thể dung thứ.
Đối mặt Triệu Hoằng Nhuận chất vấn, Vương Toản nghĩ một lúc, quyết định phủ nhận.
Vì một khi hắn thừa nhận, Triệu Hoằng Nhuận sẽ có trong tay bằng chứng, nhìn Túc Vương thái độ, hiển nhiên không có ấn tượng tốt với Vương thị, như vậy thà rằng phủ nhận còn hơn. Vì vậy, Vương Toản giả vờ bất ngờ, nói: "lại có chuyện này?... Người nào to gan như thế?"
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận thâm cười.
Hắn cảm thấy Vương Toản có lẽ cho rằng không có chứng cứ, hắn không biết, Nghiêm Dong còn giữ một quyển sổ ghi chép tội của các quý tộc trong thành.
Một quyển sách đúng là khó thuyết phục.
Nhưng đối với Triệu Hoằng Nhuận mà nói, chỉ cần thứ này, hắn có thể nắm Vương gia khai đao.
Nếu Vương Toản thức thời, giao ra Vương Sâm, đồng thời bổ sung lương thực thiếu hụt.
Thì tuy Vương Sâm phải vào ngục, nhưng Vương thị sẽ may mắn thoát khỏi. Dù sao Vương thị vẫn là công tộc, trừ phi tình hình nghiêm trọng, bằng không triều đình và Ngụy Vương đều sẽ khoan dung.
Nhưng Vương Toản lại chọn phủ nhận, như thế, chuyện này sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, chỉ từ Vương Sâm, đã biến thành Vương thị hối lộ trái pháp luật.
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận cố ý xụ mặt nói với Nghiêm Dong: "chuyện gì xảy ra, Nghiêm huyện lệnh, việc này không như ngươi nói nha!"
Đột nhiên bị Triệu Hoằng Nhuận nêu tên, Nghiêm Dong sợ hết hồn, ngẩng đầu định nói chuyện, lại thấy Vương Toản ánh mắt tức giận.
Trước kia, Nghiêm Dong không dám đối nghịch Vương Toản, nhưng Triệu Hoằng Nhuận đã nói với hẳn: nếu kho lương không thể bổ sung, vậy tội tham ô lương thảo, sẽ tính lên đầu hắn.
Đây là tội liên quan đến dòng dõi!
Nghĩ tới đây, Nghiêm Dong không lo được nhiều thứ, chỉ vào Vương Toản nói với Triệu Hoằng Nhuận: "Túc Vương điện hạ, kho lương thiếu hụt, chính là Vương thị làm..."
"Làm càn!" Vương Toản nghe vậy giận dữ.
Nghiêm Dong chỉ là tiểu nhân vật, hắn vốn không để trong mắt, giờ lại dám cáo trạng?
Phản rồi?!
Nhìn Vương Toản cùng Nghiêm Dong tranh cãi, Triệu Hoằng Nhuận nhấp một ngụm trà, cười nhìn tiết mục chó cắn chó.
Ừm, trà thật sự không tồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận