Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 702: Cự Dương Huyện Người Quen

Chương 702: Cự Dương Huyện Người QuenChương 702: Cự Dương Huyện Người Quen
Tin quân Ngụy thuận lợi qua sông, nhanh chóng truyền đến Cự Dương, phong ấp Cự Dương quân Hùng Lý.
Giờ khắc này, trong Cự Dương huyện có 2 gương mặt quen thuộc với Triệu Hoằng Nhuận.
Một trong số đó, là người từng gặp ở Đại Lương, Cố Lăng Quân Hùng Ngô; một người khác, có mối quan hệ phức tạp với Triệu Hoằng Nhuận, Dương Thành Quân Hùng Thác.
Ngoài ra, có công khanh nước Sở Công Dương Uẩn, Công Dương Toản, 2 huynh đệ.
Lại thêm Cự Dương Quân Hùng Lý là chỉ huy tối cao của mấy đội quân Sở ở gần. "Theo tiền tuyến báo về, quân Ngụy đã qua sông, không biết hai vị hiền chất, hai vị đại nhân thấy thế nào?"
Trên ghế chính, Hùng Lý vui vẻ hỏi 4 người.
Cự Dương Quân Hùng Lý, thân thể cồng kềnh, cả người nhìn như đống thịt mỡ, nhưng trang phục là xa hoa nhất trong 5 người, áo làm từ lụa Tây Thục thượng đẳng, thắt lưng khảm viên dạ minh châu to như trứng gà, lại thêm vô số bảo ngọc trên quần áo.
Nhưng ánh mắt Hùng Thác nhìn thúc phụ lại lạnh nhạt, còn có khinh miệt.
Trong lòng Hùng Thác, hắn chỉ có một vị thúc phụ, đó là Nhữ Nam Quân Hùng Hạo.
Theo Hùng Thác, chỉ có tư tưởng của Hùng Hạo mới cứu được cả nước Sở, Cự Dương Quân Hùng Lý? Thứ đồ gì!
Đối với người này, Hùng Thác cất giấu sự thù hận, Nhữ Nam Quân Hùng Hạo, chính là bị Cự Dương Quân Hùng Lý và đông Sở Hùng thị quý tộc ép chết, nếu không phải Hùng Thác không đủ sức mạnh, hắn đã sớm giết Hùng Lý.
Đối mặt Hùng Thác lạnh nhạt, Hùng Lý trong lòng không vui, nhưng không hề biểu hiện ra.
Dù sao Hùng Thác vẫn là công tử nước Sở, là hậu tuyển Sở Vương, còn nữa, Hùng Thác làm người có thù tất báo, nên Hùng Lý không muốn đắc tội.
Cũng may hắn và Hùng Ngô quan hệ khá tốt, hơn nữa, hắn cũng bày tỏ ủng hộ Hùng Ngô, nên Hùng Ngô không coi thường, nghe vậy, vừa cười vừa nói: "chẳng qua ít quân Ngụy may mắn qua sông mà thôi, không đáng nhắc đến." Hùng Thác vốn không thích Hùng Ngô, cười lạnh chế giểu: "một ít quân Ngụy?... theo bản công tử biết, một ít quân Nguy lại có gần 10 vạn người?”
Hùng Ngô nhướn mày, lập tức châm chọc: "Hùng Thác, vừa rồi không thấy ngươi nói chuyện, vừa nhắc tới quân Ngụy, ngươi lại mở miệng... Xem ra, đối với quân Ngụy, ngươi cực kỳ quan tâm." Nói đến đây, hắn ra vẻ kinh ngạc tiếp tục nói: "À? Nói đến, quân Ngụy thống soái, có phải kẻ đánh bại ngươi, công tử Nhuận phải không?”
F... J
Thấy Hùng Ngô cố ý nhắc đến thất bại năm đó, Hùng Thác trầm mặt.
Tam quốc phạt Sở, sao nước Sở không thể không biết chi tiết về các thống soái?
Huống chỉ, Triệu Hoằng Nhuận được Tê Vương bổ nhiệm làm tây lộ quân thống soái, danh tiếng ngang Điền Đam, càng không thể coi thường.
Nên Hùng Ngô cố ý nhắc để Cơ Nhuận, chính là vì chế giễu Hùng Thác.
Tuy nhiên, Hùng Thác không phát tác, dù sao bên cạnh còn có Công Dương Uẩn, Công Dương Toản.
Tuy Công Dương thị địa vị không bằng Hùng Thác, nhưng cũng là đại thị tộc, Hùng Thác không muốn để lại ấn tượng xấu.
Hắn cố nén cơn giận, tâm giọng nói: "Cơ Nhuận... Không dễ đối phó."
Công Dương Uẩn, Công Dương Toản nghe thế, trên mặt lộ sự kinh ngạc.
Theo bọn hắn biết, Thác công tử tính khí nóng nảy, lần này nhịn được Ngô công tử khiêu khích, đúng là chuyện ly kỳ.
Ÿ Xem ra thất bại năm đó, để vị công tử này thay đổi... ¡
Ï Đúng vậy, Thác công tử càng chững chạc, ngược lại, Ngô công tử lại. . Đại địch trước mặt, quốc nạn trước mắt, còn khiêu khích huynh đệ, thật sự là... ¡
Công Dương Uẩn, Công Dương toản trao đổi ánh mắt, dù không nói, nhưng trong đầu cũng có vài suy nghĩ.
Hùng Ngô vẫn không nhận thấy Công Dương Uẩn, Công Dương Toản nhìn hắn thất vọng, vẫn chế nhạo Hùng Thác: "khó đối phó? Ha ha ha... Thất bại một trận, dũng khí đã bị Cơ Nhuận hủy sạch rồi sao?"
Ï Ngu xuẩh! J
Hùng Thác mặc kệ Hùng Ngô, nhiều lần tiếp xúc Triệu Hoằng Nhuận, hắn dân hiểu rõ, tiểu tử lúc đầu hắn coi thường, có tài năng ra sao.
Thương Thủy huyện đã từng một mảnh hoang vu, nhưng vây giờ? Thương Thủy huyện đang xây mấy tòa thành trì, lại có mấy vạn quân, đâu phải quy mô cấp huyện?
Đợi một thời gian, nước Ngụy nâng Thương Thủy huyện lên Thương Thủy quận, Hùng Thác cũng không bất ngờ.
Vì hắn biết, chỉ cần Cơ Nhuận ở Thương Thủy, Thương Thủy sớm muộn sẽ phồn vinh.
Đồng thời, cũng sẽ thành trở ngại lớn nhất khi nước Sở muốn tấn công nước Ngụy.
Nhưng hết thảy, Hùng Ngô lại không biết, vì hắn không tiếp xúc nhiều với Triệu Hoằng Nhuận, cũng không tìm hiểu tình hình Thương Thủy huyện Đương nhiên, Hùng Thác cũng sẽ không tiết lộ bí mật cho kẻ đối địch mình, thậm chí, hắn không ngại mượn tay Triệu Hoằng Nhuận diệt trừ Hùng Ngô.
Vì vậy, Hùng Thác lười biếng nói: "Cơ Nhuận có dễ đối phó hay không, chính ngươi đi thử?... Bản công tử đã nói, nếu người bị thiệt, đừng trách ta."
"Ngươi cho rằng ta giống ngươi?" Hùng Ngô cười lạnh liên tục.
Nói đến đây, nhớ tới cuộc tấn công nước Ngụy trước kia, Hùng Ngô lại thấy giận.
Lúc đó, hắn phụ trách tiến công nước Ngụy Tống quận, một đường hát vang, mấy tháng đã chiếm hơn nửa Tống quận.
Nhưng Hùng Thác thì hay, chính mình nếm mùi thất bại, lại cùng Cơ Nhuận ký, một bản hòa ước Hùng Ngô coi là sỉ nhục, không những bồi thường lượng lớn tài sản, còn bắt Hùng Ngô trả lại toàn bộ số đất đã chiếm.
Đây là chuyện gì? Ngươi nếm mùi thất bại, liên quan gì đến ta? Nhất định phải kéo ta xuống nước? ,¡
Nghĩ tới đây, Hùng Ngô tức giận.
"Thử thì thử, đợi ta đại phá Cơ Nhuận, đến lúc đó, xem ngươi làm sao ngụy biện!" Hùng Ngô khinh thường nói.
Nghe vậy, Hùng Thác ngoài mặt không biểu hiện, nhưng trong lòng cười lạnh.
Cơ Nhuận dễ đối phó như vậy ?... Nhìn ta làm sao ngụy biện? Ta ngược lại muốn xem, lúc ngươi chật vật trốn về từ †ay Cơ Nhuận, sẽ nhục nhã thế nào... Tốt nhất, Cơ Nhuận một đao giết ngươi!... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, theo tính cách Cơ Nhuận, nếu bắt được Hùng Ngô, e rằng sẽ không giết chết, dùng Hùng Ngô tới doạ Đại Sở, mới hợp tính khí tiểu tử kia... J
Trong nhất thời, Hùng Thác đã nghĩ tất xa.
Lúc này, Công Dương Uẩn thấy Hùng Thác và Hùng Ngô càng lúc càng ầmï, đứng ra dàn xếp: "hai vị công tử bớt giận... Theo suy nghĩ nông cạn của tại hạ, công tử Nhuận lần này tiến công Đại Sở, trước sau đánh hạ mấy thành, chiến tích không kém Điền Đam, tất nhiên không dễ đối phó."
"Hừ.' thấy Công Dương Uẩn giống như đứng về phe Hùng Thác, Hùng Ngô không vui, khịt mũi, nhưng cũng không nói gì, dù sao Công Dương Uẩn, Công Dương Toản cũng có uy danh trong triều.
Mà Công Dương Uẩn không để ý Hùng Ngô khịt mũi, phối hợp nói: "... Chuyện khác không nói, tại hạ chỉ để ý một việc, mong Thác công tử thay ta giải đáp."
"Công Dương đại nhân mời nói." Hùng Thác hòa ái nói.
Công Dương Uẩn vuốt râu, nhíu mày nói: "ta nghe nói, lúc công tử Nhuận dẫn quân giúp Tề Vương, binh lực chỉ hơn 5 vạn, nhưng qua mấy trận, quân Ngụy không giảm trái lại còn tăng, bây giờ đã có gần 10 vạn... Còn nữa, ta nghe nói Cơ Nhuận dưới tay có Yên Lăng quân và Thương Thủy quân, 2 đội quân đều là người Sở tạo thành..." Nói đến đây, Công Dương Uẩn nghi ngờ hỏi: "chẳng lẽ công tử Nhuận biết dùng yêu thuật? Mê hoặc người Sở làm việc cho hắn?"
Hùng Thác nghe vậy bật cười.
Những gì Cơ Nhuận làm đúng là hiếm thấy ở thời đại này, vì rất ít tướng lĩnh có thể tin quân đầu hàng, chớ nói là dẫn hàng quân đi đánh trận.
Lắc đầu, Hùng Thác nghiêm túc nói: "Cơ Nhuận không biết yêu thuật, nhưng hẳn giỏi nắm bắt lòng người. Hắn cho người Sở thứ bọn hẳn mong muốn, mà người Sở sẽ trung thành, chỉ đơn giản như vậy."
"Cơ Nhuận, lại dám tín nhiệm người Sở?" Công Dương Toản cũng nhịn không được hỏi.
Hùng Thác nhún vai, bất đắc dĩ nói: "trước đây bản công tử tiến công nước Ngụy, 16 vạn đại quân có 5 vạn bị Cơ Nhuận hợp nhất, đã biến thành Yên Lăng quân và Thương Thủy quân ngày nay... Hai vị nghĩ sao?"
Công Dương Uẩn, Công Dương Toản nhìn nhau.
"Ta nghe nói công tử Nhuận chiếm thành, không giết chóc như Điền Đam, mà tận lực chuyển người Sở trong thành, xem ra, kẻ này toan tính không nhỏ."
"Huynh trưởng nói chí phải!... Điền Đam chỉ là hạng đồ tể, Cơ Nhuận, mới là kẻ khó đối phó."
F... J
Nghe Công Dương Uẩn, Công Dương Toản biến tướng tán thưởng Cơ Nhuận, Hùng Ngô khó chịu, chen miệng: "bản công tử cũng không thấy... Nếu hai vị quả thật kiêng ky Cơ Nhuận, không ngại để bản công tử lãnh binh xuất chiến, bắt giết hắn."
Công Dương Uẩn, Công Dương Toản liếc nhau, gật đầu nói: "Ngô công tử đồng ý lãnh binh xuất chinh, tất nhiên là vô cùng tốt... Không thể để quân Ngụy đứng vững gót chân ở bờ nam, một khi bọn hắn xây xong quân doanh, rất khó đuổi." Lúc này, Cự Dương huyện chưa biết chiến thuật quân Ngụy, nên thế cục vẫn có lợi với quân Sở.
Nên trong mắt người thường, Cố Lăng Quân Hùng Ngô xuất kích, tất nhiên đi kiếm công lao.
Nhưng Hùng Thác không nghĩ thế.
Hắn biết, quân Ngụy không dễ đối phó.
Nên hắn không định tranh quyền với Hùng Ngô, hẳn thấy, Hùng Ngô là đi chịu chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận