Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 166: Tạm Đình Chiến

Chương 166: Tạm Đình ChiếnChương 166: Tạm Đình Chiến
Ngày 17 tháng 11, Khuất Thăng dẫn theo 1 vạn rưỡi quân, cuối cùng đã tới Chính Dương thành thuộc Chính Dương huyện.
Khác với những trận chiến trước, lần này Chính Dương huyện đã có chuẩn bị, khiến Khuất Thăng không thể đánh hạ thành trì ngay trong ngày.
Cũng may, Chính Dương huyện không đủ quân phòng thủ, nên Khuất Thăng chỉ mất hai ngày để binh sĩ chặt cây chế tạo thang dài, lại chấp nhận số lượng binh sĩ thương vong lên tới 3 ngàn, mới có thể đánh hạ Chính Dương thành.
Mà sau khi công phá Chính Dương, Khuất Thăng cũng không tiếp tục hành quân hướng nam, mà để đại quân vào đóng tại Chính Dương thành, yên tĩnh chờ Triệu Hoằng Nhuận dẫn quân đến.
Lần này đợi chừng bảy, tám ngày.
Dù sao, dọc theo con đường hành quân, Khuất Thăng công phá tận 5 thành trì, chỉ việc di chuyển tài sản của những gia tộc trong đó, cũng khiến 5 ngàn tên Yên Lăng Binh phụ trách vận chuyển mệt chết, đến cuối cùng, Triệu Hoằng Nhuận không thể không điều thêm 5 ngàn quân Tuấn Thủy sang giúp đỡ vận chuyển.
Dù như vậy cũng mất tận hai ngày.
Nhìn cảnh những đoàn xe nối đuôi nhau, vận chuyển vô số rương tiền bạc châu báu, quả thực quá mức hùng vĩ.
Triệu Hoằng Nhuận cũng thấy may mắn khi hắn đã để thợ Công Bộ chế tạo đủ xe ngựa, bằng không, khó có thể vận chuyển số lượng tiền bạc châu báu khổng lồ đến vậy.
Thời điểm này, Triệu Hoằng Nhuận mới ý thức được, Sở quốc thịnh vượng và giàu có, vượt qua tưởng tượng của hắn.
Từng có lúc, hắn nghĩ Sở quốc là một quốc gia nghèo khó, nhưng trên thực tế, dân Sở nghèo khó là bởi vì quý tộc trong nước, quý tộc gần như nắm 9/10 nguồn tài chính quốc gia, bằng không, sao chỉ đoạt Bành thị, Lư thị, 5 đại thị tộc thành trì, mà Triệu Hoằng Nhuận đã kiếm bộn.
Không khoa trương khi nói, số tiền hẳn kiếm được, thậm chí đã vượt xa thuế mà Hộ Bộ thu trong một năm, đây là một con số đáng sợ. Đủ để khiến người ta điên cuồng.
Và cũng chính con số này đã khiến Triệu Hoằng Nhuận phải đổi ý, ra lệnh quân Ngụy hộ tống các xe tiền bạc về thành Nhữ Nam.
Mấy ngàn chiếc xe ngựa chất đây rương to tiến vào thành khiến người dân toàn thành phải kinh hãi. Phàm là người có đầu óc, đều đoán được quân Ngụy từ đâu kiếm được nhiều tiền đến vậy.
"Cung nghênh Túc vương điện hạ chiến thẳng trở về."
Nhữ Nam thành các tộc tộc trưởng, đứng đầu là Dương Thiệt Đạo, cung kính chào đón ngoài cổng thành.
Bình thương Dương Thiệt thị ở trong thành Nhữ Nam chẳng là cái gì, các gia tộc có tiền có thế hơn Dương Thiệt thị ở trong thành Nhữ Nam có không ít, nhưng bây giờ thì khác.
Toàn bộ các gia tộc trong thành đều truyền tai nhau, cháu gái Dương Thiệt Đạo là Dương Thiệt hạnh đã lên giường với Túc vương, tin tức này, khiến các gia tộc khác mắng Dương Thiệt Đạo là "lão già không biết xấu hổ'. Nhưng lại đỏ mắt với quyền thế mà Dương Thiệt thị đang có.
Bởi vì, trước khi rời Nhữ Nam, Triệu Hoằng Nhuận đã lệnh cho Dương Thiệt Đạo đứng ra an ủi dân chúng trong thành, đồng thời để hắn phụ trách việc bố trí người dân sẽ được đưa đến từ các thành trì khác.
Kỳ thực, Triệu Hoằng Nhuận nghĩ rất đơn giản, dù sao không thể để người Ngụy đứng ra làm việc an ủi dân chúng, mà Khuất Thăng, Yến Mục các tướng lĩnh lại hơi xa lạ, tóm lại không bằng tìm một gia tộc sống trong thành Nhữ Nam.
Thế là, Triệu Hoằng Nhuận tùy tiện chọ Dương Thiệt Đạo xem như là người đại diện. để hắn đứng ra an ủi dân chúng trong thành, giảm bớt căng thẳng của người Sở.
Còn vì sao chọn Dương Thiệt Đạo, thì hoàn toàn không liên quan đến Dương Thiệt Hạnh, chẳng qua là hắn cảm thấy gia tộc Dương Thiệt chỉ là một tiểu gia tộc. Gốc rễ không sâu, tương đối dễ khống chế, hơn nữa, Dương Thiệt Đạo là người nhát gan, cẩn thận và thức thời, nên không dám phản bội quân Ngụy.
Nhưng những gia tộc khác vô cùng ghen tị với Dương Thiệt Đạo, bọn hắn hận không thể bí mật đưa toàn bộ cháu gái trong tộc cho Triệu Hoằng Nhuận, để đổi lấy lợi ích của gia tộc.
Xét cho cùng, nữ nhân ở thời đại này, bất luận tuổi tác, địa vị đều sẽ thấp hơn nam nhân, nếu một nữ nhân có thể đem đến lợi ích lớn cho gia tộc, thì hầu hết các gia tộc đều sẽ không do dự mà hy sinh.
Ngay cả Dương Thiệt Đạo cũng tưởng lầm rằng Triệu Hoằng Nhuận đối xử khác với gia tộc hắn là vì cháu gái, điều này làm hắn vô cùng đắc ý, không nghĩ đến, Triệu Hoằng Nhuận từng giận đến mức muốn giết hắn.
Nhất là khi Triệu Hoằng Nhuận nhìn thấy Dương Thiệt Hạnh đứng trong đội ngũ nghênh đón mình, làm hắn cảm thấy phiền muộn.
Thật lòng, Dương Thiệt Hạnh thực sự khiến Triệu Hoằng Nhuận hài lòng, bởi vì... Nha đầu này không những vóc dáng xinh đẹp, hơn nữa cũng rất đơn thuần, e rằng đến giờ vân chưa biết mình không hề bị Triệu Hoằng Nhuận "ngủ" , chẳng qua là hai người nằm cùng giường mà thôi.
Vấn đề duy nhất chính là nha đầu này thực sự quá nhỏ, dù có xinh đẹp đến đâu, cũng khiến Triệu Hoằng Nhuận không có ý làm gì nàng. Dù sao so với ngây ngô tiểu nha đầu, Triệu Hoằng Nhuận càng ưa thích nữ nhân thành thục như Tô cô nương.
Về phần tiểu nha đầu này, ha ha, 10 năm 8 năm sau hãy tính.
"Tại sao ngươi ở đây?"
Có lẽ vì từng "ngủ qua”, nên khi Triệu Hoằng Nhuận cưỡi chiến mã đi qua cửa thành, nhìn thấy tiểu nha đầu đứng cạnh Dương Thiệt Đạo, khuôn mặt đỏ ửng vì lạnh, không đành lòng để nàng như vậy, liền xuống ngựa, cởi áo bào khoác lên người nàng.
"Tổ phụ nói, nô là người của điện hạ, phu quân trở về, nô phải ra nghênh đón." Tiểu nha đầu nhút nhát nói.
Nữ nhân... J
Khóe miệng Triệu Hoằng Nhuận giật giật, hận không thể tát Dương Thiệt Đạo một cái.
"Đi, theo bản vương vào thành." Nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Dương Thiệt Hạnh, Triệu Hoằng Nhuận đở nàng lên ngựa, sau đó tự mình leo lên ngựa, hai người cùng cưỡi ngựa đi vào trong thành.
Hắn vứt Dương Thiệt Đạo sang một bên không hỏi.
Thật lòng, Triệu Hoằng Nhuận không cầm kiếm chém chết lão già đã hủy hoại danh tiếng hắn, đã là nhân từ lắm rồi.
Đáng tiếc, Lão già kia, ừm, là Dương Thiệt Đạo, không quan tâm việc Triệu Hoằng Nhuận có lạnh nhạt với hẳn hay không. Hắn thấy, chỉ cần cháu gái được Túc vương ưa thích, thì Dương Thiệt thị sẽ không cần phải lo.
Sau khi Triệu Hoằng Nhuận vào thành, một mặt phái người gọi Tào Giới, Cung Uyên, Vu Thuần chuyển giao những xe chở đầy châu báu, một mặt phái người đi xem 3 người Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị đã tiến đánh đến đâu.
Một ngày sau, tin tức truyền về đã vượt qua dự đoán của Triệu Hoằng Nhuận.
Sứ giả truyền tin nói Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị nhân lúc Bình Dư huyện thiếu quân phòng thủ, dùng "thế sét đánh không kịp bưng tai" công phá Bình Dư huyện, đưa người nhà rời đi.
Có lẽ là vì không còn nỗi lo, hoặc cũng có thể là do Bình Dư huyện không còn quân phòng thủ, sau khi thảo luận, 3 người không hề vui với thành quả đạt được, thế là, Vu Mã Tiêu ở lại Bình Dư huyện, còn Cốc Lương Uy và Ngũ Kị thì xua quân hướng bắc. Cốc Lương Uy phụ trách tiến đánh Hạng thành, còn Ngũ Kị phụ trách tấn công Trần huyện gần đó. Nghe được tin này, Triệu Hoằng Nhuận lại cho người đi nói với Ngũ Kị, lệnh hắn sau khi công phá Trần huyện, thì chuẩn bị thuyền, để có thể vận chuyển vàng bạc châu báu đã cướp được về Ngụy quốc.
Đối với tuyến đường vận chuyển, Triệu Hoằng Nhuận vốn định đi theo lộ trình Nhữ Thủy - Dĩnh Thủy, nhưng sau khi nhìn qua phân bố các tuyến đường thủy của Sở quốc, hắn đành bỏ qua ý nghĩ này.
Bởi vì tuyến đường Nhữ Thủy - Dĩnh Thủy khá là dài. Hơn nữa có một đoạn nằm sâu trong vùng lãnh thổ Sở quốc, nên để trách bị tấn công, Triệu Hoằng Nhuận quyết định thay đổi đường đi: Yên Lăng binh áp tải châu báu đi đường Nhữ Nam - Thượng Thái. Sau khi đến Thương Thủy, lại dùng thuyền ở Trần huyện vận chuyển châu báu, sau khi tới Dĩnh Thủy - Thái Thủy, cuối cùng mới vận chuyển về Đại Lương.
Khiến Triệu Hoằng Nhuận vui mừng là, mặc dù hắn không thu phục đất mất. Nhưng dưới sự chỉ huy của hắn, các quân phòng thủ ở An Lăng, Hoài Dương đã ra trận, theo tin mới nhất, Hoài Dương thủ quân đã thu phục Tây Bình và Thương Thủy, nên chỉ cần Ngũ Kị đánh hạ Trần huyện, thì vấn đề tuyến đường đã đước giải quyết.
Điều đáng nói là sự suy tính của Triệu Hoằng Nhuận đã chính xác, khi tin tức hắn đánh bại Dương Thành Quân Hùng Thác truyền đến Triệu Lăng, Lâm Dĩnh, Tây Bình, quân Sở ở các nơi như rắn mất đầu, sau khi bị thủ vệ các thành khác tấn công, thì hầu như không hề phản kháng đã đầu hàng.
Thậm chí, quân Sở ở Tây Bình, Thương Thủy, đã sớm bỏ trốn mất dạng, đến khi quân Ngụy tới thì công việc đánh trận gian nan lại hóa thành việc nhẹ nhàng là báo cáo thắng lợi.
Đương nhiên, có tin tốt cũng có tin xấu.
Tin tức xấu là Khuất Thăng đã phái người đưa tình báo chiến đấu ở Chính Dương cho Triệu Hoằng Nhuận.
Khuất Thăng đã công phá Chính Dương, nhưng sau khi biết được các tướng lĩnh ở Chính Dương đã không còn bị lừa, thì Triệu Hoằng Nhuận hiểu: chiến thuật lừa đối phương mở cổng thành đã không dùng được nữa.
Mặc dù đã tự nhủ với bản thân, những hàng tướng kia đã làm rất tốt, nhưng Triệu Hoằng Nhuận vẫn cảm thấy tiếc nuối, dù sao nếu không thể lừa đối phương mở cổng thành, thì việc tấn công thành trì tiếp theo, sẽ có độ khó cao hơn nhiều.
Một ngày sau, Khuất Thăng lại phái người truyền đến một tin tức còn tệ hơn: thám báo báo tin, ở Dương thành, Dương Thành Quân Hùng Thác không biết dùng cách gì, đã trở về đất phong, bí mật thành lập quân đội, chuẩn bị tử thủ ở Dương thành.
Ï Vận mệnh...
Sau khi nghe được tin này, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi cảm khái vận may của Hùng Thác, trong trận tuyết lớn, dưới con mắt quân Ngụy vẫn có thể thuận lợi quay về Dương thành.
Nhưng việc Hùng Thác vội xây dựng quân đội, Triệu Hoằng Nhuận cũng không quan tâm, so với việc đó, hắn quan tâm nhiều hơn đến thái độ Sở quốc.
Dù sao cũng đã qua một thời gian, chắc hẳn tin tức đã truyền đến tai Sở vương, lúc đó là chiến, là hòa, phải xem ý Sở vương.
Có một điều chắc chắn, một câu nói của Sở vương, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến cục diện hiện tại của Triệu Hoằng Nhuận, thậm chí ảnh hưởng đến toàn bộ Đại Nguy.
Bởi vì, Sở quốc có đủ quốc lực để giao chiến trên hai mặt trận cùng lúc.
Mà "hai nước " ở đây không phải nước nhỏ như Lỗ, Tống mà nước lớn như Tê Ngụy.
Đương nhiên, tác chiến hai nơi, cũng không chắc Sở quốc sẽ thắng, đây cũng là niềm an ủi lớn nhất với Triệu Hoằng Nhuận.
Nhưng ngược lại, nếu Sở quốc đồng thời đánh với Ngụy, Tê mà chắc chắn giành được thắng lợi, thì Ngụy, Tề hai nước cũng đừng cố làm gì nữa, sớm đầu hàng Sở cho rồi.
Bây giờ, việc còn lại phải xem Sở vương có đủ quyết tâm đánh Ngụy hay không.
Mặc dù Triệu Hoằng Nhuận vẫn còn chưa biết Lục ca Triệu Hoằng Chiêu của hẳn, vì đạt được sự ủng hộ từ Tề quốc, đã đến Tề làm con tin, nhưng dù không biết thì hắn cũng sẽ tìm cách lôi Tề, Lỗ Xuống nước.
Dù sao Tề, Lỗ đều có mối hận với Sở, nếu như Sở vương nhất quyết phải tấn công Ngụy quốc, thì Triệu Hoằng Nhuận đành phải tìm cách thu hút quân chủ lực Sở quốc, cố gắng khiến Sở quốc xuất hiện lỗ hổng phòng thủ, sau đó yên lặng chờ Tề, Lỗ tiến đánh Sở quốc.
Bằng không, chỉ dựa vào sức của một mình Ngụy quốc, thật sự không thể làm gì được Sở quốc. Chờ đến cuối tháng 11, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo 1 vạn quân, lần nữa rời khỏi Nhữ Nam, trải qua hai ngày đường, tiến vào Chính Dương, tập hợp với Khuất Thăng.
Trong lúc đó, Tả Tuân, Hoa Du, Công Dã, Tả Khâu Mục và các tướng lĩnh khác, cũng đã công phá Chân Sơn, Tân Thái, lãnh địa Hùng Thác giờ đây chỉ còn lại Dương thành, Tức huyện, La Sơn, có thể nói Hùng Thác đã cùng đồ mạt lộ.
Nhưng dù cho Hùng Thác chỉ còn lại ba tòa thành trì, thì "thiên thời" vẫn đứng về phía hẳn, làm Triệu Hoằng Nhuận trong thời gian ngắn, đúng là không có cách để công phá ba thành.
Tuần đầu tháng 12, ngoài thành Chính Dương, tuyết lớn đã chất cỡ nửa người, tình hình như vậy, dù Triệu Hoằng Nhuận có nóng lòng muốn chiếm Dương thành, thì cũng đành bãi binh, im lặng chờ đến mùa xuân năm sau.
Thừa dịp nhàn rỗi, Triệu Hoằng Nhuận ra lệnh cho quân đội các huyện tiến hành chỉnh đốn, đồng thời cũng thực hiện lời hứa trước đó, lấy một phần của cải đoạt được ban thưởng toàn quân, nhất là Bình Dương quân.
Trong khoảng thời gian này, việc Hùng Thác đại quân bại trận, tin tức Túc vương Cơ Nhuận xua quân phản công Sở quốc, đã đánh hạ mười mấy thành trì, lan truyền nhanh chóng, không chỉ truyền khắp Sở quốc, đồng thời cũng truyền đến Tề, Lỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận