Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 378: Tông Vệ Đồng Nghĩa Trung Thành

Chương 378: Tông Vệ Đồng Nghĩa Trung ThànhChương 378: Tông Vệ Đồng Nghĩa Trung Thành
Đêm đó, đám người Triệu Hoằng Nhuận sau khi rời khỏi quân doanh Nãng Sơn quân, đã cắm trại ở một con dốc cách doanh trại Nãng Sơn quân không xa, vì.. Triệu Hoằng Nhuận muốn quan sát phản ứng Nãng Sơn quân.
Người Thanh Dương bộ mang theo không ít thịt dê lúc đến, nhưng vì tâm trạng, Triệu Hoằng Nhuận có cảm giác nhạt như nước ốc.
Hắn một mình đứng trên con dốc cao, vừa quan sát Nãng Sơn quân, vừa nhớ lại nội dung cuộc đối đầu với Tư Mã An.
Thật đúng là khó khăn...
Một lúc lâu, Triệu Hoằng Nhuận thở
dài, mỉm cười tự giễu. Chỉ có chính hắn mới biết, sau khi rời khỏi quân doanh, tin hắn vẫn còn đập mạnh.
Nhìn như hắn trấn áp Tư Mã An, có lẽ cũng chỉ có hắn rõ nhất: nếu hẳn tiếp tục ở lại Tư Mã An soái trướng, e rằng bản thân sẽ mất dũng khí đứng trước Tư Mã An.
“Cơ Nhuận.”
Lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Triệu Hoằng Nhuận.
“Mi Khương... Không đi nghỉ ngơi sao?”
“Còn sớm” Mị Khương chầm chậm bước lên dốc, nhìn Nãng Sơn quân ở xa, vô cảm nói: “ngươi rất ưa thích Nguyên tộc tiểu cô nương kia sao?”
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy, lúng túng, hoang mang hỏi: “Ô Na? Vì sao hỏi như vậy?” Chỉ thấy Mị Khương dừng một lúc, nói: “nếu không phải vì nàng, ngươi cần gì phải tự mình mạo hiểm?... Uy hiếp một đại tướng quân, ngươi không sợ Tư Mã An gây bất lợi cho ngươi sao?”
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy quay đầu lại, bối rối nhìn chằm chằm Mị Khương một lúc, thoải mái cười nói: “ta đã biết, xem ra ngươi không hiểu tông vệ” Nói xong, hắn quay đầu nhìn Nãng Sơn quân, nhẹ nói: “Tư Mã An người này, có lẽ có nhiều tật xấu, nhưng có một điều, ta sẽ không hoài nghi, đó là lòng trung thành... Giống như Trâm Úc, Lữ Mục, Mục Thanh, chờ đợi ngày sau ta có con, xúc phạm bọn hẳn, bọn hắn cũng sẽ không làm hại con cái của ta...”
F Con...
Mị Khương thất thần, nhưng nháy mắt đã khôi phục tinh thần, nhíu mày hỏi: “ngươi vì sao chắc chắn như vậy? Phải biết, con người sẽ thay đổi.”
Vừa dứt lời, một giọng nói đã truyền đến.
“Người sẽ thay đổi, nhưng sự trung thành của tông vệ, tuyệt sẽ không đổi.”
“.” Mị Khương quay đầu, thì thấy Trâm Úc bê một mâm thịt dệ, châm chậm đi về phía bên này.
Dưới cái nhìn của Mị Khương, Trầm Úc bê đĩa thịt đến chỗ Triệu Hoằng Nhuận, khuyên nhủ: “điện hạ, bất luận Tư Mã An đại tướng quân có làm gì, điện hạ hiện tại cũng không làm được gì ... Đây là Ô Na tự mình nướng cho điện hạ”
“Ngươi.." Triệu Hoằng Nhuận bất đắc dĩ nhìn Trâm Úc, nhận mâm thịt, thuận miệng hỏi: “Ô Na đâu?”
Trâm Úc nhún vai, cười nói: “Ô Na vốn định tự bê tới, nhưng Mục Thanh nói điện hạ nghĩ cần yên lặng, tỉnh tế nghĩ chuyện ban ngày, nên Ô Na để ty chức bê tới."
“Là Mục Thanh à..” Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, cũng không để ý bụi đất, ngồi dưới đất ăn thịt dê.
Lúc này, Trầm Úc quay đầu nhìn Mị Khương, tiếp tục nói đề tài vừa nấy.
“Mị Khương cô nương, ngươi không hiểu rõ tông vệ, nên mới hoài nghi.” Trầm Úc ngẫm nghĩ một lúc, thấp giọng nói: “lấy ty chức ra nói, gia phụ xuất thân binh sĩ, hơn nữa, thuộc Thuận Thủy quân...”
Ï Thuận Thủy quân? Đây chẳng phải là Tam bá...
Triệu Hoằng Nhuận đang ăn thịt dê, nghe vậy sững sờ, khó tin nhìn Trâm Úc, kinh ngạc hỏi: “là Tam bá Thuận Thủy quân?”
“Đúng, là Thuận Thủy quân” Trâm Úc gật đầu, khổ sở nói: “che giấu đã lâu, thực sự xin lỗi, điện hạ”
Nhìn Trâm Úc cay đắng Triệu Hoằng Nhuận xua tay nói: “bản vương cũng không có ý gì, Trầm Úc... Hơn nữa, chuyện đã qua lâu như vậy, ngươi cũng đừng để ở trong lòng ”
“Vâng” Trâm Úc cảm kích gật đầu.
Mị Khương ở bên cạnh không hiểu hỏi: “Thuận Thủy quân? Thuận Thủy quân thì thế nào? Vì sao “không cần để ở trong lòng”?”
Trầm Úc thở dài, trầm giọng nói: “Thuận Thủy quân... Là phản quân!”
“Phản quân..” Mị Khương khó tin nhìn Triệu Hoằng Nhuận, giống như muốn nói “ngươi giữ con của phản quân bên người?
Thấy ánh mắt của Mị Khương, Triệu Hoằng Nhuận cười khổ giải thích: “Thuận Thủy quân cũng không phải phản quân trong tưởng tượng của ngươi, bọn hắn chỉ là..."
Triệu Hoằng Nhuận giải thích ngắn gọn cho Mị Khương, đồng thời nhấn mạnh, Thuận Thủy quân chẳng qua là hỗ trợ đoạt vị, cũng không phải là “phản bội nước Ngụy”.
Nên sai lầm không ở Thuận Thủy quân, mà là Ï Tĩnh Vương! Triệu Nguyên Tá.
Những lời này Triệu Hoằng Nhuận chẳng những nói cho Mị Khương nghe, càng là nói cho Trâm Úc nghe.
“Ồ” Mị Khương gật đầu, rốt cuộc cũng hiểu Thuận Thủy quân là loại phản quân nào, rồi hiếu kỳ hỏi Trâm Úc: “phụ thân của ngươi, là binh sĩ Thuận Thủy quân?”
“Ừm, nghe nói còn là một bá trưởng” Trầm Úc gật đầu, phiền muộn nói: “lúc đó ta mới chỉ có 7 tuổi, vì cha thuộc Thuận Thủy quân, gia cảnh coi như dư dả, nhưng đột nhiên có một ngày, trong nhà không còn quân lương, gia mẫu đi hỏi địa phương mới biết, thì ra Thuận Thủy quân đã bị triều đình phán định là phản quân, Binh Bộ đình chỉ trợ cấp và quân lương của binh sĩ Thuận Thủy quân... Sau khi mất đi phụ thân quân lương, thời gian đó thật vất vả.” “Sau đó thì sao?” Mị Khương hỏi. Trâm Úc thở dài, cảm khái: “sau đó không lâu, gia mẫu thương tâm quá độ, mắc bệnh lại không có tiền chữa trị, mấy tháng sau liền qua đời. Sau đó, ta dẫn theo đệ đệ 2 tuổi đi nhờ vả thúc thúc, chỉ là, nhà thúc thúc cũng có 2 nam 1 nữ, sau khi thu huynh đệ hai người chúng ta, gia đình... Có chút gian khổ” Nói đến đây, hắn đổi giọng, nói tiếp: “lúc này đây, Tông phủ phái Vũ Lâm lang, đưa ta và đệ đệ đến Tông phủ...”
Ï Ta nói mà, những năm đó Đại Ngụy không có chiến sự, vì sao vẫn có cô nhi nhà lính bị Tông phủ thu dưỡng, thì ra là Thuận Thủy quân....¡
Triệu Hoằng Nhuận ở bên hiểu ra.
“Nhớ lúc vừa đến Tông phủ, Tông Chính đại nhân... Ngay lúc đó Tông Chính đại nhân, còn không phải là Nghiễm vương gia, mà là điện hạ Tam thúc công..” Trâm Úc quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Ï' Tam thúc công....¡
Triệu Hoằng Nhuận trong đầu hiện ra hình ảnh một lão già hay lải nhải, nhanh chóng lắc đầu bỏ qua một bên, ghét bỏ nói: “chịu không ít tội.”
Trầm Úc nghe vậy nhếch miệng cười, cảm khái: “đúng, lúc đó hơn 200 người, đứng trong sân Tông phủ, nghe Tông Chính nói không ngừng... Khục, nói mất nửa ngày, cụ thể nói những gì, đã cách nhiều năm, đều quên rồi, nhưng lão Tông Chính nói “sau này Tông phủ là nhà các ngươi”, ta vân còn nhớ.... Tông phủ ăn uống tương đối tốt, mỗi bữa đều có thịt. Nhưng Tông phủ huấn luyện cũng rất gian khổ, lúc gà vừa gáy, chúng ta đều phải đứng lên, chạy quanh võ trường, sau đó còn phải học tập sử dụng binh khí, tông vệ lớn hơn còn phải học tập cưỡi ngựa, học tập binh pháp... Tuổi tròn 15, nếu thành tích xuất sắc, được phái đi làm tông vệ nếu tư chất bình thường, lại không kiên trì nổi, Tông phủ cũng cho đường ra, nhập ngũ, có thể chọn 1 trong 5 doanh trừ Tuy Dương doanh, không muốn nhập ngũ, cũng có thể lựa chọn huyện thành, gia nhập vào địa phương quân, phụ trách trị an bắt trộm... Còn có một số thành tích xuất sắc, lại hơi kém chút, thì bị tuyển vào Vũ Lâm quân...” Trong nửa tiếng, Trầm Úc giới thiệu cặn kẽ mọi thứ vê tông vệ cho MỊị Khương.
Cuối cùng, hắn nghiêm túc nói cho Mị Khương, tông vệ được Tông phủ bồi dưỡng từ bé tuyệt không có khả năng phản bội.
“." Mị Khương nhìn Trâm Úc đang kích động, không nói nên lời.
Vì nàng cảm giác, nói với một tông vệ về sự trung thành của tông vệ thật sự là mất mặt.
Đám người này, có một niềm tin điên cuồng.
Nước Sở không có sao? Giống Đại Ngụy Tông phủ.. Giáo dục tẩy não. .
Lén nhìn Mị Khương, thấy nàng vẻ mặt u ám, Triệu Hoằng Nhuận thầm cười trộm. Đúng lúc này, Lữ Mục vội vã đến cạnh Triệu Hoằng Nhuận, nói nhỏ: “điện hạ, Tư Mã đại tướng quân cầu kiến điện hạ.... Hắn chỉ dẫn theo một vị tướng quân gọi là Bạch Phương Minh.”
Ï Cuối cùng.... Tốt! .
Triệu Hoằng Nhuận chỉ cảm thấy mừng rỡ, siết chặt năm đấm.
Nghĩ là biết, Tư Mã An chịu đến gặp Triệu Hoằng Nhuận, đồng nghĩa, vị kiêu ngạo đại tướng quân này cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Triệu Hoằng Nhuận ở nơi đây, chẳng phải chính là đang chờ Tư Mã An.
“Cho mời!"
“Vâng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận