Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 291: Thằng Thắn

Chương 291: Thằng ThắnChương 291: Thằng Thắn
Ngày 17 tháng 5, là Triệu Hoằng Nhuận hiếm có rảnh rỗi, Dã Tạo ty cứ việc còn thiếu Hộ Bộ và Công Bộ một số tiền lớn, nhưng cũng đã dần bước lên phương hướng Triệu Hoằng Nhuận mong đợi.
Nhưng nói như vậy, cũng có nghĩa Triệu Hoằng Nhuận tạm thời không thể làm được gì, giờ đây, thứ Dã Tạo ty cần là thời gian, để có thể phát triển.
Cũng may các quan viên của Dã Tạo ty đều là người đáng tin cậy, nên Triệu Hoằng Nhuận có thể đi sắp xếp một số việc riêng.
Chuyện thứ nhất, chính là nói cho Tô cô nương biết sự thật.
Sáng sớm ngày 17, Triệu Hoằng Nhuận tỉnh dậy trên giường Tô cô nương trong Nhất Phương Thủy tạ.
Hôm qua, sau khi thu xếp xong việc ở Dã Tạo ty, hắn trực tiếp đi đến Nhất Phương Thủy tạ, triền miên một đêm với Tô cô nương.
Triệu Hoằng Nhuận vẫn thấy thiếu thiếu, không biết là do tâm lý hay do tình cổ, nói chung là hắn vẫn chưa hài lòng.
Cảm giác chưa hài lòng khiến hắn vừa uất ức vừa tức giận.
Ngay cả buổi sáng, Triệu Hoằng Nhuận dụ Tô cô nương làm thêm một lần, cũng không thể khiến hắn hài lòng.
“Là nô làm chưa đủ tốt sao?”
Nhận thấy tâm trạng của Triệu Hoằng Nhuận, Tô cô nương dựa vào ngực hắn buồn bã hỏi.
Nữ nhân trong tình yêu tương đối nhạy cảm, mà Tô cô nương vốn là nữ nhân nhạy bén, làm sao không phát hiện tình lang đang không vui.
Đối với việc này, nàng cảm thấy ủy khuất, nàng đã cố gắng hết sức, nhưng không biết vì sao tình lang vẫn không hài lòng.
“Chuyện không liên quan tới ngươi.” Thấy mỹ nhân trong ngực bất an, Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười trấn an: “là vấn đề của ta.”
Tô cô nương ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Hoằng Nhuận không chớp mắt, yếu ớt nói: “đã xảy ra chuyện gì sao?”
Từ giọng nàng có thể nhận ra, nàng không tin lời Triệu Hoằng Nhuận, chỉ coi đó là sự an ủi.
Ï Cho nên nói, nữ nhân quá thông minh thật phiền toái....j
Triệu Hoằng Nhuận im lặng thở dài, trâm mặc một lúc, mới dùng đòn sát thủ: *“... Có chuyện ta phải nói cho ngươi.”
“Có chuyện gì?” Tô cô nương bất an siết chặt tay Triệu Hoằng Nhuận, việc dừng thở lộ ra sự khẩn trương của nàng.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận nhìn Tô cô nương một lúc, nghiêm túc nói: “mẹ ta muốn gặp ngươi."
F...)
Tô cô nương há miệng thật lâu không khép lại.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn nàng lo lắng.
Nhưng khi hắn chạm vào nàng, thì nàng rốt cuộc đã có phản ứng, cả người hoảng sợ bật dậy.
Bất chấp toàn thân lộ ra, Tô cô nương che ngực, hơi thở gấp gáp, đủ loại dấu hiệu chứng minh nàng đang mất bình tĩnh. “Lệnh... Lệnh đường... Muốn gặp nô gia?"
Tô cô nương khuôn mặt nóng lên, lắp bắp hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận ánh mắt chuyển từ thân thể sang đôi mắt nàng, để hai tay sau gáy, bình tĩnh nói: “ừm, mẹ ta muốn gặp ngươi.”
“Việc này... Việc này...” Tô cô nương hoảng loạn, tay trái chống lên giường, tay phải đặt trước ngực, cố lấy lại bình tĩnh.
Một lúc lâu, nàng thấp giọng hỏi: “Lúc... Lúc nào?”
“Ngày mai” Triệu Hoằng Nhuận nói.
Tô cô nương nghe xong, càng hoảng loạn, lắp bắp nói: “Ngày... Ngày mai? Sao... Vội vã như vậy? Ta... Nô... Nô gia còn chưa chuẩn bị...”
“Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?” Triệu Hoằng Nhuận khó hiểu nhìn Tô cô nương.
Thấy vậy, Tô cô nương khổ sở nói: “đó là mẫu thân Khương Lang, nô gia sao có thể lỗ mãng?” Nói xong, nàng lại lo sợ.
Tỉ như hôm đó mặc gì, nàng không muốn để mẫu thân của ái lang coi là loại người không đứng đắn.
Hơn nữa, lần đầu gặp trưởng bối, nên chuẩn bị quà gì cũng là vấn đề.
Còn nữa, hôm đó những gì nên nói, những gì không nên nói, cũng cân nàng nghĩ trước, để tránh xảy ra chuyện không hay.
Trong đầu có vô số câu hỏi, khiến Tô cô nương cảm thấy chóng mặt.
Ở bên cạnh, Triệu Hoằng Nhuận thích thú nhìn vẻ đáng yêu của Tô cô nương, hắn vẫn không nghĩ tới, Tô cô nương điềm tĩnh thường ngày, vậy mà cũng có một mặt hắn không biết. Ï Nói đến tính tình điềm tĩnh....¡
Đột nhiên, Triệu Hoằng Nhuận trong đầu hiện ra dung mạo Mị Khương.
Mị Khương cũng là một người điềm †ĩnh, nàng khác Tô cô nương ở chỗ, Tô cô nương giống như một đại gia khuê tú, mà Mị Khương giống một người từng trải.
“Khương Lang? Khương Lang?”
“Ừm?”
Ï Ta sao lại....¡
Triệu Hoằng Nhuận lấy lại tinh thần, nhanh chóng quên hình ảnh Mị Khương.
Không biết vì sao, gần đây, hắn thường xuyên thất thần, thường xuyên liên tưởng đến Mị Khương.
Mà tần suất ban ngày hẳn “nhớ tới” Mị Khương tăng, dẫn tới lúc hắn đi ngủ, “Mi Khương” sẽ xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Từ góc độ khác, những giấc mơ kia không phải không tốt, dù sao mỗi lần mơ tới Mị Khương, Triệu Hoằng Nhuận lại nhận được một nụ hôn, loại cảm giác hưng phấn kia để hắn không nỡ từ chối.
Càng khó tin là khi số lần “Mị Khương” xuất hiện trong giấc mơ của hắn tăng lên, thì cảnh tượng và tình tiết trong mơ cũng thay đổi.
Trong giấc mơ đêm hôm kia, Triệu Hoằng Nhuận bị mê hoặc bởi hành động và lời nói của “Mị Khương”, sự tương phản với ngoài đời khiến hắn... khó tự chủ.
“Thế nào?” lấy lại tinh thần, Triệu Hoằng Nhuận nhìn Tô cô nương hỏi.
Cũng may Tô cô nương đang hoảng loạn, không phát hiện sự khác thường của Triệu Hoằng Nhuận, nàng thận trọng hỏi: “Khương Lang, lệnh đường lúc nào nói chuyện này.”
Triệu Hoằng Nhuận nghĩ một lúc, thành thật trả lời: “ừm... 5 ngày trước.”
“Khương Lang vì sao hôm nay mới nói cho nô gia?” Tô cô nương vội muốn khóc.
“Ài ài?" thấy Tô cô nương sắp khóc, Triệu Hoằng Nhuận ôm nàng, an ủi: “đừng lo lắng, mẹ ta là người hòa ái.. Ừm, thật ra, nàng cũng không phải đặc biệt gặp ngươi, chỉ là phủ của ta đã sửa xong, chuẩn bị đến đó ở, nên nàng muốn đi xem, thuận tiện gặp ngươi thôi.”
“Chỉ là thuận tiện?” Nghe câu này, Tô cô nương an tâm hơn, nhưng nghĩ lại, nàng vẫn lo lắng, dù sao cũng phải gặp người lớn trong nhà ái lang.
Nhìn dáng vẻ của nàng, Triệu Hoằng Nhuận chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
“Tốt tốt, hiện tại đừng suy nghĩ chuyện này, sáng ngày mai, ngươi và Lục nhi thu dọn hành lý.”
“Thu dọn hành lý làm gì?” Tô cô nương đang hoảng loạn, nghe vậy sững sờ, rồi hai má ửng hồng, đôi mắt liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, hiển nhiên đã nhận ra gì đó.
Triệu Hoằng Nhuận không để cho nàng thất vọng, thì thầm bên tai nàng: “đương nhiên là đến ở cùng ta?... Ta không phải đã nói sao, phủ của ta đã sửa xong."
“Cái này... Không phù hợp?” Tô cô nương cắn môi nhút nhát nói.
“Yên tâm, “lễ nghi” ta sẽ bổ sung...”
Tô cô nương đương nhiên hiểu “lễ nghỉ” trong miệng ái lang chỉ cái gì, vui vẻ cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “nô gia không có ý đó, nô gia chỉ là... Lệnh đường còn chưa thấy nô gia, nô gia đã lỗ mãng đến phủ, đây không phải...”
“Không sao, chuyện này là sớm muộn.” Nhẹ nhàng ôm Tô cô nương vào trong lòng, Triệu Hoằng Nhuận không cho nàng phản bác nói: “cứ quyết định như thế”
“Ừ, vậy được rồi...” Chương 292: Thằng Thắn (2)
Đợi đến mặt trời lên cao, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo tông vệ rời khỏi Nhất Phương Thủy tạ, hắn muốn đến phủ Túc vương trước, kể từ lúc Mạnh Ngỗi nói cho hẳn biết phủ Túc vương đã sửa chữa xong, hắn còn chưa đi xem.
Trong khoảng thời gian này, Tô cô nương làm theo điều Triệu Hoằng Nhuận dặn dò, cùng Lục Nhi thu thập hành trang.
Hành trang chỉ có một ít quần áo và một vài trang sức nàng tích góp được.
Lúc này, Tô cô nương có tâm trạng rất tốt, dù sao nàng có được điều mình mong đợi.
Nàng vừa ngân nga vừa dọn đồ, chỉ khi nghĩ đến phải gặp mẫu thân của tình lang, nàng mới thở dài, đồng thời thâm trách móc ái lang, trách hắn không nói sớm với nàng.
Nhìn Tô cô nương đang lo được lo mất, nha hoàn Lục nhi nhịn không được, nhíu mày hỏi: "tiểu thư, ngươi thật đến phủ của tiểu tử kia?"
"Hả?" Tô cô nương không hiểu quay đầu nhìn Lục nhi.
Lục nhi tức giận ngồi xuống giường, nói: "không sính lễ, không lễ hỏi, không rước dâu đội ngũ, không có gì cả, tiểu thư liền tùy tiện đến phủ của hắn, đây là gì! Không danh không phận..."
Tô cô nương sững sờ, sau đó mỉm cười, ngồi cạnh Lục nhi, nắm tay nàng, thấp giọng nói: "dù vậy, ta đã hài lòng... Mặc dù Khương lang chưa bao giờ nói về gia đình, nhưng ta đoán, hắn nhất định là người đại gia tộc, ta đây xuất thân không thuần khiết, được hắn yêu thương không bỏ, đã là chuyện may mẫn..."
Lục nhi bĩu môi, bất mãn nói: "dù như thế, tốt xấu cũng phải cho tiểu thư một danh phận thiếp."
Tô cô nương nghe vậy cười khổ, vuốt tóc Lục nhi, nhỏ nhẹ nói: "danh phận, đều là hư ảo, hắn đối xử ta ra sao, mới là quan trọng nhất... Phủ của hắn vừa sửa xong, đã muốn rước ta qua, tấm lòng của hắn, ta nhận được... Nói đến đây, nàng chớp mắt, vui sướng nói thêm: "còn nữa, Khương lang đã nói với ta, những "lễ nghi" kia, hẳn sẽ bổ sung sau..."
"Thật?" Lục nhi nửa tin nửa ngờ nhìn Tô cô nương, một lúc sau mới thở phào nhẹ nhõm: "coi như hắn còn lương tâm, không uổng cho tiểu thư một lòng với hắn!"
Tô cô nương mỉm cười, sau đó nàng nhẹ nhàng vuốt tóc Lục nhi, vẻ mặt buồn bã.
Nha hoàn Lục nhi, là người nàng tín nhiệm nhất trong Nhất Phương Thủy tạ.
Nhưng Lục nhi cho cùng, cũng không phải nha hoàn của nàng, mà là nha hoàn của Nhất Phương Thủy tạ, nếu nàng rời khỏi Nhất Phương Thủy tạ, đồng nghĩa sẽ chia cắt với người nàng tin tưởng nhất, điều này khiến nàng rất phiền lòng.
Từ sâu đáy lòng, Tô cô nương cũng muốn dẫn Lục nhi đến phủ ái lang, nhưng nàng cần phải hỏi ý của Lục nhi và thái độ của ái lang.
Do dự một lúc, nàng lấy dũng khí mở miệng hỏi: "Lục nhi, ngươi có bằng lòng đi cùng ta không?”
"Hả?" Lục nhi nghe vậy ngẩn người, kinh ngạc: "ta... Có thể chứ?" Nghe câu này, mắt Tô cô nương sáng lên, ôm Lục nhỉ, vui vẻ nói: "đương nhiên, ngươi ta sống chung nhiều năm, mặc dù là chủ tớ, nhưng tình như tỷ muội, nếu ngươi theo ta, đó là tốt nhất."
"Thế nhưng..." Lục nhi cắn môi, chần chừ.
Tô cô nương sao không biết điều Lục nhi lo lắng, vỗ lưng nàng an ủi: "không sao, ta còn có ít tiền, chắc đủ để chuộc thân cho ngươi."
"Đó là của tiểu thư... Lục nhi hốc mắt ửng đỏ nói: "nếu dùng số tiền kia chuộc thân cho ta, tiểu thư phải làm sao?"
"Hả?" Tô cô nương ngẩn người, nàng lúc này mới nhớ tới, Nhất Phương Thủy tạ chỉ bỏ bài của nàng, cũng không cho nàng tự do, nên muốn đến phủ của ái lang, còn phải hỏi thăm thái độ của Từ Quản.
"... Hẳn là sẽ thả chúng ta?" Lục nhi nhút nhát nói, bởi vì bất kỳ thanh lâu nào cũng sẽ không dễ buông tha một người tài sắc song toàn như Tô cô nương.
Nhìn thấy nét lo lắng trên mặt Tô cô nương, nàng lập tức sửa lời: "nghĩ kỹ, thì sau khi tiểu thư thất thân với Khương công tử, Từ Quản liền gọi người bỏ tiểu thư bài, như thế có nghĩa, Khương công tử gia tộc ở Đại Lương rất có quyền thế sao?"
".. Chỉ mong..." Tô cô nương thiếu tự tin nói.
Thấy vậy, Lục nhi đề nghị: "nếu không thì, trước tiên nói với Từ Quản?"
Tô cô nương ngẫm nghĩ một lúc, chậm rãi gật đầu.
Kết quả là, Lục nhi vội vàng chạy ra Thúy Tiểu Hiên, đến chỗ đại quản Từ Quản.
"Tô cô nương có việc gì sao?"
Đúng như Lục nhi nói, Từ Quản đối với Tô cô nương và Lục nhi vô cùng khách khí, khách khí đến nỗi làm đám người trong Nhất Phương Thủy tạ thấy khó tin.
"Làm phiền Từ quản sự đi một chuyến, chuyện là thế này..."
Tô cô nương xấp xếp lời nói, châm chậm đưa ra yêu cầu chuộc thân, hy vọng Nhất Phương Thủy tạ trả cho các nàng khế ước bán mình.
Để các nàng bất ngờ là, Từ Quản vừa nghe chuyện này liền nói: "thì ra là vì chuyện này, Tô cô nương, khế ước của cô nương, Từ mỗ đã sớm hủy rồi..."
"A?" Tô cô nương liếc nhìn nha hoàn Lục nhi khó tin hỏi: "vì... Vì sao?” "Đây là mệnh lệnh chủ nhân." Từ Quản nghe vậy trầm tư một lúc, giải thích.
Chủ nhân? Chẳng lẽ là người đứng sau Nhất Phương Thủy tạ? ¡
Tô cô nương giật mình.
Đoán ra tâm tư của nàng, Từ Quản gật đầu nói: "đúng như Tô cô nương đang nghĩ, chủ nhân của Từ mỗ đích thân bảo Từ mỗ đối xử tử tế với Tô cô nương, còn trả lại tự do cho Tô cô nương."
Tô cô nương nghe vậy vui sướng, bỗng nhiên, nàng nghĩ ra điều gì, thận trọng hỏi: "là vì Khương công tử sao?"
"Khương công tử.." Từ Quản lẩm bẩm với vẻ kỳ lạ, sau đó nhìn Tô cô nương, hỏi ngược lại: "thứ cho Từ mỗ lắm miệng, Tô cô nương lần này nói lên chuyện chuộc thân, chẳng lẽ là vì Khương công tử đã quyết định đưa cô nương đi?"
"Đúng... Tô cô nương lo sợ bất an gật đầu, sau đó hỏi dò: "Từ quản sự sẽ không ngăn cản chứ?"
"Từ mỗ nào có lá gan kia." Từ quản sự cười khổ lắc đầu, nghiêm túc nói: "nếu Khương công tử có ý định đưa Tô cô nương rời khỏi Nhất Phương Thủy tạ, thì nói cho Tô cô nương một chút tình hình cũng không sao. Thật ra Khương công tử gia tộc, chính là đại quý tộc quyền thế thông thiên, hơn nữa, chủ nhân nhà ta và Khương công tử có quen biết, nói đến bối phận, Khương công tử chính là hậu bối của chủ nhân nhà ta... Nên, chủ nhân nhà †a mới chiếu cố Tô cô nương nhiều hơn."
"Hả?" Tô cô nương và nha hoàn Lục Nhi giật mình nhìn nhau.
"Quyền thế thông thiên?" Lục nhi khiếp sợ hỏi.
Từ quản sự mỉm cười, đôi mắt sáng lên: "quyên thế thông thiên!"
"." Tô cô nương nhíu mày, nhưng khi hỏi thêm Từ quản sự cũng chỉ nói đợi đến lúc thích hợp, nàng sẽ hiểu.
Thấy vậy, Tô cô nương liền không hỏi thêm, ngược lại xin Từ quản sự, cho phép Lục nhi chuộc thân.
Mà xong, Từ quản sự gật đầu nói: "không có vấn đề, quay về Từ mỗ sẽ hủy khế ước bán thân của nha đầu này."
Lời hẳn nói để Tô cô nương và Lục nhi càng nghi ngờ.
Lúc chiều, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo tông vệ đến đón, Tô cô nương và Lục nhi đã thu dọn xong hành lý.
Thế là, Triệu Hoằng Nhuận để tông vệ giúp các nàng câm hành lý, ngồi lên hắn chuẩn bị xe ngựa.
Nhìn Nhất Phương Thủy tạ mà mình sống bao năm khuất dần, Tô cô nương hơi xúc động, nhưng tâm trạng của nàng đã biến mất ngay khi Lục nhi hỏi Triệu Hoằng Nhuận.
"Khương công tử, gia tộc của ngươi vô cùng ghê gớm sao?"
"." Đột ngột nghe Lục nhi hỏi vậy, sau đó liền thấy ánh mắt nghi vấn của Tô cô nương, Triệu Hoằng Nhuận nở nụ cười khổ, hắn không biết nên giải thích thế nào: "lát nữa, các ngươi sẽ hiểu."
Sự nghi ngờ của hai nàng càng sâu, nhưng thấy Triệu Hoằng Nhuận không muốn giải thích, các nàng cũng không muốn hỏi nữa.
Cũng không biết qua bao lâu, xe ngựa chậm rãi dừng lại.
"Đến rồi, công tử... Không, điện hạ." Trâm Úc ở ngoài thấp giọng nhắc nhở.
Triệu Hoằng Nhuận đang nhắm mắt bỗng mở mắt, bước xuống xe ngựa, đưa †ay về phía Tô cô nương.
Ï Điện hạ? ,¡
Tô cô nương nằm tay ái lang bước xuống xe ngựa, lúc này mới phát hiện bản thân đứng trước một phủ đệ xa hoa tráng lệ.
Nàng nhìn lên tấm biển trước phủ, đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Bởi vì... Trên tấm biển, có mạ vàng 3 chữ lớn.
Túc vương phủ/ !
Tô cô nương sững sờ, còn nha Hoàn Lục Nhi chỉ tay Triệu Hoằng Nhuận cà lăm: "ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi -"
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận áy náy nhìn Tô cô nương, nắm chặt bàn tay ngỏ bé của nàng.
"Xin lỗi, Tô cô nương... Kỳ thực ta không họ Khương, ta họ Cơ, Cơ thị Triệu gia, bối phận chữ Hoằng, tên một chữ nhuận..."
ÏCơ.. Nhuận? Triệu Hoằng Nhuận? Túc vương Cơ Nhuận!! ¡
Tô cô nương há miệng, im lặng hồi lâu.
Nàng tuyệt đối không ngờ, trước đây đoán lung tung lại đoán đúng thân phận của tình lang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận