Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 553: Ý Đồ Hùng Hổ Đến

Chương 553: Ý Đồ Hùng Hổ ĐếnChương 553: Ý Đồ Hùng Hổ Đến
Biết được Hùng Hổ đến thăm, Triệu Hoằng Nhuận vừa kêu người mời Hùng Hổ vào thành, vừa sai Mục Thanh đi gọi Mị Khương, Mị Nhuế.
Hùng Hổ cũng giống Hùng Thác, đối xử tốt với 2 tỷ muội.
Ngoại trừ Hùng Thác cùng Hùng Thác, những quý tộc khác ở nước Sở trong mắt Mị Khương, Mị Nhuế không khác gì người xa lạ, thậm chí là kẻ thù ép chết phụ thân 2 người.
Một lát sau, Mị Khương, Mị Nhuế đi đến tiền sảnh.
Từ miệng Mục Thanh biết được Hùng Hổ đến, Mị Khương cũng bất ngờ.
Tuy hiện tại, nước Ngụy cùng nước Sở không giao chiến, còn có ước định bí mật, nhưng dù sao Tề Lỗ Ngụy tam quốc liên minh, nước Ngụy cùng nước Sở vẫn có quan hệ đối địch.
Hùng Hổ quang minh chính đại tiến về nước Nguy, đúng là khó tin.
Triệu Hoằng Nhuận nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy, có lẽ do mối quan hệ với Mị Khương, Mị Nhuế.
Hùng Thác cũng thật là, Hùng Hổ cũng thế, từng người nghênh ngang tiến vào Đại Ngụy, song phương đang đối địch, có chút tự giác được không!
Triệu Hoằng Nhuận phiền muộn.
Lúc này, hắn đã quên bản thân còn đang giúp Hùng Thác, Hùng Hổ.
Sau một lúc, Hùng Hổ được Lữ Mục dẫn tới tiền sảnh.
Mặc dù nói là đến gặp Túc Vương, nhưng đến tiền sảnh, người hắn chào hỏi đầu tiên là 2 tỷ muội.
"Mạnh Mị, Trọng Mị, lần này đến nước Ngụy, cảm thấy thế nào?”
Chào hỏi xong, Hùng Hổ nhiệt tình nói chuyện cùng Mị Khương, Mị Nhuế.
Nước Sở xưng hô khác hẳn nước Ngụy.
Ở nước Ngụy, quý tộc thân thích sẽ dùng tên đệm để chỉ bối phận, tỈ như, Triệu Hoằng Nhuận trưởng bối hoặc người cùng thế hệ, sẽ gọi Hoằng Nhuận. Nếu như Triệu Hoằng Nhuận chọc giận đối phương, đối phương sẽ hét tên Triệu Hoằng Nhuận.
Còn ở nước Sở, không dùng tên đệm xếp bối phận, nên bọn hắn dùng Mạnh, Trọng, Quý, Thúc để sắp xếp giữa các huynh đệ tỷ muội.
Ngoài ra, thì xem ai có huyết thống gân Sở vương, càng gân càng cao quý, được gọi bằng "công tử”, tỉ như, Hùng Thác được gọi Thác công tử.
Với nữ nhân, người Sở quen đặt Mạnh, Trọng, Thúc, Bá lên trước họ, điều này khác với nam nhân.
Tỉ như Mạnh Mị, ý chỉ trưởng nữ, mà Trọng Mị chỉ con gái thứ 2.
Nghe Hùng Hổ hỏi, Mị Khương vô cảm nói: còn tốt, ngược lại, Mị Nhuế vui vẻ kể chuyện, nơi nào ăn ngon, chỗ nào vui, làm Hùng Hổ tươi cười.
Hai người bọn họ hàn huyên tâm nén nhang, Triệu Hoằng Nhuận thực sự mất kiên nhẫn, hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Hắn thấy, Hùng Hổ gặp hắn là giả, đến xem Mị Khương, Mị Nhuế sống thế nào là thật.
Đã vậy, cứ để bọn hắn tâm sự, Triệu Hoằng Nhuận đi làm chuyện khác. Nhưng ngay khi Triệu Hoằng Nhuận chuẩn bị rời đi, Hùng Hổ mở miệng gọi: "Túc Vương chờ đã, lần này Hùng mỗ có việc, cần thương lượng với Túc Vương."
Ngươi lừa ta à?
Triệu Hoằng Nhuận không tin nhìn Hùng Hổ.
Thấy vậy, Mị Khương đánh muội muội, Mị Nhuế nha đầu này không thể quản cái miệng của mình, nên MỊị Khương đuổi nàng ra hậu viện tìm Dương Thiệt Hạnh chơi.
Tạm biệt Hùng Hổ, Mị Nhuế vui vẻ chạy ra sau phủ.
Chỗ Dương Thiệt Hạnh có rất nhiều đồ ăn, quần áo trang sức đẹp, nếu không phải Hùng Hổ đến, nàng không định rời đi.
Dù Mị Nhuế rời đi, nhưng MỊị Khương vẫn lưu lại. Có thể thấy, nàng luôn miệng nói không có tình cảm với nước Sở, nhưng đáy lòng, nàng vẫn quan tâm nước Sở, hoặc có lẽ là, quan tâm Hùng Thác, Hùng Hổ.
Đối với Mị Khương, Triệu Hoằng Nhuận khá yên tâm, nàng rất kín tiếng, không cần sợ thông tin bị tiết lộ.
Vì thế, Triệu Hoằng Nhuận hỏi thẳng Hùng Hổ: "nói đi, lần này tới gặp bản vương, là vì sao?"
Hùng Hổ ngẫm nghĩ, nói: 'Hùng mỗ hôm nay đến đây, có 3 việc, thứ nhất, là muốn hỏi, lô quân bị Thác công tử muốn mua, không biết khi nào Túc Vương sẽ giao."
"Quân bị?"
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, lúc này mới nhớ đến, Hùng Thác từng hỏi mua 8 vạn quân bị cũ của quân thường trú.
Dựa theo thỏa thuận, cuối năm ngoái, Triệu Hoằng Nhuận sẽ giao số quân bị đó, chỉ là Triệu Hoằng Nhuận đang bận chuyện Tam Xuyên, sau đó lại xảy ra nhiều chuyện, làm hắn quen béng.
Triệu Hoằng Nhuận trong lòng tính toán, theo hắn biết, đến hiện tại, Tuấn Thuỷ quân, Phần Hình quân, Nãng Sơn quân, Thành Cao quân đều đã đổi mới quân bị, Nam Yến quân chắc cũng đổi gần xong, chỉ còn Tuy Dương quân.
Nhưng ai cũng hiểu, Nam Cung không nghe lời, sao có thể dễ dàng đổi quân bị cho Tuy Dương quân.
Triệu Hoằng Nhuận cũng hiểu, nếu không giữ lại nửa năm đến 1 năm, Binh Bộ sẽ không giao cho Nam Cung.
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận nói với Hùng Hổ: "chuyện này là bản vương sơ sót, bản vương sẽ lập tức sắp xếp."
Hùng Hổ nghe xong cũng không tỏ sự khó chịu, vừa cười vừa nói: 'Hùng mỗ nghe nói, Túc Vương đã bình định Tam Xuyên, chúc mừng chúc mừng."
"Ách?" Triệu Hoằng Nhuận giật mình nhìn Hùng Hổ, kinh ngạc hỏi: "làm sao ngươi biết?"
Hùng Hổ giải thích: "Túc Vương thật là quý nhân hay quên, ngươi ủng hộ Ngụy quốc cùng Tam Xuyên mậu dịch, có hàng hóa chuyển từ nước Sở..." Nói đến đây, hắn ẩn ý bổ sung: "nghe nói nước Sở trân châu có giá trị khá cao ở Tam Xuyên."
"Thật sao." Triệu Hoằng Nhuận cười tươi, không nói thêm.
Hắn cũng biết, trân châu từ nước Sở vận đến Tam Xuyên, lợi nhuận có thể lên gấp 10 lần, không biết vì sao thiếu nữ Tam Xuyên làm sao thích trân châu đến thế.
Hắn nhanh chóng chuyển chủ đề: "các ngươi muốn chỗ quân bị này... Chẳng lẽ định làm gì Ba quốc?"
Biết Triệu Hoằng Nhuận đổi chủ đề, Hùng Hổ không có cách, mặc dù hắn cũng đỏ mắt với lợi nhuận khổng lồ, nhưng bọn hắn có việc phải cầu Triệu Hoằng Nhuận, nên không thể mở miệng.
Nói thế nào?
Nước Sở đặc sản bán quá tốt ở Tam Xuyên, ngươi phải phân chúng ta một phần?
Nghĩ là biết, Triệu Hoằng Nhuận không có khả năng đáp ứng.
Nếu cứng rắn nói chuyện, khiến cho Túc Vương đình chỉ giao dịch, bọn hắn lấy cái gì đi Ba quốc?
Nghĩ tới đây, Hùng Hổ thở dài, từ bỏ ảo tưởng, gật đầu nói cho Triệu Hoằng Nhuận: "vào tháng trước, Thác công tử đã dẫn người đến Ba quốc."
Hùng Thác không ở Dương thành? Hắn đi Ba quốc?
Triệu Hoằng Nhuận vốn định thuận miệng hỏi, không ngờ Hùng Thác thật sự đi Ba quốc, chẳng trách Hùng Hổ cần gấp quân bị.
"Tân binh... Huấn luyện xong 2?" Triệu Hoằng Nhuận khó tin hỏi.
Đoán được Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc, Hùng Hổ vừa cười vừa nói: "Túc Vương cho là lấy đi 40 vạn dân, Tây Sở liền không người?" dừng một lúc, hắn lắc đầu nói: "Tây Sở vẫn có gần ngàn vạn bình dân, hơn nữa, hàng năm đều vì đồ ăn, chết đói mấy vạn người..."...
Triệu Hoằng Nhuận bị Hùng Hổ đả kích. Nước Ngụy tổng cộng mới bao nhiêu người? Mới 600,700 vạn người, mà nước Sở, chỉ Tây Sở đã gần ngàn vạn người.
Đây là cơ sở đại quốc!
Cứ việc quốc gia thối nát, nhưng lạc đà gây còn hơn ngựa béo, nước Sở có thối nát, vẫn là cường quốc.
"Hùng Thác làm sao gấp như vậy?"
Triệu Hoằng Nhuận u ám hỏi.
Nghe câu hỏi, Hùng Hổ ánh mắt khác lạ, hạ giọng nói: "đây chính là chuyện thứ 2 ... Nước Tề tuyên chiến với Đại Sở!"
"Cái gì?"
Triệu Hoằng Nhuận sắc mặt thay đổi. Chương 554: Dự Đoán Cuộc Chiến Tê Sở
"Nước Tề... Tuyên chiến?"
Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt nghiêm trọng.
Dựa theo "Tề Lỗ Ngụy minh ước", Tề Vương quyết chiến đánh Sở, nước Ngụy phải tuân thủ minh ước, phối hợp Tề Lỗ thảo phạt nước Sở.
Sự kiện này cũng sẽ đảo loạn sách lược mà Triệu Hoằng Nhuận cùng Hùng Thác vạch ra.
Quốc sách nước Ngụy hiện tại là củng cố quốc lực, đối kháng Hàn quốc, nước Sở đối với nước Ngụy mà nói, đã không phải uy hiếp lớn nhất, vì Triệu Hoằng Nhuận cùng Hùng Thác đã có thỏa thuận riêng và cũng đã được Ngụy Vương ngầm chấp thuận. Về phần Hùng Thác, hắn chọn mưu lợi từ nôi loạn Ba quốc.
Nhưng nếu Tê Vương tuyên chiến với Sở, thì cả Triệu Hoằng Nhuận và Hùng Thác đều bị cuốn vào trận chiến.
"Chuyện khi nào?"
Triệu Hoằng Nhuận cau mày hỏi.
"Ngay tháng trước" Hùng Hổ thở dài, nhíu mày nói: "tháng trước, nước Tề sắp tu sửa xong Bi thành, Lữ Hi tùy tiện lấy cớ, tấn công Lật Dương... Mặc dù chỉ là thăm dò, nhưng làm Lật Dương Quân Hùng thịnh thiệt hại khá nặng."
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận nửa đùa nửa thật nói: "Hùng Thịnh thiệt hại nặng, ngươi cùng Hùng Thác không phải nên cười trộm sao?”
"Ha ha ha." Hùng Hổ phối hợp cười, gật đầu nói: "nếu Hùng Thịnh tổn thất nặng nề, đối với Hùng Thác đại nhân mà nói, đúng là một chuyện tốt... Vấn đề ở chỗ, lần này nước Tề không chỉ gây rối."
"Làm sao biết?"
Triệu Hoằng Nhuận tò mò hỏi.
Cuộc chiến Tê Sở, Triệu Hoằng Nhuận ít nhiều hiểu rõ.
Nước Sở đúng là rất mạnh so với nước Ngụy, nhưng trước mặt nước Tề, người Sở lại không có tự tin.
Đương đại Tê Vương, Lữ Hi, đúng là một quân vương kiệt xuất, hắn dốc hết sức lập Tề Lỗ liên quân, gân như đánh bại quân Sở mọi lúc.
Tâm trạng tốt, đánh nước Sở, tâm trạng không tốt, đánh nước Sở.
Không biết Tê Vương thích việc lớn hám công to, hay nhìn nước Sở khó chịu, hàng năm không đánh nước Sở là không thoải mái. Càng chết là, nước Tê không những lập Tề Lỗ liên quân, còn có Điền Đam, Điền Húy, là Điền thị danh tướng.
Nhất là Điền Đam, đánh nước Sở là chuyện thường ngày, mấy lần đánh hạ nước Sở thành trì như dạo chơi.
Chính vì vậy, Hùng thị quý tộc vừa sợ vừa hận Lữ Hi, Điền Đam, nghe nói mỗi đêm trước khi ngủ đều sẽ nguyền rủa đối phương chết sớm.
Triệu Hoằng Nhuận hỏi xong, Hùng Hổ nói một câu.
"Nghe nói, Tê Vương Lữ Hi bệnh nguy kịch, sống không lâu..."
Triệu Hoằng Nhuận lập tức hiểu.
Hơn nữa cũng nhận ra, lần này nước Tê tuyên chiến, rất có thể là một cuộc chiến diệt quốc. Nguyên nhân đơn giản, vì dòng dõi Tề Vương đều là hạng tâm thường.
Nên vì Tề quốc tương lai, hắn cần hủy diệt nước Sở, tối thiểu nhất cũng phải đánh tàn nước Sở, bằng không, một khi hẳn qua đời, nước Sở sẽ trả thù.
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận hiểu ra, thoải mái nói: "thì ra là thế, chẳng trách Hùng Thác vội vã đi Ba quốc, hóa ra là đi Ba quốc luyện binh..."
Nghe vậy, ánh mắt Hùng Hổ kỳ lạ.
Đúng vậy, Hùng Thác vội vã đi Ba quốc, không phải vì giành lợi ích, mà là vì luyện binh.
Dưới quyền Hùng Thác đều là nông binh.
Thương Thủy quân tiền thân đều là nông binh.
Nhưng ở chiến trường Yên Lăng, quân Sở lại bị Tuấn Thủy quân dưới quyền Triệu Hoằng Nhuận đánh cho tan tác.
2 vạn 5 ngàn người, đánh 6 vạn người, thế mà 6 vạn quân không phải đối thủ.
Nên sau khi cuộc chiến kết thúc, Hùng Thác từ bỏ nông binh, đi con đường tỉnh binh, huấn luyện 10 vạn quân đội.
Số lương thực được giao dịch, một nửa dùng ở đội quân này.
Nhưng dù tân binh đã huấn luyện tốt, lại chưa đặt chân qua chiến trường, xét thấy sắp phải đánh trận với Tề, Hùng Thác không quan tâm tới số quân bị đã thỏa thuận, liền dẫn quân đi Ba quốc với vũ khí thô sơ, mượn thế cục hỗn loạn ở Ba quốc, tôi luyện quân đội.
Hùng Hổ không muốn tiết lộ cho Triệu Hoằng Nhuận, nhưng vẫn bị người sau đoán được.
Khiến Hùng Hổ lo lắng, chỉ sợ Triệu Hoằng Nhuận đổi ý.
Nước Ngụy cũng thuộc tam quốc liên minh, sao có thể bí mật giúp đỡ Hùng Thác, lúc đại chiến gân kê?
Thậm chí, với chiến công lừng lẫy, Triệu Hoằng Nhuận rất có thể sẽ được nước Tề yêu cầu dẫn quân tiến đánh nước Sở.
"Đúng thật là phiền phức..."
Triệu Hoằng Nhuận đứng dậy, đi đi lại lại.
Hắn không có hứng thú đánh nước Sở.
Nguyên nhân có 3.
Thứ nhất, Hàn quốc gân đây điều động binh mã, nước Ngụy cho rằng có khả năng nước Hàn chuẩn bị cướp đoạt Thượng Đảng, Hà Đông.
Ngay cả, Tứ vương tử, Yến Vương Hoằng Cương, đích thân đóng ở Sơn Dương huyện, lại thêm Vệ Mục đại tướng quân dẫn Nam Yến quân đóng ở Hà Đông
Thậm chí, Công Bộ đang nhanh chóng xây một con đường từ Đại Lương đi qua Nam Yến nối thẳng Hà Đông, vì để khi Hàn quốc khai chiến, các đội quân khác có thể nhanh chóng đến Sơn Dương chi viện.
Thứ hai, nước Ngụy mặc dù diện tích kém xa nước Sở, nước Hàn, nhưng vì nhân khẩu không quá đông, nên đất đai không thiếu thốn, nhất là khi chiếm được đất Tống, nước Ngụy đã xuất hiện dấu hiệu người ít đất nhiều.
Nên ngay cả khi công diệt nước Sở, nước Ngụy mở rộng được lãnh thổ, cũng không có tác dụng quá nhiều, thậm chí, quân Ngụy tấn công nước Sở còn có thể bị tổn thất nặng nề.
Thứ ba, cũng chính là quan trọng nhất, trận chiến nước Tề sẽ không thắng.
Tất nhiên/thăng" cũng không phải nước Tề không thể chiến thắng nước Sở, mà là chỉ, nước Tề coi như chiến thắng nước Sở, cũng không duy trì được lợi thế.
Nguyên nhân rất đơn giản, Tê Vương bệnh nguy kịch, một khi hắn băng hà, nước Tề sẽ lâm vào nội loạn, đến lúc đó, nước Tề sẽ mất đi ưu thế trước nước Sở, thậm chí, nước Sở có thể thừa cơ nước Tề nội loạn mà phản công.
Nói chung, chỉ cần nước Sở chờ đến khi Tê Vương qua đời, nước Sở sẽ thắng.
Tuy nước Tê còn có Điền Đam, nhưng Điền Đam không phải quân vương, quyên lợi trong tay có hạn. Tê Vương Lữ Hi còn, có hắn ủng hộ, Điền Đam là một đầu mãnh hổ, đổi lại một đứa con của Lữ Hi, Điền Đam còn có thể được trọng dụng hay không?
Nên Triệu Hoằng Nhuận bất kể ra sao cũng không coi trọng trận chiến này.
Hắn cảm thấy, nếu nước Ngụy dính vào, thì chỉ tốn công vô ích.
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn Hùng Hổ, vừa cười vừa nói: "Hùng Hổ, dâu cần khẩn trương như vậy? Đến lúc đó, Đại Ngụy phải phối hợp nước Tề khai chiến, bản vương nhận chuyện là được... Cứ để Hùng Thác ở Ba quốc, ngươi cùng bản vương diễn tuồng là được."
Hùng Hổ sững sờ, lập tức nở nụ cười khổ, Triệu Hoằng Nhuận nói quá thẳng thắn.
Từ lời này, Hùng Hổ đã biết thái độ của Triệu Hoằng Nhuận, nhưng không dám gật bừa
Coi Tê Vương Lữ Hi bị ngu sao?
Hắn lắc đầu thở dài nói: "Túc Vương quá coi thường Lữ Hi. Nếu nước Tề yêu cầu quý quốc khai chiến, Túc Vương đảm nhiệm chủ soái, Lữ Hi ắt sẽ yêu cầu Túc Vương mang binh tới biên giới Tống Lỗ, thậm chí nhập vào Tề Lỗ liên quân, hắn không có khả năng để Túc Vương tiến đánh Bình Dư huyện hoặc Dương thành."
"Hả?"
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy nhíu mày, nếu đúng như Hùng Hổ nói, thì bọn hắn không thể diễn tuồng.
Trong lúc Triệu Hoằng Nhuận cùng Hùng Hổ thương lượng, Trần Tiêu đang đứng trước tiền sảnh, nhìn quanh.
Lúc này, Túc Vương vệ đã nhận vai trò bảo vệ Triệu Hoằng Nhuận, thấy Trần Tiêu ngó nghiêng, nhận ra người này đi theo Triệu Hoằng Nhuận, liền hỏi: "ngươi ở đây làm gì?"
Trần Tiêu nghe vậy, nói: "Túc Vương ở đâu? Ta muốn đòi con lừa."
"Con lừa?"
Túc Vương vệ không biết Trân Tiêu tình huống, nghe vậy sững sờ, nhưng vẫn nói cho Trần Tiêu: "Túc Vương điện hạ đang tiếp kiến Bình Dư quân nước Sở, ngươi có chuyện gì thì nói sau, chớ quấy rầy."
"Bình Dư... Quân?”
Trần Tiêu vừa mới cười, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Rút kiếm bên hông Túc vương vệ, xông về tiền sảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận