Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 535: Phụ Khâu Thủ Lĩnh Kim Câu

Chương 535: Phụ Khâu Thủ Lĩnh Kim CâuChương 535: Phụ Khâu Thủ Lĩnh Kim Câu
Triệu Hoằng Nhuận thật không ngờ thủ lĩnh Phụ Khâu chúng sẽ đến gặp hắn, hơn nữa đưa ra yêu cầu nương nhờ đổi lấy cơ hội sống.
Đúng vậy, là yêu cầu.
Từ ánh mắt Kim Câu, là biết người này thuộc hạng hung ác tàn nhẫn, nhưng trước mặt Triệu Hoằng Nhuận, cử chỉ lại vô cùng khiêm tốn, nếu không phải Kim Câu tự nói thân phận, Triệu Hoằng Nhuận đúng là không nghĩ, lão nhân trước mặt là thủ lĩnh Phụ Khâu tặc.
Đúng là... Bất ngờ.
Làm Triệu Hoằng Nhuận không kịp chuẩn bị.
Theo hắn biết, Dương Hạ ẩn tặc đều là kiệt ngạo bất tuân, nên Triệu Hoằng Nhuận sớm đã chuẩn bị cuộc chiến kéo dài, vừa thầm lệnh cho Ngũ Kị, vừa sai Dã Tạo ty chuẩn bị loại nỏ mới, chính là vì đối đầu một cuộc chiến ám sát
Không ngờ, hắn chưa chuẩn bị xong, Kim Câu lại tự mình đến, còn muốn nương nhờ, làm Triệu Hoằng Nhuận có cảm giác đấm vào không khí.
Phụ Khâu chúng là chủ mưu hành thích hắn, mà bi kịch của Mã Tiềm, có lẽ không tách khỏi Phụ Khâu chúng, nên trong lòng Triệu Hoằng Nhuận, Phụ Khâu chúng đã vào danh sách bị diệt.
Nhưng Phụ Khâu chúng lại đến quy thuận, khiến Triệu Hoằng Nhuận cảm giác... Rất khó chịu.
Đúng, rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Mấy chục hơi thở, Triệu Hoằng Nhuận không nói một lời, không chớp mắt nhìn Kim Câu.
Hắn đang cân nhắc lợi và hại của việc nhận Phụ Khâu chúng.
Phụ Khâu chúng có thế lực khá mạnh, ở Dương Hạ là một trong số ít thế lực mạnh nhất, nếu Phụ Khâu chúng quy thuận và ủng hộ, Triệu Hoằng Nhuận có thể thuận lợi thu hồi Dương Hạ, hơn nữa, hốt gọn tất cả thế lực ẩn tặc trong Dương Hạ, tránh cho ẩn tặc trốn sang các huyện khác.
Nhưng nếu chấp nhận Phụ Khâu chúng quy thuận, vậy mấy vụ ám sát tính thế nào? Mã huyện lệnh phát điên, lại tính thế nào?
Triệu Hoằng Nhuận không khỏi chần chờ.
Lý trí nói cho hắn biết, chấp nhận Phụ Khâu chúng quy thuận, trăm lợi không một hại, nhưng tình cảm lại giục Triệu Hoằng Nhuận trừng phạt đám người này.
Nghĩ một lúc, Triệu Hoằng Nhuận vân do dự, nhìn Kim Câu, vẻ mặt phức tạp nói: "ngươi đúng là cho bản vương một vấn đề khó."
Nói xong, ánh mắt lóe sáng kỳ lạ, hỏi: "ngươi đúng là thủ lĩnh Phụ Khâu chúng?"
Kim Câu chắp tay, khiêm tốn nhưng tự tin nói: "Túc Vương điện hạ, ở Dương Hạ, không ai dám cả gan giả mạo lão hủ"
"Hừ." Triệu Hoằng Nhuận từ chối cho ý kiến, lập tức hỏi Kim Câu: "bản vương thực sự không hiểu, rõ ràng thất bại là bản vương, vì sao ngươi phải đi nương nhờ bản vương?”
"Thất bại?" Kim Câu đảo con ngươi, cười mỉa nói: "Túc Vương nói tới chuyện kho binh khí bị công phá?... Theo lão hủ thấy, đó chỉ là kế hoãn binh mà thôi, đám người kia, qua không bao lâu Túc Vương sẽ giết không còn một mống."
Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, kính cẩn nói: "Túc Vương không cần thăm dò lão hủ, lão hủ biết được, Túc Vương đã âm thầm phái ra một đội nhân mã tới Thương Thủy, nếu lão hủ không đoán sai, đội nhân mã này nhất định tới xin chỉ viện..."...
Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, lập tức thử dò xét: "ha ha, Thương Thủy... Nghe ngươi nói thế, bản vươn nhớ tới, Thương Thủy huyện còn có 5 ngàn Thương Thủy quân trú đóng."
Kim Câu mỉm cười, lộ vẻ mặt như muốn nói Túc Vương đừng giả vờ nữa.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận yên tâm hơn, vì từ biểu cảm của Kim Câu, người này chỉ đoán hắn điều động 5 ngàn binh sĩ Thương Thủy quân, mà không ngờ, ý đồ chân chính của hắn là huy động Thương Thủy quân chủ lực ở Đại Lương, theo đường thủy tiến về Dương Hạ.
Nếu Kim Câu có thể đoán được ý đồ chân chính, vậy tầm mắt cũng quá cao.
Tóm lại, cũng may, người này tuy có tầm nhìn, nhưng không xa lắm.
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận cười nói: "chỉ nhiều mấy ngàn Thương Thủy quân, ngươi cũng không cân sợ đến mức đi xin hàng?"
Kim Câu nghe vậy lắc đầu, thẳng thắn nói: "lão hủ cũng không e ngại mấy ngàn Thương Thủy quân, cho dù Thương Thủy quân có tăng lên 1 vạn, lão hủ cũng tự tin Thương Thủy quân không làm gì được Phụ Khâu chúng... Lão hủ không dối gạt Túc Vương, Phụ Khâu chúng ở Thương Dương Sơn."
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, cười mỉm nói: "tiết lộ nội tình cho bản vương, ngươi cảm thấy phù hợp sao?"
Kim Câu cười quái dị, thấp giọng nói: "Túc Vương, Phụ Khâu chúng ở trong núi trốn qua mấy lần quân đội vây quét, sớm đã có đề phòng. Nói câu vô lễ, dù Túc Vương điều động mấy vạn quân bao vậy Thương Dương sơn, một năm nửa năm, cũng không thể làm gì chúng ta... Vì đề phòng triều đình phái binh vây quét, chúng ta đã tích trữ lương thực đủ dùng trong mấy năm... A, đúng, coi như Túc Vương phóng hỏa đốt rừng, cũng vô dụng, vì doanh trại Phụ Khâu chúng được xây bằng cách khoét núi.
".." Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày. Nghe Kim Câu nói, hắn đã hiểu vì sao quân đội triều đình luôn không tiểu trừ thành công.
Nghĩ một lúc, hắn không vui nói: "chẳng trách ngươi không sợ hãi... Đã Vậy, vì sao muốn nương nhờ bản vương?”
Kim Câu cười hắc hắc, thấp giọng nói: "nếu có thể sống trên mặt, tại sao phải trốn?... Nếu Túc Vương điều động mấy vạn quân đội, bao vây Thương Dương sơn một năm nửa năm, cho dù không thể dao động Phụ Khâu chúng, cũng gây ra chúng ta... Ừm, vô vàn mối nguy."
"Ngươi cũng là thành thật” Triệu Hoằng Nhuận hiểu ra, châm chọc nói.
"Đa tạ Túc Vương tán dương." Kim Câu cúi đầu, coi như không nghe thấy.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn Kim Câu suy tư một hồi, bỗng nhiên, hắn hỏi: "nếu bản vương từ chối Phụ Khâu chúng quy thuận, ngươi sẽ làm thế nào? Giết bản Vương sao?"
Nghe câu này, Trầm Úc lập tức cảnh giác, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng nghe Triệu Hoằng Nhuận nói, Kim Câu không hề lộ địch ý, lắc đầu nói: "đương nhiên sẽ không... Cùng lắm là tiết lộ ý đồ của Túc Vương cho mấy tên kia, còn Phụ Khâu chúng, sẽ lập tức trốn vào Thương Dương sơn, bảo đảm Túc Vương tìm không được... Chiêu này đúng là không có cách giải.
Triệu Hoằng Nhuận chán nản nhìn Kim Câu, hỏi: "vì sao không giết bản vương? Mấy ngày trước, các ngươi không phải liên tiếp hành thích bản vương sao?"
"Trước khác nay khác." Kim Câu lắc đầu, giải thích: "lúc đó Túc Vương chưa tiến vào Dương Hạ, nếu gặp ám sát, cũng không có chứng cứ là Phụ Khâu chúng làm... Nhưng giờ Túc Vương thân ở Dương Hạ, nếu gặp hành thích, Phụ Khâu chúng cũng sẽ vướng vào... Lão hủ vừa mới nói, lão hủ không sợ 1 vạn Thương Thủy quân, chỉ kiêng ky thân phận Túc Vương."
"Ngươi không phải không sợ quân đội triều đình sao?”
"Sợ hay không, cùng muốn tránh phiền phức, là hai chuyện khác nhau." Kim Câu thẳng thắn nói: "nếu Phụ Khâu chúng trở thành cái đỉnh trong mắt Ngụy Vương, thì thoát được nhất thời, cũng không thoát được cả đời..."
Triệu Hoằng Nhuận hiểu ý Kim Câu.
Dương Hạ ẩn tặc ở Dương Hạ thong dong tự tại, đó là vì phụ vương hắn không coi trọng. So với các cường quốc, Dương Hạ ẩn tặc chẳng là gì cả, nhưng nếu Triệu Hoằng Nhuận chết trong tay Dương Hạ ẩn tặc, lại có chứng cứ xác thực, không cần đoán cũng biết thái độ Ngụy Vương.
Đến lúc đó, quân vương tức giận, Dương Hạ ẩn tặc sao có thể cùng toàn bộ nước Ngụy chống lại?
Thật đau đầu...
Triệu Hoằng Nhuận rốt cuộc cảm nhận được tâm trạng của triều đình với đám người Dương Hạ : phái ít quân, không cách nào tiêu diệt; phái nhiêu quân đội bao vây, đám tặc tử này đã sớm tích trữ lương thực, không bao vây một năm nửa năm, thì không vấn đề gì.
Về phần triều đình, binh tướng phái đi cần tốn bao nhiêu quân lương, lương thảo?
Loại tặc tử này đúng là làm người †a nhức đầu, làm người ta kinh tởm.
Lúc này Triệu Hoằng Nhuận có cảm giác, nếu không thể một lần giải quyết Dương Hạ ẩn tặc, vậy đừng động đến bọn hắn, bằng không, một khi Hàn quốc khai chiến với Ngụy, Dương Hạ ẩn tặc tùy thời gây sự, thì ai chịu nổi?
Nhưng cứ như vậy chấp nhận Phụ Khâu chúng quy thuận, Triệu Hoằng Nhuận lại cảm thấy tức giận không có chỗ phát tiết.
Suy nghĩ hồi lâu, Triệu Hoằng Nhuận quyết định ném vấn đề cho Kim Câu.
"Thuyết phục bản vương."
Thu lại nụ cười, Triệu Hoằng Nhuận nghiêm túc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận