Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 335: Săn Thú

Chương 335: Săn ThúChương 335: Săn Thú
Chờ đến tháng 7, tin tức "Thành Cao săn thú" bắt đầu truyền ra, nhưng triều đình chỉ công bố ra ngoài là Ngụy Vương muốn tổ chức đi săn, đồng thời che giấu địa điểm đi săn và chuyện đàm phán với Âm Nhưng.
Rất nhiều người đều chỉ cho đây là một cuộc đi săn giải trí, chỉ rất ít người mới biết ý đồ thực sự của chuyến đi săn.
Chính vì tin tức truyền ra ngoài: là chuyến đi săn của vương thất, nên có rất nhiều người tỏ ra hào hứng.
Như Triệu Hoằng Tuyên, sáng sớm đã vui vẻ chạy ra ngoài cung, đến phủ Triệu Hoằng Nhuận và kéo Triệu Hoằng Nhuận dậy.
"Ca, chúng ta tỷ thí trong chuyến đi sẵn nhé?” "Tỷ thí cái gì?" Triệu Hoằng Nhuận đang ngái ngủ, vẻ mặt khó hiểu.
Đến khi Triệu Hoằng Tuyên phấn khích giải thích với Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Hoằng Nhuận mới hiểu, thì ra đệ đệ hẳn cũng trong danh sách đi săn.
Việc này khá là khó tin, dù sao Triệu Hoằng Tuyên còn chưa xuất các khai phủ, là người "chưa trưởng thành", đáng lý ra, không được đi săn mới đúng.
Dù sao cũng là đi săn mùa thu, là thời gian dã thú tìm kiếm thức ăn dữ trự cho mùa đông, có nguy hiểm, nên vương tử chưa trưởng thành như Triệu Hoằng Tuyên, sẽ không được phép tham dự.
Như Triệu Hoằng Nhuận trước đó, cũng chỉ được đứng từ xa nhìn đội ngũ đi sẵn.
"Còn tỷ thí cái gì? Đương nhiên là tỷ thí ai săn được nhiều hơn rồi!" Triệu Hoằng Tuyên bất mãn nói, nhưng sau đó vui vẻ trở lại.
Nhìn dáng vẻ vui mùng của hắn, Triệu Hoằng Nhuận thực sự không muốn đả kích hẳn: cho dù phụ vương cho phép ngươi tham gia đi săn, khả năng cao sẽ không cho phép ngươi dẫn theo tông vệ đi săn riêng.
Quả nhiên, đến ngày đi săn, Triệu Hoằng Tuyên trước đó còn đang hào hứng, giừo lại ủ rũ ngồi trên long liễn, dùng ánh mắt hâm mộ nhìn các huynh trưởng, trong đó có cả Triệu Hoằng Nhuận.
Oa, oán khí thật lớn... ¡ Triệu Hoằng Nhuận lén nhìn đệ đệ. Vì là huynh đệ, nên giống nhau SaO? jj
Triệu Hoằng Nhuận sờ cằm, có lẽ là
vì tâm tính thay đổi, hẳn cảm giác đệ đệ Triệu Hoằng Tuyên, hoặc hẳn trước đây có hơi buồn cười.
Ừm, tất ấu trĩ.
Đội ngũ đi săn tập trung ở phía Tây ngoại ô Đại Lương, sau đó từ từ đi đến địa điểm.
Đội ngũ thực sự rất đông, có hơn ngàn người.
Ï Sao nhiều người như vậy? ,¡
Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc đánh giá.
Hắn cho rằng cuộc đi săn chỉ có phụ vương hắn dẫn theo đông cung, Ung vương mấy vị vương tử, cùng lắm là mấy vị đại thần.
Nhưng quy mô đội ngũ lại vượt xa tưởng tượng của hẳn.
Ngoại trừ thái tử, Ung vương, Tương Vương, Túc vương cùng với Thất vương †ử, Cửu vương tử ra, còn có cả nhị bá của Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Nguyên Nghiễm và 3 người con trai.
"Túc vương điện hạ."
Tiếng gọi khẽ, khiến Triệu Hoằng Nhuận quay đầu lại, hắn phát hiện, người gọi hẳn là Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khải.
"Hai vị cũng đi?" Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc.
Hắn thắc mắc tại sao Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khải là quan văn lại tham gia săn thú?
Cũng may Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khải quen biết Túc vương đã lâu, không để ý đến lời vô lễ của hắn, giải thích: "bệ hạ nhân hậu, cho phép hai người chúng ta đi theo đội ngũ ra ngoài thành để giải sầu."
"Thì ra là thế." Triệu Hoằng Nhuận hiểu ra, thầm nghĩ: chẳng trách hai người ăn mặc bình thường, cũng không cầm theo cung nỏ.
"Lại nói, sao không thấy Phùng đại nhân?" Triệu Hoằng Nhuận tò mò nhìn quanh, vì hắn phát hiện Trung Thư Hữu Thừa Phùng Ngọc không có mặt.
Nghe vậy, Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khải liếc nhau, cười quỷ dị.
Ngu Tử Khải cười hắc hắc nói: "dù sao cũng phải để lại một người ở Thủy Cùng điện, Phùng đại nhân hiểu chuyện, chủ động ở lại..."
F A a, bắt nạt người mới... ¡
Triệu Hoằng Nhuận khóe mắt hơi hơi co quắp một cái.
Chú ý tới ánh mắt kỳ lạ của Triệu Hoằng Nhuận, Lận Ngọc Dương ho một tiếng, ngượng ngùng nói: "đây là truyên thống, điện hạ, hạ quan và Tử Khải, cũng từng như thế."
Bắt nạt người mới là dạy người mới cách cư xử, đây là chuyện phổ biến, không có gì sai cả.
Dù sao Đại Ngụy rất coi trọng thâm niên.
Phong tục này đặc biệt phổ biến ở Công Bộ, nơi có phong cách nghiêm tục.
Tỉ như Vương Thích, hắn ở Dã Tạo ty 8 năm, nên đối mặt với Lang quan Trần Tuế có thâm niên 20 năm, hắn không dám tùy ý quát lớn, vì từ một góc độ nào đó, Trần Tuế là tiền bối của Vương Thích.
Trò chuyện xong, 3 người thúc ngựa đi theo đội ngũ.
Trong lúc đó, Ngu Tử Khải hiếu kỳ hỏi: "hình như Khánh Vương điện hạ không đi cùng?" "Ừm”" Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, thấp giọng nói: "bản vương Tam bá... Nam Lương Vương cũng không đi."
Nếu như Triệu Hoằng Nhuận không đoán sai, hai vị này hẳn đang ở Vũ Thủy doanh, huấn luyện tân binh.
Mà Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khải đều là đại thần, tất nhiên cũng hiểu vì sao Nam Lương Vương và Khánh vương đều không có mặt, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Nói đến..."
Triệu Hoằng Nhuận chỉ một vài người trong đội ngũ, thấp giọng hỏi: "hai vị đại nhân, những thứ kia là ai? Bản vương thấy rất lạ mặt."
Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khải quan sát một lúc, mới nói cho Triệu Hoằng Nhuận, những người kia là tông thân ngoại thích. "Nhiều như vậy?" Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc nói, hắn chưa từng để ý, nên cảm giác giống như từ hư không nhảy ra.
Lúc này, Ngu Tử Khải nói giọng mỉa mai: "càng nhiều là vì mấy phần vương khí mà đến..."
Dính mấy phần vương khí? Là Sao? j
Triệu Hoằng Nhuận không hiểu, đến khi Ngu Tử Khải chỉ về long liễn, hắn mới hiểu ra: thì ra những người kia đang chờ ban ân, ...
3 người tiếp tục trò chuyện, lúc này, Triệu Nguyên Dục dẫn theo tông vệ từ phía sau chạy đến.
Thấy vậy, Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khải thức thời rời đi.
Nhìn Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khải, Triệu Nguyên Dục ngạc nhiên, trêu đùa: "Hoằng Nhuận, ngươi quan cũng thật nhiều, ngay cả Trung Thư đại thân cũng..."
"Chỉ quen biết mà thôi." Triệu Hoằng Nhuận cười giải thích.
Hắn cùng Lận Ngọc Dương, Ngu Tử Khải chỉ là tình bạn, không dính dáng gì đến lợi ích.
Ï Đây chính là Trung Thư đại thần... j
Triệu Nguyên Dục dùng ánh mặt kỳ lạ đánh giá cháu trai, theo hắn biết, đông cung, Ung vương, Tương vương cũng bỏ không ít công sức để lôi kéo mấy vị Trung Thư đại thần.
Tuy nhiên, khi nghĩ tới cháu trai không hứng thú với vương vị, Triệu Nguyên Dục cũng nhận ra: có lẽ là vì như vậy, Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khải mới sẵn sàng làm bạn với Hoằng Nhuận. "Ừm, là người nên sống thoải mái hơn chút."
Triệu Nguyên Dục gật đầu cười.
"A?" Triệu Hoằng Nhuận khó hiểu nhìn Lục thúc.
"Ha ha, không có gì, để Lục thúc nhìn đội ngũ của ngươi."
Dứt lời, Triệu Nguyên Dục quay đầu nhìn sau lưng Triệu Hoằng Nhuận, có tông vệ, nhưng khi nhìn thấy Mị Khương, Mị Nhuế cũng đi cùng, vẻ mặt hắn trở nên vi diệu.
Nhưng không thấy vấn đề gì, khiến sắc mặt hắn thay đổi, vẫn là Ngọc Lung công chúa đang trò chuyện với Mị Nhuế.
"Hoằng Nhuận, ngươi mang nàng tới làm gì?"
Triệu Nguyên Dục nhíu mày hỏi. Chương 336: Săn Thú (2)
"Suyt."
Triệu Hoằng Nhuận vội vàng ra hiệu Lục thúc nói nhỏ lại, dựa theo quy củ, Ngọc Lung công chúa và Mị Khương, MỊị Nhuế, đều không được gia nhập đội ngũ đi săn, dù sao đi săn là cách thể hiện khí phách nam nhi.
Khác hoàn toàn phong tục Âm Nhung, nữ nhân cũng có thể tham gia săn bắn.
Còn ở nước Ngụy, nữ nhân cho dù có tham gia săn bắn, cùng chỉ có thể ngồi trong xe ngựa, giống như Ngọc Lung công chúa, Mị Khương, Mị Nhuế, nữ giả nam trang trà trộn vào tông vệ là không được phép.
Nước Ngụy quả thật có một số phong tục cứng nhắc, như việc vương tử xuất các, Triệu Hoằng Tuyên năm nay do chưa tròn 15 tuổi, nên không được cưỡi ngựa chỉ có thể ngồi trên long liễn cùng Ngụy Vương.
Nếu không có bất ngờ gì, thì chuyến đi săn lần này, tiểu tử này sẽ không được rời khỏi tâm mắt Ngụy Vương, trừ lúc Ngụy Vương đi thương lượng với Âm Nhung.
Đây chính là cách đối xử với vương tử chưa xuất các.
Ngay cả vương tử như Triệu Hoằng Tuyên cũng phải tuân theo phong tục, huống chỉ nữ nhân như Ngọc Lung công chúa, Mị Khương, Mị Nhuế.
Nhưng không có cách nào, Ngọc Lung công chúa và Mị Nhuế khăng khăng muốn tham gia, còn kéo theo Mị Khương, ngược lại tiểu nha đầu Dương Thiệt Hạnh tương đối ngoan, ở lại phủ Túc vương giữ nhà.
".." Nhìn ánh mắt cầu xin của Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Nguyên Dục không nói gì, chỉ là biểu cảm không còn vui như trước.
Sau khi trò chuyện vài câu, Triệu Nguyên Dục liền dẫn tông vệ đi trước.
Triệu Hoằng Nhuận vốn cho rằng Lục thúc sẽ đồng hành cùng hắn.
Lục thúc... xem ra thật sự rất ghét Ngọc Lung. /¡
Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy khó hiểu.
Bỗng nhiên, hắn nghe được bên tai truyền đến một câu hỏi giọng điệu buồn bã.
"Hoằng Nhuận, Lục thúc, có phải hay không rất ghét ta..."
Triệu Hoằng Nhuận giật mình, vô thức quay đầu, lúc này mới phát hiện, Ngọc Lung công chúa chẳng biết lúc nào đã đến bên cạnh hắn, vẻ mặt chán nản.
Nghe câu này, Triệu Hoằng Nhuận vội vàng nói: "sao có thể chứ?"
"Thế nhưng..." Ngọc Lung công chúa ngẩng đầu nhìn Triệu Nguyên Dục rời đi, yếu ớt nói: "ta luôn cảm thấy Lục thúc rất ghét ta, lần trước ăn cơm trong phủ cũng vậy... Là ta làm sai điều gì sao? Nhưng ta thật sự nghĩ không ra mình đã làm gì sai mà để Lục thúc ghét như vậy."
Nhìn vẻ mặt ủy khuất của nàng, Triệu Hoằng Nhuận thở dài.
Hắn đương nhiên biết Ngọc Lung công chúa không làm sai điều gì, để Lục thúc căm ghét, dù sao Ngọc Lung công chúa và Lục thúc chưa hề có tiếp xúc.
Có lẽ, cũng không phải vì Ngọc Lung, mà là vì mẫu thân nàng... Tiêu thục ái? Tiêu thục ái đã làm gì khiến Lục thúc căm ghét sao? Đến mức Lục thúc còn ghét sang cả Ngọc Lung? ¡
Triệu Hoằng Nhuận ngẫm nghĩ.
Hắn không phải không điều tra chuyện này, nhưng đáng tiếc, trong cung, 3 chữ "Tiêu thục ái" là từ bị cấm, không có ai đủ can đảm nhắc đến 3 chữ này.
Hơn nữa, Tiêu thục ái mười mấy năm trước đã qua đời, liên quan đến Tiêu thục ái, Triệu Hoằng Nhuận chỉ biết rải rác, xuất thân của nàng, cái chết của nàng, còn có lý do sau khi nàng chết, Ngụy Vương cấm không cho ai nói đến, đây đã trở thành một bí ẩn.
Mười mấy năm trôi qua, cho dù Triệu Hoằng Nhuận muốn bí mật điều tra, cũng không tra được gì, mọi thứ liên quan đến Tiêu thục ái bị xóa sạch.
Mà làm được điểm này, chỉ có Ngụy Vương.
Nhưng vì sao?
Triệu Hoằng Nhuận thực sự nghĩ không ra.
Hắn chỉ biết, bất luận phụ vương hay Lục thúc đều không thích Ngọc Lung, hoặc có lẽ là vì căm ghét Tiêu thục ái, nên đã chuyển mối hận này sang Ngọc Lung.
Chuyện này đang được Triệu Hoằng Nhuận thầm điều tra, chỉ tiếc, chuyện này so với chuyện "sứ thần nước Sở bị tập kích" còn khó tra hơn.
Nếu có thể, Triệu Hoằng Nhuận ngược lại rất muốn hỏi Lục thúc, nhưng hắn cũng hiểu tính cách Lục thúc, hắn đã không muốn nói, không có ai có thể từ miệng hắn biết được gì, ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng không thể.
Lúc này, chuyện duy nhất Triệu Hoằng Nhuận có thể làm, chính là lừa Ngọc Lung công chúa.
Đáng tiếc, những lời này, ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng không tin, huống chỉ là Ngọc Lung công chúa.
“Nhờ ngươi."
Triệu Hoằng Nhuận giục ngựa đi tới cạnh Mị Khương, giao chuyện này cho MỊị Khương.
"." Mị Khương nhìn Ngọc Lung công chúa đang chán nản, lại thì thâm gì đó với muội muội Mị Nhuế.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, hai người có đã có sự ăn ý.
Có đôi khi Triệu Hoằng Nhuận nói khá mơ hồ, nhưng Mị Khương vẫn hiểu ý hắn.
Giống như tâm linh tương thông.
Ngày đó, đội ngũ đi săn lập trại cách Đại Lương khoảng 40 dặm về phía †ây, các dũng tướng quân bắt đầu dựng trại, dựng lều.
Dũng tướng quân nói đúng hơn là "Hổ Bí cấm vệ", là đội cấm vệ đặc thù, không phụ trách phòng thủ, chỉ phụ trách bảo vệ và giữ nghỉ lễ khi Ngụy Vương đi tuần, số người không nhiều, khoảng 5 trăm người, Triệu Hoằng Nhuận không rõ sức chiến đấu của bọn hắn thế nào, nhưng đội cấm vệ này được trang bị y hệt như quân thường trú.
Khi dũng tướng cấm vệ dựng trại, thì có một số con cháu thế gia không kiêm chế được, mà dẫn theo hộ vệ đi săn.
Triệu Hoằng Nhuận còn thấy trong số đó có cả Nguyên Dương Vương thế tử Triệu Thành Tú, lúc này hắn mới biết, đám thế tử này cũng có trong danh sách đi săn. "Điện hạ, chúng ta cũng đi săn."
Nhìn thấy nhiều người săn được con mồi, Mục Thanh không nhịn được, liên tiếp thúc giục Triệu Hoằng Nhuận.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận cũng không gấp, vừa sửa sang lại lều, vừa thuận miệng nói: "gấp cái gì? Còn chưa tới Trung Dương."
Địa điểm săn bắn thực sự là dãy Trung Dương, Dương Vũ, ở nơi đó, triều đình đã sớm bố trí bãi săn, phái quân đội xua đến lượng lớn con mồi, còn hiện tại là món khai vị trước bữa chính thôi.
Nhưng, bãi săn Trung Dương, Dương Vũ cũng không phải đia điểm săn bắn trong suy nghĩ Triệu Hoằng Nhuận.
Hắn sớm đã nghe Lục thúc tiết lộ, lần này đi săn, chia làm 2 phần, phần đầu là đi săn như bình thường.
Đại đa số người sẽ ở đây sẽ đi săn. Nói cách khác, sẽ bị bỏ rơi mà "không thể giải thích được" trong quá trình đi săn.
Trong khoảng thời gian này, Ngụy Vương sẽ dẫn theo số ít người tiến về Thành Cao Quan, gặp mặt thủ lĩnh hoặc sứ giả của Âm Nhung, đàm phán "mượn đường".
"Bãi săn" ở Thành Cao Quan, mới là nơi Triệu Hoằng Nhuận hướng tới.
Ngày kế tiếp, đội ngũ đi săn tập kết ở Trung Dương, Vũ Dương.
Lúc này Triệu Hoằng Nhuận mới kinh ngạc phát hiện, phụ trách an toàn nơi này lại là Tông phủ Vũ Lâm quân.
Vừa đến bãi săn, những công tử thế tử kia, liền như đàn ong vỡ tổ cùng hộ vệ đi săn khắp nơi.
Bất ngờ là cả thái tử cũng ở trong đó, chỉ là nét mặt không vui cho lắm. Í Ừm, xem ra phụ vương định để thái tử ở bãi săn, dùng để xoa dịu đám người bị bỏ lại... J
Nghĩ một lúc, Triệu Hoằng Nhuận liền đoán được nguyên nhân.
Quả nhiên, buổi chiều, Ngụy Vương đổi sang cưỡi ngựa, không nói một lời, dưới sự bảo hộ của Hổ Bí cấm vệ, tiến về Thành Cao Quan.
Cũng may Triệu Nguyên Dục phái người báo trước cho Triệu Hoằng Nhuận, nếu không ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng sẽ bị bỏ lại bãi săn.
Lúc này, ngoại trừ Hổ Bí cấm vệ bên cạnh Ngụy Vương, cũng chỉ có Triệu Nguyên Dục, Ung vương, Tương vương, vài quan viên Lễ Bộ, hai vị Trung Thư đại thần cùng một vài người khác.
Hầu hết mọi người đều bị bỏ lại bãi sẵn. Nhưng Triệu Hoằng Nhuận không hề lo lắng, dù sao xung quanh đã được Vũ Lâm quân bảo vệ.
Ngược lại, Triệu Hoằng Nhuận lo lắng hơn về việc đi săn với Âm Nhung.
Ngày 7 tháng 7, đội ngũ Ngụy Vương dẫn theo, đã đến chân núi Mang Sơn, cách Thành Cao Quan 20 dặm.
Ở đó, các thủ lĩnh Âm Nhung sớm đã dựng trại.
Ï Thật nhiều người... J
Nhìn từ xa, Triệu Hoằng Nhuận có một cảm giác bất an.
Mặc dù Thành Cao Quan cách nơi đây chỉ 20 dặm, chỉ mất thời gian một buổi là có thể chi viện, nhưng vẫn không thể để Triệu Hoằng Nhuận an tâm.
Chuyến đi săn này, sợ rằng sẽ xảy ra biến cố. .¡ Triệu Hoằng Nhuận có cảm giác như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận