Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 255: Duệ Vương Lựa Chọn

Chương 255: Duệ Vương Lựa ChọnChương 255: Duệ Vương Lựa Chọn
Nỗi sợ của người Sở với Điền Đam, khiến người Ngụy ở trong sảnh không tin nổi.
Ai có thể nghĩ tới, Hùng Thác kiêu căng trong mắt Triệu Hoằng Nhuận, cùng với luôn mồm khiêu khích người Ngụy Hùng Ngô, khi nghe Điền Đam nói câu "cút đi", vậy mà thực sự rời khỏi Tử Thần điện.
Trừ người thực sự đến đàm phán như Hoàng Thân, còn người với mục đích không đơn thuần như Hùng Thác và Hùng Ngô đều rời khỏi Tử Thần điện, một vài quan viên Lễ Bộ dẫn bọn hắn đến Dịch quán
Còn Điền Đam thì gia nhập vào cuộc đàm phán giữa Ngụy Sở. Mà đối với loại đàm phán nhàm chán kiểu này, Triệu Hoằng Nhuận không còn hứng thú, nên khi Triệu Hoằng Chiêu mời hắn ra ngoài, Triệu Hoằng Nhuận cũng vui vẻ rời đi.
Xa nhà hơn nửa năm, nên Triệu Hoằng Chiêu cũng muốn về Phong Nhã các xem một chút.
Còn Triệu Hoằng Nhuận cũng rất vui lòng đi theo.
Trên đường tới Phong Nhã các, Triệu Hoằng Nhuận tò mò hỏi thăm Điền Đam, hẳn rất muốn biết, vị tướng quân Tê quốc này sao khiến người Sở sợ hãi đến thế.
Với việc này, Triệu Hoằng Chiêu mỉm cười hỏi ngược lại Triệu Hoằng Nhuận một vấn đề: "cuộc chiến năm ngoái, ngươi tốn bao nhiêu thời gian, công phá bao nhiêu thành trì, đánh bại bao nhiêu quân Sở?"
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy sửng sốt, mơ hồ đoán được dụng ý của Triệu Hoằng Chiêu, khẽ cười nói: "tốn thời gian chừng năm tháng, công phá 18 tòa thành trì, đánh bại quân Sở 16 vạn."
"Lợi hại, lợi hại." Triệu Hoằng Chiêu khen hai câu, giọng trêu đùa nói: "Điền Đam tướng quân đã từng dùng gấp đôi thời gian, công phá gấp 3 số thành trì!"
"Một năm? 54 tòa?" Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc trợn hai mắt.
Triệu Hoằng Chiêu mỉm cười: "không nhiều không ít, vừa vặn 54 tòa thành trì!"
Ï Thật hay giả? Đây chẳng phải 7 ngày công phá một tòa? ,¡
Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt khó tin.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Chiêu cười hỏi: "muốn biết hắn đánh bại bao nhiêu quân Sở không?"
Nhớ lại vẻ mặt của Hùng Thác và Hùng Ngô khi nghe đến tên "Điền Đam'", Triệu Hoằng Nhuận lý trí lắc đầu.
Vì hắn biết, một khi hắn hỏi, thì con số được nói ra, có thể đánh tan sự tự hào của hẳn.
"Lục ca đến Đại Lương lúc nào?" Triệu Hoằng Nhuận vô sỉ đổi chủ đề.
Triệu Hoằng Chiêu nghe vậy nhìn Triệu Hoằng Nhuận, phiền muộn nói: "hôm nay vừa về, nhưng ta đã ở Hoạt huyện nửa tháng."
Ï Hoạt huyện? .I
Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, Hoạt huyện cách Đại Lương không xa, ngồi xe ngựa thì mất một ngày, nhưng tại sao Lục ca phải ở Hoạt huyện nửa tháng? Đột nhiên, Triệu Hoằng Nhuận có suy nghĩ, hỏi dò: "Lục ca đang chờ sứ giả nước Sở?" Nói đến đây, hắn lại nghĩ ra thêm, hỏi thăm: "chẳng lẽ, Lục ca muốn phá hủy cuộc đàm phán lần này?"
".." Triệu Hoằng Chiêu im lặng.
Hắn, đồng ý.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận hiểu ra: Lục ca cùng Điền Đam đến Tử Thần điện không phải trùng hợp mà là có dự tính từ trước.
"Vì sao?" Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, không thể hiểu được: "vì sao muốn phá hoại hòa đàm Ngụy Sở? Trong mắt của ta, bất luận nước Tề hay nước Sở, thì bảo trì trung lập, ngồi nhìn các nước đánh nhau, mới là quyết sách có lợi nhất với Đại Ngụy. Vì sao Lục ca... Thiên vị nước Tề?"
Khi nói câu cuối cùng, hắn trầm giọng, hắn thấy hành động của Triệu Hoằng Chiêu không phù hợp với lợi ích của Đại Ngụy.
Triệu Hoằng Chiêu chỉ thở dài, cười khổ nói: "đây là ta ích kỷ. "
F... J
Triệu Hoằng Nhuận liếc qua Triệu Hoằng Chiêu, im lặng.
Hai người cứ vậy đi tới Phong Nhã các, mà trước Phong Nhã các tông vệ Phí Vĩ của Triệu Hoằng Chiêu đã đứng chờ sẵn.
Triệu Hoằng Chiêu cất bước đi vào trong điện.
"Không có gì thay đổi..."
Nhìn những bức tranh treo trong sảnh, Triệu Hoằng Chiêu cảm khái.
Sau lưng hắn, Triệu Hoằng Nhuận không nói một lời, hắn cảm thấy vị Lục ca này đã thay đổi, nhưng ở đâu thì Triệu Hoằng Nhuận không nghĩ ra.
Mặc dù chủ nhân Phong Nhã các không ở đây nửa năm, nhưng thái giám vân dọn đẹp và duy trì diện mạo cho nơi đây.
"Điện hạ?”
"Điện hại"
Nhìn thấy Triệu Hoằng Chiêu, đám thái giám đều rất kích động.
Triệu Hoằng Chiêu lịch sự mỉm cười với đám thái giám, đồng thời ôn hòa nói: "thay ta pha một bình trà."
"Vâng, vâng."
Đám thái giám kích động chạy đi pha, hoàn toàn không nghĩ tới, chỉ pha một bình trà đâu cần nhiều người đến vậy.
"Ngồi đi, Hoằng Nhuận" Triệu Hoằng Chiêu xoay người nói với Triệu Hoằng Nhuận.
"." Triệu Hoằng Nhuận im lặng, ngồi xuống một tấm đệm, ánh mắt của hẳn vẫn nhìn Triệu Hoằng Chiêu.
Triệu Hoằng Chiêu ngồi đối diện Triệu Hoằng Nhuận.
Thấy Triệu Hoằng Nhuận trầm mặc, Triệu Hoằng Chiêu khẽ thở dài, lại nhìn sang Phí Uy nói: "Phí Uy, đi mời phu nhân."
"Vâng." Phí Uy chắp tay, quay người đi vào nội các.
Nghe câu này, Triệu Hoằng Nhuận không hiểu nhíu mày.
Phu nhân? Phu nhân nào? ,¡
Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc, Triệu Hoằng Chiêu không có hôn phối, ở đâu ra phu nhân? Một lúc sau, Phí Uy dẫn đến một thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc không giống người Ngụy.
"Lữ Cơ, tới đây ngồi."
Triệu Hoằng Chiêu võ nhẹ vào tấm nệm bên cạnh.
"Vâng, phu quân." Thiếu nữ kia bước đến bên cạnh Triệu Hoằng Chiêu, nhìn Triệu Hoằng Nhuận đầy tò mò.
Triệu Hoằng Chiêu chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười giới thiệu: "Lữ Cơ, đây là Bát đệ của vi phu, chính là Túc vương đã dẫn quân đánh bại Dương Thành Quân Hùng Thác."
"Lữ Cơ, bái kiến Túc vương." Thiếu nữ xinh đẹp nhẹ nhàng cúi đầu chào Triệu Hoằng Nhuận.
F....J Triệu Hoằng Nhuận tâm trạng phức tạp thở dài, chắp tay hành lễ: "Hoằng Nhuận gặp qua Lục tẩu."
Chuyện tới bây giờ, sao hắn còn không hiểu.
Một lúc sau, trà được đưa lên, thiếu nữ liền đích thân rót trà cho Triệu Hoằng Nhuận, sau đó hành lễ rời đi.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn nàng rời đi, sau đó nhìn sang Triệu Hoằng Chiêu cười lạnh: "thông gia, chẳng trách!"
Triệu Hoằng Chiêu cười khổ, không giải thích gì.
Thấy thế, Triệu Hoằng Nhuận cũng mất hứng thú, tâm mặc một lát, hỏi: "con gái Tê Vương?"
Triệu Hoằng Chiêu im lặng gật đầu, nhấp một ngụm trà, sau khi do dự, hắn mở miệng: "không tệ như ngươi tưởng... Nàng, Là một cô gái tốt." Nhìn ra sự xấu hổ và chật vật của Triệu Hoằng Chiêu, Triệu Hoằng Nhuận mềm lòng, hắn nhớ lại hình ảnh ngày xưa: khi Ngụy Sở chiến tranh, vị Lục ca này đã yên lặng hi sinh bản thân, cam tâm tình nguyện tới nước Tề làm con tin, chỉ để thuyết phục Tề Vương liên minh với Ngụy.
Nghĩ đến đây, Triệu Hoằng Nhuận cười trêu chọc nói: "xem ra, Tê Vương rất coi trọng huynh, Lục ca."
Triệu Hoằng Chiêu giật mình khi đệ đệ đổi giọng điệu, hắn hiểu rõ nguyên do, cho nên ánh mắt lộ vẻ cảm kích, nhưng lúc nói đến Tê Vương, hẳn lại dở khóc dở cười: "ta không biết nên đánh giá ra sao, đúng như ngươi nói, vị Tê Vương kia, đem con gái hắn yêu thương nhất gả cho †a, hơn nữa, còn bổ nhiệm ta làm Tề quốc Hữu Tướng..."
Hữu Tướng? Triệu Hoằng Nhuận nhìn Triệu Hoằng Chiêu với vẻ mặt không tin nổi, hắn biết triều đình nước Tề vẫn áp dụng chế độ song quyền, tức bổ nhiệm Tả Tướng và Hữu Tướng điều phối mọi chuyện, quyền lực của hai chức này, vượt xa so với Lục Bộ Thượng Thư ở Ngụy.
"Ngươi... Ngươi thành quan viên Tê quốc? Hơn nữa còn là Hữu Tướng?" Triệu Hoằng Nhuận mắt trợn tròn.
"Đúng." Triệu Hoằng Chiêu cười khổ, nói một câu khiến Triệu Hoằng Nhuận không thể hiểu nổi: "so với mã phu, thì chức Hữu Tướng có thể diện hơn không phải sao?"
Triệu Hoằng Nhuận không quan tâm đến cái gì mã phu, Hữu Tướng, hắn chỉ băn khoăn: "Ngươi... Còn phải đi nước Tê?"
Triệu Hoằng Chiêu đặt chén trà lên bàn, ánh mắt thản nhiên nhìn Triệu Hoằng Nhuận, giọng mệt nỏi nói: "đợi ta và Lữ Cơ bái kiến phụ vương, mẫu phi, ta liền lên đường rời Đại Ngụy, về nước Tề... Đây là lời hứa của ta với Tê Vương."
".." Triệu Hoằng Nhuận im lặng một lúc, rôi thấp giọng hỏi: "là ở tạm, hay... Vĩnh viễn ở nước Tề?"
Triệu Hoằng Chiêu nghe vậy trầm mặc, sau đó phiền muộn nói: "có lẽ..." Nói đến đây, hắn lắc đầu, không nói tiếp.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận đã hiểu.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này Triệu Hoằng Chiêu rời Đại Lương, có lẽ sẽ không trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận