Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 349: Có Thể Gọi Là Mã Tặc Tinh Nhuệ

Chương 349: Có Thể Gọi Là Mã Tặc Tinh NhuệChương 349: Có Thể Gọi Là Mã Tặc Tinh Nhuệ
"Bệ hạ"
Đại thống lĩnh Lý Chinh vén cửa lều đi vào lều Ngụy Vương ở.
"Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Tiếng kèn kia là sao?”
Ngụy Vương ngồi trên giường hỏi.
"Mạt tướng đã phái người đi thăm hỏi, nhưng..." Nói đến đây, Lý Chinh dừng một lúc, nhíu mày nói: "mạt tướng hoài nghỉ có thể là Nguyên tộc bị tập kích."
".." Ngụy Vương nghe vậy kinh ngạc, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
ƒ Tập kích Nguyên tộc, là ai? Vì sao lại chọn thời điểm này? Chẳng lẽ là vì phá hoại cuộc đàm phần giữa Đại Ngụy và Âm Nhung? Nghĩ tới đây, Ngụy Vương không khỏi liên tưởng tới chuyện sứ giả nước Sở bị tập kích, nghĩ tới việc Hoằng Nhuận nói rằng "có thế lực phản loạn ở nước Ngụy", vẻ mặt âm trầm.
Lúc này Nguyên tộc bị tập kích, đối với nước Ngụy mà nói cũng không phải chuyện tốt.
Rõ ràng, cuộc tập kích này nhằm vào nước Ngụy, có lẽ vì phá hủy quan hệ giữa Âm Nhung và Đại Ngụy.
Điều này khiến tâm trạng vốn tệ của Ngụy Vương trở nên càng tệ.
Yết tộc vốn đang muốn phá hủy hội đàm, liên tục khiêu khích nước Ngụy, mà lúc này, Nguyên tộc bị thế lực không rõ tập kích, đây chẳng phải cho cho Yết tộc một cái cớ?
"Nếu thật có người tập kích Nguyên tộc, liền phái Hổ Bí cấm vệ đi tiếp viện!" Ngụy Vương trầm giọng nói.
"Rõ!" Lý Chinh gật đâu, đang muốn ra ngoài hạ lệnh, lại nghe Ngụy Vương gọi hắn lại: "chờ đã."
"Bệ hạ còn gì phân phó?”
"Cẩn thận thẩm tra, tập kích Nguyên tộc, rốt cuộc là ai."
"RõI"
Lý Chinh chắp tay rời đi.
Cùng lúc đó, tại doanh trại Thanh Dương, đám mã tặc đã đột phá phòng tuyến, tiến vào trong trại.
Đám mã tặc này thực lực khá mạnh, bọn hắn dùng đao trong tay giết từng người của Thanh Dương bộ lạc.
Mà khó tin là, mã tặc đến giờ còn chưa chết một người.
Sức chiến đấu bậc này, không thua gì Tuấn Thủy ky binh. Chẳng lẽ là Hàn quốc tinh nhuệ ky binh? j¡
Triệu Hoằng Nhuận có một suy đoán khó tin.
Nhưng nơi đây là phía nam Hoàng Hà, Hàn quốc ky binh chưa công phá Hà Đông quận, làm sao có thể xâm nhập vào?
Theo lý mà nói, nếu Hàn quốc ky binh đã qua sông, phía tây Thành Cao quân cùng phía đông Nam Yến quân, hẳn là đã phát hiện và đưa ra cảnh báo mới đúng.
Còn có một điều, khiến Triệu Hoằng Nhuận để ý.
Doanh trại, trừ bọn hắn người Ngụy ra, số người của 3 tộc Nguyên, Yết, Đê, đã không dưới 3,4 ngàn, mà khắp 4 phương đều có tiếng kèn cảnh báo, đây chẳng phải có nghĩa, toàn bộ doanh trại bị tập kích?
Nếu quả thật như thế, vậy đối phương chẳng phải có mấy ngàn người?
Số người đông như vậy, Thành Cao quân vậy mà không phát giác?
Nhưng tình trạng hiện tại, không cho phép Triệu Hoằng Nhuận tỉ mỉ suy nghĩ, dù sao mã tặc đã sắp xông tới.
Nhìn tên mã tặc hung hãn xông lên, Triệu Hoằng Nhuận lần đầu cảm nhận được cái chết, đó là cảm giác lạnh sống lưng, khiến tay cầm dao của hắn run lên.
Hắn đã từng chỉ huy đại quân, nhưng chưa bao giờ tự mình ra trận giết địch?
Nhìn đao trong tay mã tặc, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy khó di chuyển.
"Đừng thất thân!"
Triệu Nguyên Dục ở bên ra sức đẩy Triệu Hoằng Nhuận và Ô Na, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, dùng kiếm trong tay, thay Triệu Hoằng Nhuận đỡ được một đao.
"Bang" một tiếng, tên mã tặc ngạc nhiên nhìn Triệu Nguyên Dục đỡ được đao của hắn, nhưng không quay đầu ngựa, mà tiếp tục lao tới, dùng đao gạt đống lửa.
Leng keng, giá gỗ và chậu đồng giữ lửa đổ xuống.
Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc, lại thấy tên mã tặc giảm tốc độ, chém đứt dây thừng của một chiếc lêu gần đó, sau đó kéo chiếc lêu vào đống lửa.
Ngọn lửa bùng lên, đốt chiếc lầu mãnh liệt.
Cùng lúc đó, mã tặc lại dùng cách cũ, chém đứt dây thừng của một chiếc lầu khác. Mục đích của bọn chúng... Không phải vì giết người, mà gây hỗn loạn?
Triệu Hoằng Nhuận nhìn cảnh này, kinh ngạc.
Đáng tiếc hắn không kịp nghĩ nữa, Ô Na đã hét một tiếng.
Sau tên mã tặc vừa rồi, lại có hai tên mã tặc thúc ngựa chạy tới.
"Cẩn thận một chút, Hoằng Nhuận!"
Triệu Nguyên Dục trầm giọng nói, sau đó chủ động tiến lên chặn lại một tên.
Nhìn Ô Na, cùng 3 nữ nhân cách đó không xa, Triệu Hoằng Nhuận hít sâu một hơi, cầm dao găm tiến lên.
Lúc này, một bàn tay trắng nõn vươn ra, nhẹ nhàng ngăn hắn lại.
"ở lại."
Mị Khương nhìn Triệu Hoằng Nhuận, cầm kiếm tiến lên, dưới ánh mắt của Triệu Hoằng Nhuận, chỉ nháy mắt đã đến trước tên mã tặc.
Vì Mị Khương tốc độ rất nhanh, tên mã tặc cũng sợ hết hồn, vội vàng vung đao, chém về Mị Khương.
Nhưng Mị Khương như không thấy đao, vừa chạy vừa nghiêng đầu né, sau đó nàng xuất kiếm, máu lập tức phun ra, †ay trái của mã tặc bị chém xuống.
Trong khoảnh khắc, mã tặc sượt qua người Mị Khương, Mị Khương quay đầu, nhìn lưng tên mã tặc, đôi mắt hiện vẻ kinh ngạc.
Nàng đã toàn lực xuất chiêu, dự định trực tiếp đánh chết đối phương, nhưng tên mã tặc trong khoảnh khắc nguy hiểm, đã dùng tay trái ngăn nàng một kiếm, nên Mị Khương chỉ có thể lấy được tay trái. Khoảnh khắc nguy hiểm, vẫn có phản ứng tức thời, tuyệt không phải kẻ tâm thường!
"Muội! Ngăn hắn!"
Mị Khương hô lên.
"Đã biết, tỷ."
Mi Nhuế đã sớm chuẩn bị khi tỷ tỷ nàng thất thủ, nghe Mị Khương gọi, nàng cũng cúi đầu, khom lưng, lao lên với tư thế kỳ lạ.
Trước mặt nàng, tên mã tặc tuy mất một cánh tay, nhưng khí thế hung hăng không giảm, dùng miệng căn dây cương, dùng tay phải nắm chặt đao về xông về phía Mị Nhuế.
Đáng tiếc, hắn không thể chém trúng Mị Khương, lần này cũng không thể chém trúng Mị Nhuế, cơ thể hai tỷ muội linh hoạt dị thường. Mi Nhuế nghiêng đầu né đao, sau đó, nàng nhẹ nhàng vọt lên, dùng kiếm đâm mạnh vào lưng tên mã tặc.
"Ạ
Mã tặc kêu thảm một tiếng, cả người bay xuống, lộn vài vòng trên đất, dừng trước mặt Triệu Hoằng Nhuận không xa, không động đậy nữa.
Ÿ Chết? ¡
Triệu Hoằng Nhuận thở ra, tiến lên mấy bước, chuẩn bị kiểm tra thi thể, hi vọng có thể tìm được thứ xác định thân phận.
Nhưng khi Triệu Hoằng Nhuận đến cạnh thi thể, đang chuẩn bị ngồi xuống, bỗng nhiên, tên mã tặc mở mắt, dùng tay phải kéo tay Triệu Hoằng Nhuận, đồng thời, hắn mở miệng, định cắn đứt cổ Triệu Hoằng Nhuận.
Nhưng tên mã tặc không thành công, vì Mị Khương đã đến gân, dùng kiếm xuyên thủng cổ tên mã tặc, ghim hắn vào mặt đất.
Cảnh tượng dọa Triệu Hoằng Nhuận sợ hãi.
Hắn không ngờ, tên mã tặc hung hãn như thế, sắp tắt thở mà vẫn nghĩ cách giết một người.
"Ngươi đang tìm cái chết sao?"
Mị Khương nhíu mày nhìn Triệu Hoằng Nhuận, trách mắng: "ta một kiếm không giết chết người này, ngươi nên đoán được hắn không phải tầm thường."
Giọng trách mắng nhưng pha chút lo lắng.
"Ta sao biết hắn giả chết." Triệu Hoằng Nhuận ngượng ngùng, rồi hắn nhìn Mị Khương, hơi mất tự nhiên nói: "cái kia... Cảm tạ." "." Mị Khương ngẩn người, sau đó quay đầu, lạnh nhạt nói: "không cần cảm ơn ta, ta cứu ngươi, vì ngươi chết ta cũng sẽ chết... Chỉ thế thôi."
Đúng lúc này, truyền đến tiếng Mị Nhuế.
"Tỷ, mau tới giúp ta một tay."
Triệu Hoằng Nhuận cùng MỊị Khương ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện Mị Nhuế bị mấy mã tặc bao vây, hiển nhiên, mã tặc đã cảm nhận được mối đe dọa từ Mị thị tỷ muội.
Thấy vậy, Mị Khương rút kiếm ra, vẩy sạch viết máu, tiến lên hỗ trợ, sau khi đi vài bước, nàng bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu nói với Triệu Hoằng Nhuận: "chính mình cẩn thận."
Ï Nàng đang lo cho ta? ,¡
Triệu Hoằng Nhuận nảy ra suy nghĩ
khó tin, gật đầu. Thấy vậy, Mị Khương cũng tham gia vào chém giết, nàng nhanh chóng thay Triệu Nguyên Dục đánh với mã tặc, đồng thời ra hiệu vị vương gia này lùi lại.
"Đây thật là...
Triệu Nguyên Dục biết thân phận Mị Khương, Mị Nhuế, nhưng hắn không ngờ, bề ngoài nhìn hai nàng nhìn yếu đuối, bản lĩnh giết người còn hơn tông vệ.
"Hoằng Nhuận, ngươi không sao chứ?"
Triệu Nguyên Dục lui đến cạnh Triệu Hoằng Nhuận.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận đang an ủi Ngọc Lung công chúa, cùng Ô Na, nghe vậy, lắc đầu.
Tạm thời chưa có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Triệu Hoằng Nhuận †âm trạng nặng nề, vì hắn phát hiện, càng ngày càng nhiêu mã tặc đột phá phòng tuyến, tiến vào doanh trại Thanh Dương bộ lạc, cho dù Mị Khương, Mị Nhuế ra tay giúp đỡ, cũng khó có thể đánh lui mã tặc. Ï Lai lịch đám người này ra sao? Bọn hắn vì sao muốn tập kích Nguyên tộc? Triệu Hoằng Nhuận không thể nào hiểu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận