Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 177: Gặp Mặt

Chương 177: Gặp MặtChương 177: Gặp Mặt
Một lúc sau, Hùng Thác và Hoàng Thân, dưới sự chỉ dân của binh sĩ, đi tới thư phòng.
Sau khi bước vào thư phòng, Hùng Thác cũng không khách sáo, trực tiếp tìm một chiếc ghế ngồi xuống, dù sao theo ý nghĩ của hắn, đây là lãnh địa của hắn, tất cả mọi thứ ở đây đều thuộc về hắn, Triệu Hoằng Nhuận chỉ là cướp của hắn mà thôi.
Mà Hoàng Thân thì tương đối dè dặt, hắn kinh ngạc khi thấy Hùng Thác hành động vô lễ, và càng kinh ngạc hơn khi Triệu Hoằng Nhuận lại muốn gặp bọn hắn trong thư phòng.
Trong dự đoán của hắn, ở đây nên có một cái vạc đồng, phía dưới chất đầy củi, trong vạc đun sôi dầu. Mà Triệu Hoằng Nhuận sẽ ra oai phủ đầu, đe dọa ném bọn hắn vào trong vạc dầu.
Hoặc là, ngoài thư phòng có mai phục, chỉ chờ Triệu Hoằng Nhuận ném ly ra hiệu, liền xông tới chém hắn và Hùng Thác.
Không ngoa khi nói, trước khi gặp Túc Vương, Hoàng Thân đã nghĩ ra đủ loại kết cục, hơn nữa hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý cho phù hợp, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, Triệu Hoằng Nhuận tiếp đãi bọn hắn. . Vậy mà là trong thư phòng bình thường.
Không có vạc dâu sôi, cũng không có mai phục, trong phòng chỉ có hai hộ vệ cùng với một tiểu nha hoàn.
Ï Điều này... Nằm ngoài dự đoán của ta. j
Hoàng Thân nhíu mày, đứng ở cửa
thư phòng, không biết phải làm sao. Từ lúc bọn hắn bước vào, người bọn hắn muốn gặp, Túc Vương Cơ Nhuận, chỉ quan tâm đọc sách uống trà, hoàn toàn không để ý hắn và Hùng Thác.
Hùng Thác còn dễ nói, nhưng chỉ khổ Hoàng Thân, bởi vì hắn chưa bao giờ trải qua tình huống lúng túng như này: chủ nhà chẳng quan tâm gì đến hắn.
Hùng Thác, Hoàng Thân cùng với hai tên hộ vệ, Triệu Hoằng Nhuận, Trầm Úc, Trương Ngao, Dương Thiệt Hạnh, mặc dù trong phòng có 8 người, nhưng không ai lên tiếng. Sự im lặng này, làm Hoàng Thân khó mà thích ứng.
Nhất định phải gợi chuyện... 7
Hoàng Thân lấy lại bình tĩnh, mỉm cười mở miệng nói: "Nhuận Công Tử độ lượng, Hoàng mỗ bội phục vô cùng."
"," Triệu Hoằng Nhuận đang đọc sách liền liếc nhìn. Ngay khi Hoàng Thân thấy lúng túng, chợt nghe Triệu Hoằng Nhuận thờ ơ hỏi: "làm sao?"
Cám ơn trời đất...
Hoàng Thân thâm thấy may mắn vì Triệu Hoằng Nhuận cuối cùng cũng chịu mở miệng, hẳn liền nắm lấy cơ hội, nói hết ra những thứ mình lo lắng.
"Vạc dầu?" Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười nhìn Hoàng Thân, ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc, làm Hoàng Thân cảm thấy lời hắn nói thực sự có hơi ngu ngốc.
"Sở quốc có cách tiếp đãi như vậy sao?" Triệu Hoằng Nhuận cười lạnh hai tiếng, thờ ơ nói: "dù vậy, bản vương vì sao phải đặc biệt chuẩn bị cho các ngươi?"
Ï Vì sao?... Còn vì sao nữa? ¡¡
Hoàng Thân nở nụ cười khổ.
Hắn cảm thấy, Túc vương tuyệt đối là người khó dây dưa.
Chỉ việc hắn làm như không thấy Hùng Thác bước vào đã thể hiện điều này.
Nhưng chính loại thái độ phớt lờ này, mới khiến cho Hoàng Thân không biết làm gì.
May mà Hùng Thác không khách khí nói một câu giải vây thay Hoàng Thân.
"Được rồi, Hoàng đại nhân. Cơ Nhuận, không phải loại người sẽ làm mấy trò hề đó." nói xong, Hùng Thác đưa ánh mắt nhìn về phía Triệu Hoằng Nhuận, chán chường nói: "Cơ Nhuận, bản quân lần này là vì bãi binh giảng hòa mà đến, có điều kiện gì. Trực tiếp nói đi!"
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy, quay đầu nhìn Hùng Thác, người thẳng thắn như Hùng Thác, Triệu Hoằng Nhuận rất thích.
Nhưng lời Hùng Thác nói, lại làm cho Hoàng Thân tức chết. Hắn thâm nghĩ, nào có đàm phán thế này?
Nhưng Hùng Thác đã mở miệng, Hoàng Thân chỉ đành im lặng, tạm thời đứng bên quan sát.
"Cầu hoà?" Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười nhìn Hùng Thác.
"Là giảng hòa!" Hùng Thác nghiến răng nghiến lợi, hắn tất nhiên biết Triệu Hoằng Nhuận đang châm chọc.
"Cầu hoà cũng tốt, giảng hòa cũng được, đều như nhau..."
"Sao có thể?" Hùng Thác phản bác: "đừng tưởng rằng ngươi đánh bại quân đội của bản quân, liền có thể khinh thường Đại Sở..."
"ồ2" Triệu Hoằng Nhuận chỉ cười, đưa quyển sách trong tay cho Hùng Thác, rồi nói: 'Hùng Thác, ngươi xem đây là gì, là sách của Sở quốc. Thật kỳ lạ, sao lại nằm trong tay bản vương, còn có ngôi nhà này, rồi cả Chính Dương huyện, như thế nào cũng thành đồ của bản vương?"
"Ngươi..." Hùng Thác tức giận đứng lên, chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận, nói: "ngươi cho rằng ngươi thắng?"
"Còn không phải?" Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi nói.
"Hừ!' Hùng Thác hừ lạnh, mắng Triệu Hoằng Nhuận: "người chỉ là may mắn đánh bại bản quân mà thôi, nếu là Đại Sở phái tới Vương quân, ngươi chắc chắn phải thua!"
"Vương quân? Thì sao?”
Hùng Thác kích động bước lên một bước, chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận quát lớn: "hừ, ngươi đừng đắc ý, nếu là Thọ Dĩnh phái quân, ngươi không có phần thắng!"
"Có phần thắng hay không thì chưa biết, nhưng nếu ngươi còn dám vô lễ với bản vương, bản vương chắc chắn, ngươi phải chết!"
"Ngươi dám giết ta?" Hùng Thác sững sờ, không tin nói: "ta đại biểu Đại Sở cùng ngươi giảng hòa mà đến, ngươi dám giết ta?"
"Ngươi có thể thử"
"Ta không tin!"
"Ngươi có thể thử!"
Hai người giằng co hồi lâu.
Hùng Thác đúng là không còn dám bước về phía trước, nhưng hắn có thể chắc chẵn, Triệu Hoằng Nhuận không dám giết hẳn.
Nhưng khi hắn nhớ tới việc Triệu Hoằng Nhuận từng hạ lệnh băn chết những tù binh mà hắn bắt được, Hùng Thác cũng hơi sợ.
Lúc đó, hắn biết, tiểu tử này cực kỳ nóng tính, không thích bị uy hiếp.
Nhưng cứ vậy lùi bước, cũng không phù hợp tính tình của hắn. Thế là, Hắn cười lạnh, nói: " ngươi chỉ dựa vào hai hộ vệ sau lưng thôi..."
"Có ý gì? Ngươi cho rằng bản vương không dám tự mình ra tay sao?"
"Ngươi từng giết người sao? Tự tay giết qua người sao?"
"Ta...Triệu Hoằng Nhuận không nói được. Mặc dù người chết gián tiếp trong tay hắn đã vô số kể, nhưng tự tay giết người, thì hắn chưa từng.
"Hắc!" Hùng Thác hiển nhiên nhìn ra, cười khinh miệt. ƒ Bại tướng dưới tay còn dám huênh hoang! ¡
Triệu Hoằng Nhuận giận đỏ mặt, tiện tay ném quyển sách sang một bên. Rút đao bên hông Trâm Úc ra, rút được một nửa:" xem ra là ngươi muốn làm quỷ dưới đao của bản vương!"
"Ngươi có gan sao?" Hùng Thác hình như đã quên ý định ban đầu, giang hai tay ra cười lạnh nói: "bản quân đứng ở đây, ngươi tới?"
"Ngươi cho rằng bản vương không dám?" Triệu Hoằng Nhuận lại rút đao thêm một đoạn nhỏ, lạnh lùng nói: "ngươi qua đây, để bản vương chém!"
"Dựa vào đâu mà ta phải qua? Ta, Hùng Thác đứng ở đây, ngươi có giỏi thì tới."
"Ngươi qua đây!"
"Ngươi qua đây!" F...1(0).zZ
Mọi người trong phòng chứng kiến cảnh này, nhưng không ai can thiệp. Vì bọn hắn hiểu, bất luận là Hùng Thác hay Triệu Hoằng Nhuận, đều đắn đo, không dám làm thật.
Thấy vậy, khóe mắt Hoàng Thân giật giật.
Làm hắn thầm nghĩ: hai đầu sói con.
Mặc dù rất buồn cười, nhưng giờ này hắn cười không nổi, vì nếu Ngụy Sở hai bên không giảng hòa, thì Tê quốc rất có khả năng sẽ xuất binh đánh Sở.
"Hai vị, hai vị?"
Hoàng Thân cuối cùng cũng mở miệng ngăn lại hai người, đồng thời nháy mắt với Hùng Thác, ý nói: đừng quên mục đích tới đây. Chú ý tới ánh mắt Hoàng Thân. Hùng Thác lúc này mới dừng lại, lạnh lùng nói: "Cơ Nhuận, đừng cho là đánh thắng bản quân, bản quân mới quyết định cùng ngươi giảng hòa. Bản quân còn chưa thual... Là do ca ca ngươi, Cơ chiêu, hiểu chưa?"
Ï Lục ca? ¡
Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, nghi hoặc hỏi: "hắn làm sao?”
"Hắn làm sao?' Hùng Thác hỏi ngược một câu, rồi cười lạnh nói: "nếu không phải do hắn thuyết phục Tề Vương, làm Tê Vương có ý xuất binh đánh Đại Sở ta, thì ngươi cho rằng Đại Sở sẽ giảng hòa với Ngụy quốc sao?" Nói đến đây, hắn thấy Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt mê man, liền hỏi: "chuyện này... Ngươi không biết?"
Triệu Hoằng Nhuận im lặng, sau khi nghĩ một lúc, liền cắm thanh đao về vỏ, cau mày đứng đó.
"Thật?"
"Hừ! Nếu không, ngươi cho rằng ta sẽ dễ giảng hòa?" Hùng Thác hừ một tiếng, ngồi xuống ghế, chỉ vào Dương Thiệt Hạnh nói: "này, nha đầu kia, rót trà cho bản quân!"
Nha đầu, ở Sở chính là nha hoàn.
Dương Thiệt hạnh lắc đầu, nói: "nô gia không phải là nha đầu, nô gia là điện hạ thiếp thất."
"Thiếp thất?” Hùng Thác ngẩn người, nhìn Dương Thiệt Hạnh, rồi lại nhìn Triệu Hoằng Nhuận, phá lên cười ha ha, châm chọc: "ồ, rất xứng đôi, tốt, tốt lắm!"
Dương Thiệt Hạnh vui vẻ nghe Hùng Thác tán thưởng, nhưng Triệu Hoằng Nhuận lại nghe ra sự châm chọc trong đó, tuy nhiên, hắn không có thời gian tranh cãi với Hùng Thác, bởi vì hắn đang lo cho Triệu Hoằng Chiêu.
"Lục ca ta, đang ở Tề quốc?”
"Lâm Truy, ở chỗ Tê Vương."
Hùng Thác kiêu căng nhìn Triệu Hoằng Nhuận, hắn muốn Triệu Hoằng Nhuận hiểu, không phải do bại trận mà hắn phải giảng hòa, mà là do vị ca ca kia của Triệu Hoằng Nhuận khiến hắn phải giảng hòa.
Có lẽ, liên tục nhấn mạnh điểm này, làm Hùng Thác thoải mái hơn chút.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận lúc này, đã không còn tâm tư tranh luận với Hùng Thác, ngồi về chiếc ghế phía sau và im lặng.
Đúng như lời Hùng Thác, vừa rồi hắn đúng là đã tự mãn, vì hẳn tưởng rằng: là do bản thân đánh bại Hùng Thác, buộc Hùng Thác thậm chí toàn bộ Sở quốc giảng hòa với hắn.
Thật không ngờ, Hùng Thác lại nói cho hắn nguyên nhân chân chính.
Để Triệu Hoằng Nhuận hiểu, lần này Sở quốc giảng hòa, Triệu Hoằng Nhuận hắn nhiều lắm chỉ có một nửa công lao, còn một nửa khác, phải thuộc về sự hy sinh của Lục vương huynh, Triệu Hoằng Chiêu.
Nghĩ đến đây, Triệu Hoằng Nhuận không có ý định nói chuyện với Hùng Thác.
Dù sao Lục vương huynh Hoằng Chiêu, rất có thể, cả đời này sẽ không thể quay lại Ngụy quốc, mà ở lại Tê quốc, giữ gìn liên minh Tê Ngụy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận